Ngày khảo hạch đầu tiên của Học Viện Bá Vương kết thúc suông sẻ, người cuối cùng vượt qua cũng đã để dấu chấm hết cho ngày hôm nay. Kỳ khảo hạch lần này đã cho ra được 90 vạn thí sinh, trong số đó có đến 10 vạn người sở hữu Ngũ phẩm Võ hồn, hơn 1 vạn người là Lục phẩm Võ hồn, tuy nhiên Thất phẩm Võ hồn chỉ có đúng 15 người có cả Bắc Minh Dạ, còn Bát phẩm Võ hồn chỉ vỏn vẹn được ba người gồm hai nữ và một nam, Cửu phẩm Võ hồn thì không ai khác ngoài Nam Cung Vũ mập mạp.
Dĩ nhiên ngày hôm đó, ba vị phân viện trưởng của học viện không ai đạt được quyền chiêu mộ Nam Cung Vũ, đành phải cắn răng nhẫn nhịn mà trở về lại phân viện. Nhưng chưa kịp đặt mông ngồi xuống ở phân viện liền bị gọi lên, tối hôm đó còn bị gọi lên hội đồng học viện khiển trách nặng nề, cho rằng việc làm của ba người là coi thường quy tắc tuyển sinh của học viện, lập tức bị định tội, nghe đâu tội trạng này khá nặng, bị phạt lương thưởng nửa năm với lao động công ích cho học viện không đồng tận hai năm liền.
Các võ giả tham dự sau khi hoàn thành bài khảo hạch cũng nhanh chóng trở về lữ điếm của mình, nghỉ ngơi tịnh dưỡng một đêm để ngày mai tiếp tục tham gia kỳ khảo hạch thứ hai, dẫu sao do số lượng đông đảo nên thời gian dự thi cũng lùi lại một ngày chứ không hề diễn ra liên tục, cho nên ai ai cũng cảm thấy mừng thầm.
Bắc Minh Dạ cùng Mặc Lâm trở về Quân Lâm Khách Sạn, cả hai cũng chẳng nói năng gì mà trở về phòng của mình, nhanh chóng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho kỳ khảo hạch ngày mai. Bắc Minh Dạ sau khi ăn uống xong, trở về phòng tắm rửa, thay y phục rồi lăn lên giường ngủ thiếp đi, Ánh Nhi thấy vậy cũng chẳng dám làm phiền hắn. hắn ngủ cho đến sáng hôm sau.
...
Thời gian đi cũng nhanh. nó không chờ đợi một ai, một đêm dài thăm thẳm đối với những kẻ cô đơn ngắm trăng soi, phút chốc biến mất đi, nhường chỗ lại cho vầng thái dương sống dậy, thắp lên sự sống cho những sinh linh bé bỏng.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời ló dạng khỏi đỉnh núi cao, tại quảng trường lớn của Học Viện Bá Vương, toàn thể hơn 90 vạn thí sinh tề tựu đầy đủ, trên môi ai cũng nở nụ cười rạn rỡ, nam thì phong thái ra mặt, nữ thì thanh tú yêu kiều, cả người tràn đầy sức sống.
" Toàn trường nghe đây!"
Lão nhân chủ trì kỳ hảo hạch xuất hiện, thanh âm như sấm nổ vang lên, song nhãn lạnh nhạt nhìn về toàn trường.
Ngay lập tức, tất cả võ giả bên trong quảng trường im lặng, họ nín thở chờ lão nhân đọc lên thể lệ cuộc thi, dẫu sao thì đi được chặng đường đầu tiên rồi, họ không tin chặng thứ hai này lại có thể làm bọn họ gặp khó khăn.
Ầm...
Lão nhân phất tay một cái, một tòa núi cao chọc thẳng lên trời, đỉnh núi bị đám bạch vân khuất lấp, tuy nhiên nó lại xuất ra một cổ áp lực khiến bọn họ hít thở không thông, ngay cả con ngươi cũng co rút lại, lắp bắp:
" Đây là..."
