Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 110: 110





"Anh đừng có nhìn em như thế, em là nghĩ như thế này, chúng ta đã là vợ chồng, thì nên hiểu rõ lẫn nhau một chút, đối với sở thích của anh, chung quy em phải có chút hiểu biết chứ, anh nói có đúng không? Như thế, em mới có thể càng xây dựng tốt hôn nhân của chúng ta."
Úy Ương chỉ lo chọn lựa nói lời dễ nghe.
Thật ra, cô chỉ muốn biết làm như nào mới có thể chọc hắn vui.
Mộ Nhung Trưng âm thầm khẽ cong khóe môi, nghĩ nghĩ, mới nói: "Ta thích tuyển chọn binh lính, huấn luyện họ trở thành lính tinh nhuệ, từ người bình thường trở thành lưỡi đao sắc bén bảo vệ tổ quốc bình an, thành một trong số quốc gia phát triển.."
"..."
Cái này, cô không có cách nào thực hiện được, cũng không thể đi tìm mấy binh lính để hắn huấn luyện, mấu chốt, huấn luyện là việc khổ sai, không chọc được người ta cười.
Cô lại cắn một miếng bánh mì, "Trừ cái đó ra thì sao?"
"Thích luyện súng, luyện quyền.."
"..."
Cái này cũng không hoàn thành được rồi.
Một là cô không biết bắn súng, hai là cũng không biết đánh quyền.
Ai nha, cái tên đàn ông cứng nhắc mạnh mẽ này, đúng là không có chút tình thú gì, gả cho loại tảng đá này, nhân sinh nào có vui vẻ gì đáng nói?
Cho nên, đào tẩu là việc cần thiết.
"Em ở trong lòng đang nói xấu ta."
Mộ Nhung Trưng thẳng thắn nhìn chằm chằm, rất chắc chắn chỉ ra: Đôi mắt kia lưu manh trộm cắp ------Chỉ cần cô có ý đồ quỷ quái, ánh mắt kia liền có loại biến hóa rất nhỏ.
"Nào có."
Cô lập tức thề thốt phủ nhận.
"Mông không đau nữa rồi đúng không?"
Hắn lạnh lùng uy hiếp.
Cô tức khắc cứng đờ, cười theo: "Không nói xấu anh, chính là cảm thấy sở thích của anh quá không bình thường rồi, đừng toàn là những việc trong quân doanh được không?"

"Ta luôn ở quân doanh."
"Vậy lúc anh có ở nhà đi..

Lúc anh ở nhà thích làm gì?"
Mộ Nhung Trưng nghĩ một chút: "Giống em, đọc sách."
Lại vẫn là ham mê chán chết người, tuy rằng đọc sách không có gì là không tốt, nhưng, an an tĩnh tĩnh, làm sao chọc hắn cười được?
"Không có hoạt động giải trí gì đặc biệt sao?"
Cô chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục dò hỏi.
"Không có."
"..."
Ai, ngày tháng của người này trôi qua khô khan biết bao à!
"Em không phải cũng thích đọc sách sao?"
Mộ Nhung Trưng có chút không hiểu vì sao cô không vui, hắn vốn tưởng rằng cô sẽ vui, nghĩ xem à, sau này lúc cô đọc sách hắn bên cạnh, tốt biết bao.
"Em đúng là thích đọc sách, nhưng là.."
"Nhưng sao?"
Úy Ương ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng, lau lau miệng, đôi mắt xoay chuyển, lại xoay chủ đề: "Tứ thiếu, anh đã 22 tuổi rồi, lẽ nào chưa từng có bạn gái? Còn có, bạn gái anh sẽ không chê cuộc sống của anh quá mức..

Tẻ nhạt chứ?"
Cô nhịn không được hỏi một vấn đề rất riêng tư, lúc nhả ra mấy từ cuối, rất thận trọng chọn ra từ nhìn tương đối êm ái.
Mộ Nhung Trưng cau mày nói tiếp: "Ta sao lại không cảm thấy ngày tháng của ta trôi qua rất tẻ nhạt."
"Ấy ấy ấy, anh đang tránh khó lựa dễ, xin quay lại nửa trước vấn đề, anh..

Rốt cuộc anh từng có bạn gái chưa.."
Đối với đáp án này, cô tương đối mong chờ!
Cô lúc trước, khẳng định không dám hỏi người đàn ông này như vậy, ài, cũng không có khả năng hỏi-----Ai sẽ hỏi người mà mình ghét mấy vấn đề ái muội không rõ chứ?
Cô của hiện tại, lại đối với cái người này sinh ra một chút tò mò.
Mộ Nhung Trưng chậm chạp điềm tư tiếp tục quét bơ lên phần bánh mì kia, một bộ biểu tình lành lạnh ta không muốn để ý em, đợi ăn xong tương đối phần bánh mì rồi, ngẩng đầu nhìn Úy Ương vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, một bộ dáng không đạt được mục đích không bỏ qua, mới ho nhẹ, cứng nhắc nặn ra hai từ:
"Không có."
Úy Ương ngẩn người: "..."
Biểu tình kinh ngạc đến ngây người, thậm chí nghi ngờ bản thân có phải đã nghe nhầm hay không.
"Không có bạn gái?"
"Không có bạn gái thì làm sao? Biểu tình đó của em là gì?"
"Không thể nào."
Cô kêu thành tiếng, miệng đầy không tin.
"Sao lại không thể nào?"
Hắn nhăn mày kiếm.

