Tu La Thiên Đế

Chương 137



Tề Lâm phô trương thanh thế, đánh thẳng vào mặt Tần Thiên.

Xung quanh không ít người cũng cho rằng Tần Thiên bị thua thiệt.

Nhưng mà, một khắc sau, Tề Lâm liền phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt thanh.

Chỉ thấy Tần Thiên tùy ý xòe bàn tay ra, bấu chặt vào cánh tay Tề Lâm.

Hắn nhẹ nhàng nắm chặt, sức lực vạn cân bùng nổ. Cánh tay của Tề Lâm cũng không phải là sắt thép, căn bản không chịu nổi.

Cú nắm này suýt chút nữa thì bẻ gãy cánh tay của Tề Lâm.

"Ngươi dám đánh Tề sư huynh, ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt!" Hồ Hương Lăng cũng vọt tới, định công kích Tần Thiên.

"Cút!" Ánh mắt Tần Thiên không cảm xúc, ống tay áo vung lên, một luồng linh khí mạnh mẽ trào ra.

Ngay lập tức, Hồ Hương Lăng nhất thời té bay ra ngoài.

Hai người bọn họ căn bản không thể phản công trước mặt Tần Thiên.

Sau khi dạy dỗ bọn họ xong, Tần Thiên mới đưa Tiểu Kim rời đi.

Hồ Hương Lăng cảm thấy bị sỉ nhục, nước mắt cô ta lã chã nói: "Tề sư huynh, ta cũng bị người ta khi dễ, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?"

Lúc này, Tề Lâm cũng tương đối bực bội, hắn nắm chặt bàn tay thành quyền, tức giận nói: "Anh rể ta là Phó hội trưởng của công hội luyện đan sư, có quyền thế rất lớn. Chỉ phải tên tiểu tử này dám rời khỏi võ phủ một bước, ta sẽ khiến cho hắn đi nổi.”

Chính là vì có chỗ dựa vững như núi là anh rể cho nên Tề Lâm mới dám ngang ngược, phách lối như vậy.

Hôm nay ăn một vố như thế, chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Được, chỉ cần huynh có thể giúp muội dạy dỗ tên khốn kia, đoạt lại thú con kia, muội sẽ đồng ý với huynh.” Hồ Hương Lăng lộ ra một dáng vẻ quyến rũ nói.

Sau khi trở lại đỉnh Dao Quang, Tần Thiên phát hiện, đồ bên trong phòng của hắn đều bị làm cho tán loạn, văng đầy trên đất.

Có không ít nơi còn có dấu răng và vết cào, nhìn một cái đã nhận ra là của Tiểu Kim.

“Nhìn chuyện tốt mà mày làm đi.”." Tần Thiên làm bộ như phẫn nộ nói với Tiểu Kim.

Tiểu Kim vỗ vào bụng mình một cái, lộ ra tư thái vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Tần Thiên thấy bụng của Tiểu Kim lại xẹp xuống, dở khóc dở cười nói: "Hoá ra là mày đói à.”

Không thể không nói, nó ăn quá tốn. Tần Thiên chuẩn bị rất nhiều kinh quả và thảo dược đều bị nó ăn sạch.

Cảnh giới của nó cũng đạt tới một cấp viên mãn, kém một chút nữa là có thể bước vào cấp hai.

Bất đắc dĩ, Tần Thiên chỉ đành phải đổi toàn bộ ngân lượng, binh khí trên người mình thành linh dược, linh quả, để lấp đầy bụng đói của Tiểu Kim.

“Tên nhóc này, từ nhỏ đã ăn nhiều vậy không biết sau này, sẽ tăng cấp đến cảnh giới nào.” Tần Thiên phỏng đoán.

Sau khi Tiểu Kim có ăn cũng không quấn lấy Tần Thiên nữa.

Tiếp theo, Tần Thiên cẩn thận nhớ lại một chút. Đời trước, hắn nắm giữ một ít thủ pháp luyện đan, còn có đơn thuốc trân quý, cùng với kinh nghiệm luyện đan.

Trên thực tế, những trí nhớ về chuyện luyện đan này trong đầu hắn cũng tương đối trân quý.

Với đơn thuốc mà nói, đối với một người đan sư, một đơn thuốc tốt chính là thằng nhỏ. Bọn họ không thể tuỳ tiện đưa ra cho người khác dùng chung.

“Tiểu Kim ăn quá nhiều, quả thực không được, chỉ có thể bán đơn thuốc đi.” Tần Thiên nói thầm.

Đối với Tần Thiên mà nói, đơn thuốc cũng không phải là rất trân quý, trong đầu hắn, nhớ được hàng trăm loại.

Chỉ cần là đơn thuốc thất phẩm trở xuống thì cho dù bán ra ngoài cũng không đau lòng.

Mấy ngày sau, Trần Thiến đến tìm Tần Thiên.

"Tần Thiên, nghe nói ngươi cũng định tham đại hội luyện đan sư?" Trần Thiến cười một cách tự nhiên nói, mấy ngày không thấy, vóc dáng của nàng càng ngày càng mặn mà.

"Ừ." Tần Thiên gật đầu một cái.

Triệu Thiên Phong là sư tôn của Trần Thiến, nhất định là hắn nói tin tức này cho Trần Thiến.

"Đến lúc đó, ta cũng sẽ tham gia. Chỉ có điều, chắc ta cũng chỉ làm nền thôi, ngươi mới là người được chú ý nhất.” Trần Thiến nói.

Tần Thiên lắc đầu một cái, nói: "Bất luận là võ đạo, hay là luyện đan chi đạo, đều có một mảng thiên địa rộng lớn, không ai dám nói mình chính là đệ nhất thiên hạ."

Trần Thiến không có cùng Tần Thiên tranh luận về vấn đề này.

"Đúng rồi, muốn tham gia đại hội luyện đan sư thì cần đến công hội ghi danh. Ngươi không có huy chương luyện đan sư, ta tiện đưa ngươi đi nhận.” Trần Thiền vừa nói vừa kéo tay Tần Thiên đi ra ngoài.

Lúc này, đúng lúc Mộ Dung Yên Nhiên đi vào.