Lão nhân cũng chẳng nghĩ ngợi gì lâu, ngữ khí lạnh lùng uy nghiêm của một võ giả cường thế, chậm rãi nói:
" Đây là Trọng Lực Sơn, nó cao tổng cộng một nghìn thước, mỗi nửa canh giờ sẽ có uy áp khác nhau. Kỳ khảo hạch thứ hai này chính là khảo hạch ý chí, hiển nhiên các ngươi có thể dùng hồn lực để chống đỡ lại uy áp của nó. Điều kiện để qua được kỳ khảo hạch lần này là phải leo lên được đỉnh của Trọng Lực Sơn trong một vòng thái dương. Dĩ nhiên dưới chân núi là uy áp của Võ Sĩ Cảnh Sơ Kỳ."
Lời lão nhân vứt dứt, toàn trường như đứng cả hình, ai ai cũng trợn mắt nhìn lão. Cmn, cái này còn thi gì nữa, dưới chân núi đã là uy áp Võ Sĩ Cảnh, nửa canh giờ đã thay đổi uy áp, vậy tức là khoảng canh thứ ba tư gì đó uy áp sẽ là Võ Tông Sơ Kỳ, cmn uy áp của Võ Tông có thể một ngón tay đẩy chết bọn họ đấy!
Bắc Minh Dạ khi nghe xong cũng không biết nói gì hơn! Nếu chân núi đã là uy áp Võ Sĩ Cảnh, ngọn núi ngàn thước nếu người bình thường leo mất hẳn một ngày một đêm, tuy nhiên thời gian chỉ có một vòng thái dương, tức là năm canh giờ tính tới thời điểm hiện tại. Thế nhưng uy áp đè nặng sẽ thay đổi mỗi nửa canh giờ, vậy tức là canh tư uy áp đã là Võ Tướng Cảnh, cái Võ Tướng Cảnh uy áp không phải là thứ trò đùa được đâu, xem ra muốn vượt đỉnh phải dựa vào ý chí, quả không sai!
" Còn bây giờ, kỳ khảo hạch lần hai chính thức bắt đầu!"
Lão nhân không hề chờ đợi, hét lên một câu như sấm dội rung động cả không gian.
Toàn trường ngơ ngác, bọn họ nhìn nhau như không biết làm gì, nếu bây giờ có leo thì bọn họ chưa chắc gì đã leo tới đỉnh núi này, mà không leo thời gian lại trôi đi đến khi mặt trời lặn, bọn họ cũng bị đánh rớt, cả trường dường như tiến vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm gì!
" Mau leo đi, các ngươi sẽ không thể vô tiếp vòng sau nếu như còn đứng đó! Còn nếu sợ hãi thì hãy rời đi, chấp nhận số phận không thể vượt qua được kỳ thi, trở thành nỗi thất vọng của phụ mẫu các ngươi!"
Một thanh niên mặc hoàng y xuất hiện, sau lưng đeo một thanh trọng đao, ống tay xoắn lên để lộ song thủ đầy cơ lực, song nhãn lạnh lùng nhìn tòa núi cao ngất, rồi từng bước leo lên trên.
" Cái này..."
Bọn họ đưa mặt nhìn nhau, sau đó cũng theo chân tên thiếu niên leo lên. Hắn nói đúng, nếu không leo thì chỉ có tốn thời gian, ánh dương khuất dần hướng Tây thì cơ hội gia nhập học viện của bọn họ cũng kết thúc, thôi thì liều một phen, may rủi leo lên được đỉnh núi thì sao.
Thế là cả đám nhao nhao cùng lên Trọng Lực Sơn, ai nấy mặt mày cũng quyết tâm không ít, xem ra lần khảo hạch thứ hai này thử thách ý chí của bọn họ cũng không phải không hợp lý.
" Chúng ta cũng leo thôi!"
Bắc Minh Dạ nhìn lên trên, đỉnh núi khuất lấp sau đám mây trắng.
Ừ...
Mặc Lâm bên cạnh ừ một tiếng, cả hai theo chân các võ giả thanh niên phía trên, từng bước leo lên Trọng Lực Sơn. Và thế là cuộc đua leo vách núi chính thức bắt đầu, thái dương ấm áp nằm đỉnh đầu, từng tia hồng ngoại chiếu rọi khiến bầu không khí trở nên dịu êm, mang theo sự cổ vũ khá nhiệt tình của thiên nhiên
...