"Anh đã 22 tuổi rồi, sao có thể chưa từng có bạn gái?"
"Ta từng có bạn gái hay không, với tuổi tác của ta có quan hệ gì?"
"Đương nhiên có quan hệ."
"Sao lại có quan hệ?"
"Anh là đàn ông.."
"Phí lời, ta đương nhiên là đàn ông, em rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Cô muốn nói là: Đàn ông trẻ tuổi, khí huyết đang dồi dào, sao có thể nhẫn nại chịu đựng tịch mịch..
Nhưng, chính là lúc này, có một cái ý tưởng cổ quái, đột nhiên nhảy vào trong đầu, đến nỗi sau đó, cô chợt kêu lên một câu: "Ây, anh ngàn vạn đừng nói với em, đến giờ anh vẫn là xử nam nhá?"
Thật đúng là ngữ khí kinh người chết không thôi.
"Khụ khụ khụ.."
Mộ Nhung Trưng đang uống cà phê, suýt nữa bị lời của cô làm cho sặc chết, sặc thẳng đến mũi của hắn toàn là cà phê.
Này này này, này cái nha đầu thối, nói chuyện sao lại trở nên nóng bỏng như vậy?
Cô luôn thẹn thùng, cô bé 15 16 tuổi, là thời điểm đối với quan hệ khác phái ngượng ngùng nhất, bây giờ cô lại dám nói như thế.
Từng đợt ửng đỏ từ từ dâng lên trên gương mặt so với cục đá còn cứng rắn hơn của hắn trong ánh nhìn chăm chú không chớp mắt của cô.
Đây đại khái là lần đầu tiên hắn bởi vì lời nói của một người phụ nữ mà đỏ mặt nóng bừng tới tận mang tai.
Không, không đúng, là vừa rồi sặc nhiệt.
Hắn là đàn ông con trai, mới không có thẹn thùng.
Úy Ương lại bừng tỉnh ngộ, ngạc nhiên cực kỳ, lấy tay che miệng, "Anh..

Anh thật đúng là xử nam nha? Ô.."
Miệng lập tức bị người đàn ông thẹn quá hóa giận nào đó lấy một miếng bánh mì chặn lại.
"Được một tấc lại muốn tiến một thước, ta chưa từng có bạn gái, chưa từng có phụ nữ, có ảnh hưởng em chuyện gì à? Ăn bánh mì của em đi, còn nhiều lời, cẩn thận ta xử lý em."
Mộ Nhung Trưng hung tợn dữ dằn với cô.
Đích thực không ảnh hưởng cô chuyện gì, chỉ là quá không thể tưởng tượng được.
Cô vốn tưởng rằng, đây là một người đàn ông qua lại với vô số người phụ nữ, dù gì hắn có xuất thân như thế, dù gì phụ nữ ngưỡng mộ hắn nhiều như thế.

Lúc trước, cô cho rằng hắn chính là một người đàn ông có đời sống tư dã man thô bạo, hiện tại xem ra, hắn có lẽ căn bản không hiểu ôn nhu, càng có khả năng hắn hoàn toàn không hiểu làm sao ở chung với phụ nữ, cho nên..
Úy Ương ăn bánh mì, thấp thấp cười, cười đến mặt hắn đỏ ửng thật lâu không tiêu tan.
Ai da uy, hắn lúc đỏ mặt, thật là đáng yêu kỳ lạ.
Loại trường hợp này, kiếp trước bản thân cũng chưa từng thấy qua..
Chậc chậc chậc, nhìn xem à, một người đàn ông như vậy, lúc bắt nạt cô rất lợi hại, hiện tại lại bị cô ghẹo tới đỏ mặt.
Ha ha, thú vị.
Thực sự quá thú vị rồi!
Cô che miệng vừa ăn vừa cười, tâm tình trở nên rất rất vui vẻ, lại không biết bản thân đang vui cái gì.
Mộ Nhung Trưng uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, đứng lên, tính cách nhỏ điên này xa một chút.
"Ấy, anh đang đỏ mặt đấy..

Không nghĩ tới anh cũng đỏ mặt.."
Lúc này, cô một chút cũng không sợ hắn, ngược lại muốn trêu ghẹo hắn.
Càng nghĩ càng thần kỳ, lúc hắn cưới cô cư nhiên là một thiếu niên ngây thơ, hại cô không nhịn được muốn đùa giỡn, đặc biệt nhìn thấy hắn ngại ngùng, càng phát hiện đùa càng vui.
Hừ, rõ ràng là một tên tiểu tử non nớt, lại cố làm ra vẻ lão thành.
"Ấy, anh đừng đi, vấn đề cuối cùng, thế trước kia anh từng hôn môi chưa?"
Cô đột nhiên nhảy tới chặn lại, lần nữa bạo gan lớn mật nói.

.