Tần Thiên đi tuốt ở đằng trước, đại khái qua nửa giờ, hắn khựng lại, hơn nữa còn làm dấu với mọi người đừng lên tiếng.
"Sao thế?" Tộc trưởng Lôi thấp giọng hỏi.
"Các ngươi nhìn trước mặt đi." Tần Thiên nói.
Ngay sau đó, mọi người liền thấy có ba con yêu thú đang giằng co.
Dáng người của chúng đều vô cùng to lớn, trên người đều bị thương.
Xung quanh ba con yêu thú đều bị phá hoại. Có hơn mười cái cây cao lớn bị đạp đổ, trên mặt đất có một hố sâu, tất cả đều là do đám yêu thú đánh nhau mà thành.
Ở giữa bọn chúng có một đóa sen toàn thân trắng muốt, đang đón ánh trăng nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
"Đó chính là Nguyệt Âm Tuyết Liên, cuối cùng cũng tìm được!" Tần Thiên mừng rỡ nói.
"Tần thiếu hiệp, muôn ngàn lần không thể mạo hiểm, ba con yêu thú kia nhìn rất hung tàn, ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ được." Tộc trưởng Lôi nhắc nhở.
Tần Thiên trầm ngâm chốc lát, nói: "Vất vả lắm mới tìm được một khóm Nguyệt Âm Tuyết Liên, không thể bị ba con yêu thú này phá hỏng."
Rất có thể ba con yêu thú này đang tranh giành địa bàn hoặc là tranh giành khóm Nguyệt Âm Tuyết Liên kia.
Nếu như trong quá trình bọn chúng đánh nhau mà làm hỏng Nguyệt Âm Tuyết Liên, vậy thì hối hận không kịp.
Nói xong, Tần Thiên rút Thiên Phong kiếm ra, thẳng đi về phía ba con yêu thú kia.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, đám người tộc trưởng Lôi đều ngây dại.
Bọn họ biết thực lực của Tần Thiên bất phàm, nhưng cũng không ngờ rằng, Tần Thiên lại dám một mình đối mặt với ba con yêu thú.