Ánh mặt trời đã lên cao, thời gian đã đến được giữa trưa, thời tiết oi bức khiến người ta cảm thấy khó chịu, từng chiếc lá đung đưa nhẹ nhàng theo cơn gió thoang thoảng cuốn nhẹ qua quãng trường.
Lúc này, từng thí sinh đang cắn răng leo lên Trọng Lực Sơn, hiện tại bọn họ chỉ mới leo được gần một nửa chặng đường, lưng ai ai cũng ướt đẫm mồ hôi, vách đá cheo leo cùng uy áp khiến bọn họ gặp khó khăn không ít, phải dùng đến hồn lực để có thể chống đỡ, tuy nhiên những tên yếu ớt đáng thương tu vi là Võ Sĩ Cảnh lại không được may mắn, chúng không thể vượt qua được, rớt ngay lập tức.
Bắc Minh Dạ cũng thở hồng hộc, y phục đã ướt sũng mồ hôi, thần sắc dần dần có chút mệt mỏi. Hắn leo được nửa chặng đường rồi, uy áp đè nặng trên vai chắc hẳn đã là Võ Sư Cảnh Trung Kỳ, cũng may mắn chỉ là uy áp mà thôi, nếu gặp phải công kích của Võ Sư Trung Kỳ thì sợ rằng đỉnh chưa thấy đã rớt mất tiêu rồi.
Cách hắn khoảng vài người, Lý Vân Anh cũng đã thấm mệt, nàng gắng sức lên leo lên, thân hình mảnh mai lung lay có thể ngã bất kỳ lúc nào.
Bên trên hắn, những thanh niên ưu tú như bốn người Thất phẩm Võ hồn liên tiếp đã leo có phần thấm mệt, tuy nhiên uy áp vẫn chưa khiến bọn họ gặp chút khó khăn nào, hiển nhiên cả Mặc Lâm cũng hơi chút cật lực, tiếp tục leo.
Thế nhưng nghịch lý ở chỗ, hai nữ nhân Bát phẩm lại leo núi như đi bộ, tốc phải gọi là kinh khủng khi giờ đây bọn họ đi sắp được ba phần tư của chặng đường rồi.
Nhưng xui cho Nam Cung Vũ, thân hình mập mạp như cái lu đang phải cực khổ leo núi, trên người hắn sợ rằng mồ hôi cũng đủ tạo thành dòng sông, số phận trêu ngươi cơ thể vừa nặng lại vừa chịu uy áp chèn ép, khả năng leo lên đỉnh của hắn gần như là con số không.
Phía đằng xa, ba vị phân viện trưởng lại xuất hiện, ba người bình thản hướng mắt về Trọng Lực Sơn, ánh mắt hờ hững nhìn thí sinh cực khổ leo, trong lòng có chút thương cho đám nhóc. Ai dà, năm canh giờ leo ngàn thước, lại không phải tòa núi bình thường, xem ra lũ nhóc này chịu cực không ít rồi.
" Cmn, lão tử chịu hết nổi rồi!
Một thiếu niên chịu không nổi, hắn liền buông tay. Hắn chỉ là một Võ Sĩ Hậu Kỳ, dù có Lục phẩm Võ hồn nhưng sức người có hạn, leo ngàn thước chưa xong lại còn phải chịu uy áp vô hình đè nặng đôi vai, chịu được nửa đường đã là quá sức với hắn rồi!
Hiển nhiên cũng không ít người cùng thiếu niên, cái loại leo núi Trọng Lực Sơn này bọn họ đã cố gắng lắm rồi, sức không thể theo được, dù có muốn trở thành đệ tử của Học Viện Bá Vương nhưng sức người có hạn, phần thi này bọn họ không vượt qua được.
...
Lại thêm hai canh giờ đã trôi qua, số lượng thí sinh 90 vạn người đã giảm đi hơn nửa số, uy áp Võ Sư Trung Kỳ đã biến mất, thay vào đó là Võ Tông Hậu Kỳ, cảnh giới gần như tuyệt đối trong Võ Tông Cảnh, khiến người ta dù có muốn cũng không thể chịu đựng được thêm nữa, người người bị bỏ lại phía sau, có cố gắng cũng dường như trở thành vô ích.
