Sân tập luyện của võ phủ Thương Viêm, mỗi ngày người đến người đi tấp nập không dứt.
Bất kể là ban ngày hay ban đêm thì ở nơi này vẫn luôn có thể nhìn thấy những bóng dáng đang vùi đầu vào tu luyện.
"Tiểu sư đệ, nếu sư tôn ta nhận ngươi làm đệ tử vậy thì sau này ngươi chính là người của viện Bạch Hổ chúng ta rồi. Cho dù làm bắt cứ việc gì cũng đều phải đứng trên lập trường của viện Bạch Hổ để suy nghĩ, có biết không?" Khương Tuyết Ưu ân cần chỉ dạy, rất có phong thái của một người sư tỷ.
Tần Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người nhanh chóng đến được sân tập luyện.
Bất ngờ một âm thanh cãi nhau truyền tới từ bên trong sân tập.
"Chỗ này rõ ràng là do chúng ta tới trước, sao các ngươi lại có thể giành chỗ như vậy? Đây ăn hiếp người quá đáng đúng không!" Một người đệ tử nói.
"Hừ, giành chỗ trước thì như thế nào? Ai bảo viện Bạch Hổ các ngươi không có người đây." Một tên đệ tử cao gầy nói với giọng điệu khiêu khích.
Nghe được lời này Khương Tuyết Ưu lôi luôn Tần Thiên xông thẳng vào.
"Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại những lời ngươi vừa nói thêm một lần nữa xem! Vậy mà dám nói ra câu người của viện Bạch Hổ chúng ta không có người, thật sự nực cười." Khương Tuyết Ưu nổi giận đùng đùng nói.
Điều nàng không nhịn được nhất chính là nghe thấy người khác sỉ nhục việnBạch Hổ.
"Sư tỷ, có chuyện gì xảy ra thế?" Tần Thiên hỏi.
"Còn có chuyện gì được nữa? Mấy tên vô lại của viện Huyền Vũ thường xuyên chiếm địa bàn của người khác, đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra việc này. Bây giờ còn lại dám bắt nạt đến cả người của Bạch Hổ viện chúng ta rồi cơ đấy!" Khương Tuyết Ưu cực kỳ tức giận nói.
Bởi vì diện tích của sân tu luyện có giới hạn nên có một số đệ tử sẽ tới đây sớm để giành được một vị trí.
Nhưng vẫn luôn có một số người rất bá đạo, đã tới chậm không lấy được chỗ liền giành chỗ của người khác.
"Thì ra là Khương sư tỷ à! Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Bao năm qua mỗi một lần khảo hạch của bốn viện thì viện Bạch Hổ của các người có lần nào là không xếp chót không?" Tên đệ tử cao gầy kia cười lạnh nói.
Trong lời nói của hắn tràn ngập sự mỉa mai.
Xung quanh còn có đệ tử của hai viện khác đang hóng chuyện.
Đáng để nhắc tới đó là viện Thanh Long và viện Huyền Vũ từ trước giờ chỉ thu nhận đệ tử nam.
Mà viện Chu Tước viện lại chỉ thu nhận toàn đệ tử nữ.
Chỉ có Bạch Hổ viện là thu nhận cả đệ tử nam lẫn đệ tử nữ.
"Một khi đã như vậy, ta và ngươi cùng luận bàn với nhau một chút, xem ta có đánh cho ngươi răng rơi đầy đất không!" Khương Tuyết Ưu hừ lạnh nói.
Lúc này, một tên sư huynh khác của viện Huyền Vũ bước ra nói: "Khương Tuyết Ưu, bắt nạt sư đệ thì có gì hay? Để ta đến luận bàn với ngươi!"
Người này có tên là Ngụy Hướng Đông, nhìn hình thể của hắn vô cùng cường tráng, cảm giác sức mạnh vô cùng lớn.
Hơn nữa khí tức của hắn đã đạt tới võ sư cấp ba, cũng ngang ngửa với thực lực của Khương Tuyết Ưu.
"Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi chắc!" Khương Tuyết Ưu hừ lạnh nói.
Đúng lúc hai người bọn họ chuẩn bị ra tay, một người có phong thái của trưởng lão đi tới quát: "Dừng tay! Đây là nơi để tu luyện, cả ngày đòi đánh đánh giết giết như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?"
"Nếu các ngươi thật sự muốn luận bàn thì chờ đến ngày khảo hạch của bốn viện sẽ được so tài cao thấp thôi."
Vị trưởng lão kia vừa xuất hiện đã ngăn cản hai người đang chuẩn bị so đấu với nhau.
Tần Thiên cũng đã nhận ra, mâu thuẫn của viện Bạch Hổ và viện Huyền Vũ không hề nhỏ, giữa các đệ tử với nhau cũng đối chọi rất gay gắt.
Có điều, Tần Thiên cũng lười quan tâm tới mấy chuyện như thế này. Mục đích của hắn tới nơi này chỉ có một, đó chính là khiến mình trở nên đủ mạnh mẽ.
Sau đó quay trở về tìm Mục gia báo thù, rồi sẽ đi tìm mẫu thân ruột của chính mình.
Kế tiếp, Khương Tuyết Ưu dẫn Tần Thiên về nơi ở của chính mình.
"Tiểu sư đệ, hiện giờ ngươi vẫn chưa phải đệ tử chính thức nên chưa có chỗ ở thuộc về riêng mình. Trong viện của ta còn một phòng trống nên ngươi tạm ở đây trước đi." Khương Tuyết Ưu nói.
Tần Thiên gật đầu đồng ý.
Mặc dù phải ở chung một viện với Khương Tuyết Ưu chắc chắn có rất nhiều điều bất tiện nhưng trước mắt chỉ đành phải chấp nhận thôi.
Vừa bước vào phòng Tần Thiên đã dự định đột phá cảnh giới võ giả cấp chín.
Hắn phát hiện trong võ phủ Thương Viêm có không ít thiên tài, đệ tử đạt võ giả cấp tám nhìn đâu cũng thấy.
Đến ngay cả đệ tử có cấp bậc võ sư cũng có rất nhiều.
Nếu hắn muốn đứng vững gót chân ở đây bắt buộc phải mạnh mẽ hơn.
"Nguy rồi, linh thạch cùng với đan dược đã bị ta dùng hết toàn bộ rồi." Tần Thiên kiểm tra qua một lượt mới phát hiện trên người mình không còn một tài nguyên gì có thể tu luyện.
"Thôi cứ tạm bỏ qua đã, trước tiên tu luyện võ kỹ, phải luyện thành được chiêu thứ hai của Ngự long thần quyền mới được. Về phần linh thạch và đan dược thì đợi thêm vài ngày nữa rồi tìm cách sau."