Tu La Thiên Đế

Chương 114



Bóng đen kia bị đánh trúng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, các cột trụ trong sân cũng bị đánh gãy mấy cây.

Tần Thiên cũng đuổi tới, chỉ thấy tên đó đội một chiếc nón lá, căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của hắn.

“Ta nói mà, quả không sai. Tên tiểu tử này thực sự quá âm hiểm, lại thừa lúc lão phu chưa kịp chuẩn bị đã đánh lén lão phu.” Dưới nón lá, truyền tới một giọng nói già nua, trong thanh âm như chứa sự tức giận.

Người này chính là Phong Nhất Thủy.

Cảnh giới của ông ta đã đạt tới võ sư ngũ trọng, lòng tự tin vô cùng thái quá, trực tiếp xông tới phủ đệ của nhà họ Lôi để giết chết Tần Thiên.

Tần Thiên cảm thấy không biết đáp lại gì.

“Cái ông này lại rất biết tranh cãi nhé. Rõ ràng là ông lén la lén lút ở bên ngoài phòng ta, ngược lại lại nói ta âm hiểm!”

“Nói đi, rốt cuộc ông là ai? Có mục đích gì?” Tần Thiên lấy Thiên Phong kiếm ra, hướng vào Phong Nhất Thủy, lạnh lùng nói.

“Chỉ bằng tiểu tử nhà ngươi mà cũng muốn biết tên húy của lão phu sao? Hôm nay lão phu bị thương, ngày khác sẽ tới giết chết ngươi!” Phong Nhất Thủy xoay người muốn chạy trốn.

Nhưng Tần Thiên căn bản cũng không cho hắn cơ hội chạy trốn.

“Nếu không nói rõ ràng thì sợ là ông cũng không đi được đâu.” Thân hình Tần Thiên di chuyển, chặn lại đường đi của Phong Nhất Thủy.

Động tĩnh bên này rất nhanh đã thu hút mọi người của nhà họ Lôi.

Mọi người đều đang suy đoán xem dưới nón lá kia, rốt cuộc là người nào.

Chỉ có tộc trưởng Lôi cau mày, lẩm bẩm nói: “Dáng vẻ của vị này có hơi quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi.”

“Tiểu tử, coi như lão phu bị thương nhưng chỉ dựa vào thực lực của võ sư nhị trọng của ngươi, còn chưa phải đối thủ của lão phu!” Bàn tay Phong Nhất Thủy gầy guộc, giống như móng của chim ưng, vồ lấy Tần Thiên.

Tốc độ của ông ta quá nhanh, ngay cả không khí cũng lưu lại vết cào nhẹ.

“Một quyền vừa rồi của ta bị cửa phòng làm giảm lực, bây giờ ông thử lại lần nữa xem.” Tần Thiên nghênh đón, ba chiêu ngự long thần quyền dung hợp vào một điểm, đánh tới Phong Nhất Thủy.

Hai ngươi va chạm nhau, sau một lúc, Phong Nhất Thủy cảm giác có một lực vô cùng lớn đang ép tới, đập vào bàn tay của ông ta.

Rắc rắc!

Tiếp xương cốt lanh lảnh vang lên, một lực vô cùng mạnh đã truyền tới năm ngón tay của ông ta, toàn bộ bị cắt đứt.

“A!” Phong Nhất Thủy kêu lên một tiếng thảm thiết.

Mười ngón tay nối liền nhau, loại đau khổ này căn bản cũng không có cách nào nhịn được.

“Tên tiểu tạp chủng kia lại dám phế tay của lão phu, ta phải giết chết ngươi.” Phong Nhất Thủy trở nên điên cuồng, giận dữ gào lên.

Nón lá trên đầu ông ta rơi xuống trong quá trình đánh nhau.

“Là ông ta sao? Phong Nhất Thủy?”

“Cái lão già này, sao lại ở trong nhà họ Lôi chúng ta? Sao ông ta lại phái giết chết Tần Thiên?” Tộc trưởng Lôi thấy rõ ràng khuôn mặt kia, lập tức khiếp sợ nghĩ.

Bây giờ Phong Nhất Thủy và Tần Thiên đang kịch liệt giao thủ, hộ vệ của nhà họ Lôi cũng không dám nhúng tay vào.

“Nghe nói Phong Nhất Thủy đã bế quan ba năm, thực lực hiện tại chắc chắn cũng khác xưa. Không biết Tần Thiên có thể chống cự nổi không.” Tộc trưởng Lôi lo lắng nói.

Sau khi giao thủ mười mấy hiệp, Tần Thiên nhàn nhạt nói: “Thực lực của ông cũng không tệ lắn, thử lại chiêu này của ta lần nữa xem, xem ông có thể tiếp được không.”

Nói xong, Tần Thiên rút Thiên Phong Kiếm từ trên đất lên, chém tới Phong Nhất Thủy.

Từng đường kiếm khí quay cuồng thành một đóa liên kiếm, xoay tròn bay tới.

Thấy đóa liên kiếm xinh đẹp kia, con ngươi Phong Nhất Thủy hung hăng co giật.

Ông ta có một loại dự cảm, phía dưới đóa liên kiếm có ẩn giấu một lực sát thương vô cùng đáng sợ.

Ầm!

Sau một lúc, đóa liên kiếm kia đánh vào ngươi Phong Nhất Thủy, bỗng chốc phá hỏng toàn bộ phòng ngự của ông ta.

Kiếm khí ngang dọc, chỗ nào cũng có dấu vết.

Uy lực của liên kiếm được phóng ra toàn bộ, người Phong Nhất Thủy từ trên xuống dưới đều là kiếm thương, máu chảy đầm đìa.

“Lão phu, lão phu nhận thua, dừng tay đi!” Phong Nhất Thủy cầu xin tha thứ.

Cứ tiếp tục như vậy, kiếm khí bén sắc có thể chặt đứt kinh mạch của ông ta, biến ông ta thành một phế nhân. Đây là điều ông ta không thể chấp nhận được.

Nghe vậy, Tần Thiên gác Thiên Phong Kiếm lên cổ của Phong Nhất Thủy, nhàn nhạt nói: “Nói đi, là ai phái ông tới đây?”

Phong Nhất Thủy lộ ra một nụ cười sầu thảm, nói: “Lão phu đã sống tới tuổi này, toàn bộ Phong Lôi trấn cũng không có người nào dám xúi giục ta.”

“Là đứa con trai không ra hồn gì của ta, là nó muốn ta giết ngươi.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Tần Thiên là ân nhân cứu mạng của Phong Lôi trấn. Mọi người cảm kích còn chưa kịp, mà tộc trưởng Phong lại muốn giết Tần Thiên. Đây là lấy oán báo ân sao!