Lần này, tốc độ leo núi của các thí sinh giảm mạnh, uy áp từ tảng đá nhỏ trở thành một tòa núi khổng lồ, vách đá cheo leo với đầy vết rong rêu khiến chúng trở nên trơn trượt, tay ai cũng đầy vết xước rỉ máu.
" Ồ, có người lên được đỉnh núi rồi sao!"
Ba vị phân viện trưởng nhìn về phía đỉnh núi, ánh mắt có chút thưởng thức nhìn người vừa lên được đỉnh núi đầu tiên, đó là nữ tử mặc hoàng kim bào, trên người không có lấy chút thương tích khiến Đà Lôi khen ngợi:
" Có thể gần bốn canh giờ lên được tới đỉnh! Nữ đệ tử này xem ra ý chí kiên định lắm đây!"
Phùng Hằng cũng gật gật đầu, gã nói:
" Là nữ đệ tử có Bát phẩm Võ hồn đây mà! Xem ra ta cũng phải chú ý tới những người như thế này mới được!"
Thẩm Yên ý vị thâm thường nhìn về phía hai người, che miệng cười đáp:
" Nàng ta là nữ tử, xem ra phân viện các người không thể nào để nàng gia nhập được rồi!"
Hai vị phân viện trưởng nghe xong thì chân mày giật giật, khóe miệng méo sệt. Hừ, không phải vì cái luật lệ khốn kiếp kia thì cái phân viện khốn nạn của nhà ngươi làm thế nào xuất hiện!
Quả thật, Học Viện Bá Vương từ khi sinh ra đã cho phân ra bốn phân viện, nam nhân không thể gia nhập vào phân viện Hoa Đào, hiển nhiên nữ đệ tử cũng không thể gia nhập vào phân viện khác ngoài phân viện Hoa Đào, điều luật đó xuất hiện khiến không ít nữ nhân có thiên phú tốt đều bị Hoa Đào thu hết, ba phân viện kia dù có cay cú tới mức nào cũng không dám tỏ ý chống đối.
" Lại có thêm một người lên nữa rồi!"
Trên đỉnh Trọng Lực Sơn lại xuất hiện thêm một bóng người, lần này lại là thiếu nữ mái tóc trắng tuyết mặc bạch y, như đóa hoa tuyết lạnh lẽo giữa mùa hè oi bức.
" Lại là nữ nhân!!"
Hai vị phân viện trưởng đồng loạt thở dài, không biết bọn họ có gây hấn với thiên địa hay không mà năm nay thiên phú trên trời lại rớt vào phân viện Hoa Đào, nữ nhân hai người Võ hồn Bát phấm cứ vậy liền chui vào bên trong phân viện của nữ bà đanh đá kia.
Nhưng bọn họ cũng cảm thấy an ủi phần nào, bởi vì người nắm giữ Võ hồn Cửu phẩm kia lại là nam nhân, xem ra ông trời cũng không bạc đãi bọn họ cho lắm. Dẫu không biết tên nhóc kia sẽ nguyện ý gia nhập phân viện nào, chỉ cần có cơ hội thì bọn họ cảm thấy cũng an tâm rồi!
Thế nhưng, khi hai bọn họ để mắt tới tên nhóc có Cửu phẩm Võ hồn kia, con ngươi như muốn rớt ra khỏi bên ngoài, miệng há hốc đủ nhét quả trứng gà.
Lúc này, Nam Cung Vũ chỉ leo lên cao hơn nửa đoạn đường khoảng một chút, thân hình mập mạp như cái lu khó khăn leo lên vách đá, khoảng cách giữa hắn và người cuối cùng cách nhau một quãng khá dài. Cứ mỗi một quãng khoảng tầm mười mấy hai mươi mét, hắn lại ngưng để thở, mà hắn thở lại lâu như trâu tắm suối.
" Cmn, tên tiểu tử kia! Ngươi nhanh chân được hay không hả!
Hai vị phân viện trưởng tức giận gầm lên khiến trời đất rung chuyển, đám thí sinh nghe xong thì giật mình, luống cuống leo lên, thậm chí Nam Cung Vũ vừa mới nghỉ mệt chưa được hai hơi liền cắm đầu lao nhanh lên phía trên.
Bắc Minh Dạ cũng đã gần tới đỉnh, uy áp nặng nề không hề khiến hắn cảm thấy khó khăn, mà dù có khó khăn hắn cũng phải lên được tới đỉnh, hắn biết chỉ cần bước qua canh giờ tiếp theo thì cơ hội leo đỉnh cũng không còn nữa.
...
Ánh chiều tà dần dần khuất đi, những tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn cũng nhanh chóng biến mất, bóng đêm đang bắt đầu len lỏi trong không gian.
" Ha, lên tới rồi!"
Một thanh thiếu niên thở ra hơi, hắn mệt lã ngồi bệch xuống đất, cố gắng hít từng ngụm hơi thở.
Bắc Minh Dạ cũng mệt mỏi không kém, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, toàn trường gần như chỉ có khoảng một phần tư người tập trung tại đỉnh núi.
" Mẹ nó, dám hành hạ lão tử!"
Thanh niên mặc hoàng bào tức giận mắng. Hắn leo núi muốn sắp chết đến nơi, nếu như chậm chân khoảng nửa giờ nữa thì có lẽ uy áp kinh khủng kia tăng lên, hắn có thể rớt núi rồi.
" Ha, không ngờ vị hoàng tử của chúng ta lại có một mặt như thế này!"
Một thanh niên khác cà khịa, mặc dù hắn cũng mệt như trâu mới cày ruộng xong đây!
" Hừ, nếu không phải vì lão già chết tiệt đè ép, không phải ta muốn mình mạnh mẽ hơn thì có phải leo cái ngọn núi chết tiệt này!"
Thiếu niên hoàng tử quay đầu đáp, sau đó đưa mắt nhìn về phía hai nữ tử đằng xa kia, hắn nói:
" Không ngờ cũng có ngày bổn gia phải thua nữ nhân!"
Bắc Minh Dạ, Mặc Lâm, cùng mọi người trên đỉnh đồng loạt hướng mắt nhìn về phía hai nữ tử, ánh mắt muốn dò xét gì đó! Bọn họ không ngờ nữ tử nhìn mỏng manh lại có nền tảng thể lực kinh khủng đến bực này!
" Toàn trường nghe đây!"
Lại là âm thanh vang dội kiểu cũ vang lên, lão nhân chủ trì cuộc khảo nghiệm xuất hiện. Lão lên tiếng:
" Hiện tại những người có mặt ở đỉnh núi này đều được thông qua..."
" Khoan đã, còn có ta!!!"
Bất chợt, một thanh âm khác lên tiếng, ai ai cũng đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một bàn tay mập mạp bám vào đỉnh núi, thân hình như cái lu hất mạnh một cái, sau đó lăn tròn vài vòng rồi tiếp đất một cái thật mạnh khiến mọi người bất ngờ. Trong đầu mọi người đều có một suy nghĩ, tên này là quái vật!
Đúng vậy, Nam Cung Vũ chịu phải nửa giờ cuối cùng, uy áp kinh khủng của một Võ Tướng như tòa núi ngàn cân đè lên vai khiến hắn muốn rã cả người, nhưng thân hình mập mạp không hề chịu thua, hắn cố gắng để rồi phút cuối cùng xuất hiện trên đỉnh núi.
" Rất tốt, vậy ta thông báo, kỳ khảo hạch lần thứ hai này kết thúc, số thí sinh vượt qua tổng cộng là 30 vạn thí sinh. Các ngươi trở về lữ điếm, ngày mai sẽ là buổi khảo hạch cuối cùng của Học Viện Bá Vương! Các ngươi nghe rõ không?"
" Rõ!!!"
Tiếng rõ oanh động cả đỉnh núi.
" Tốt lắm, bây giờ các ngươi có thể đi!"
Lão nhân vung tay, đám người trên đỉnh lập tức xuất hiện dưới mặt đất.
Đám thiếu niên cũng không kinh ngạc gì, bọn chúng dần dần tách nhau ra.
" Xem ra về Quân Lâm Khách Sạn ngủ một giấc mới được!"
Mặc Lâm mệt mỏi uể oải nói, thân thể hắn dường như không còn một chút sức lực nào, giờ muốn di chuyển khó khăn bội phần.
" Đi thôi!"
Bắc Minh Dạ gật đầu, cả hai nhanh chân trở về Quân Lâm Khách Sạn.