Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 120: 120





Úy Ương từ ban công đi vào, nhìn thấy một người đàn ông trẻ ý cười vui vẻ hòa thuận từ phòng sách đi ra.
Người này tướng mạo hiên ngang, thái dương tuấn lãng, đương nhiên, vẻ anh tuấn này, tự nhiên không thể đánh đồng với Mộ Nhung Trưng được, nhưng vì ý cười tràn đầy, thoạt nhìn rất dễ thân, bất quá ánh mắt kia cực kỳ sắc nhọn, có vẻ khôn khéo giỏi giang.
Ồ, cô âm thầm cân nhắc, nhớ ra rồi, người này tên Lục Kinh Niên, con trai phú thương Hoài Thành.
Đáng tiếc, hắn kiếp trước đã chết sớm oan uổng.
Hắn sao lại ở đây?
"Tứ thiếu, không giới thiệu một chút sao?"
Lúc Úy Ương đang nghiêng đầu đánh giá hắn, Lục Kinh Niên cũng đang hứng thú quan sát cô: Lớn lên người đẹp như hoa kiều, ngũ quan tinh tế như bức tranh, tròng mắt sáng trong linh động, cả người đặc biệt có tinh thần.
Mộ Nhung Trưng cũng vừa từ trong phòng sách đi ra, nhìn thấy Úy Ương cầm kính viễn vọng, nghĩ là muốn xem phong cảnh, nhưng, vẻ mặt phấn khích kia là như thế nào? Nha đầu này, rốt cuộc đang vui mừng cái gì?
Hắn hồ nghi liếc mắt cô một cái.
"Tứ thiếu, vị này là?"
Úy Ương trước kia gặp một người đàn ông lạ sớm đã đáp lại rồi tránh lé, nhưng cô của hiện tại lại tự nhiên khách sáo hào phóng.
"Bạn chơi từ nhỏ Lục Kinh Niên."
Ai da, cư nhiên là bạn chơi từ nhỏ.
Đợi một chút, người này hình như là cùng Sở Kiêu Dao là chủ nhân khai phá "Mười tám vịnh", nếu không phải hắn nửa đường đã chết, mười bốn năm sau nhất định là nhân vật lừng lẫy.


Đáng tiếc à, bởi vì sự ra đi của hắn, Lục gia rời khỏi hạng mục khai phá bến tàu hải cảng, đến nỗi mất đi một cơ hội cực lớn, để Sở thị độc nhất lớn mạnh.
Cũng không biết đời này, hắn có sớm đi về cõi tây phương cực lạc không nhỉ?
"Ồ, xin chào, ta tên là Úy Ương."
Cô thoải mái hào phóng vươn tay, muốn bắt tay với hắn.
Điều này khiến lục Kinh Niên ngẩn người, phải biết rằng hiện tại giữa nam nữ ở A quốc không thịnh hành bắt tay kiểu này--------Địa vị phụ nữ thấp là thực tế nghiêm ngặt.

Trừ phi là mấy người phụ nữ có danh phận, mới có thể ở ngoài công khai loại lễ tiết này.
Cô nhất thời quên mất, đợi sau khi nhìn thấy phản ứng của hắn, mới ý thức được hành vi của bản thân có chút vượt quy định, nhưng thu lại cũng không hợp lý, cứ như vậy lẳng lặng lơ lửng trong không trung.
Lục Kinh Liên bất giác cười ha ha, duỗi tay ra: "Úy tiểu thư thật sự có phong phạm của mẫu quốc, Úy Ương, Vị Ương, cung Vị Ương ở cổ đại, chính là chỗ ở của hoàng đế..

Tên hay tên hay.."
Hời hợt nắm tay, Úy Ương cười nhẹ: "Lục tiên sinh thật biết nói đùa."
Bất quá, nếu kiếp trước cô không ly hôn với Mộ Nhung Trưng, nếu hắn cũng không chết, có thể ở một tương lai không xa, cô thật đúng là có thể làm đệ nhất phu nhân của A quốc.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, cuối cùng, dã tâm có được thiên hạ của hắn, cũng không thành.
Còn đời này, nhân sinh chưa tới điểm cuối, hắn có thể đi tới bước nào, ai cũng không biết.
*
Lục Kinh Niên không có khách sáo chiêu đãi nhiều, không lâu sau có người đến tìm, liền vội vàng đi, trước khi đi, ánh mắt thật sâu nhìn Úy tiểu thư kia-------Lần bàn bạc này, nói không chừng vì hành động vô tình cứu người này của cô mà thay đổi.
Lúc đi ra, vẻ mặt hắn suy tư gì đó nói với trợ thủ A Khôn bên cạnh: "Đi điều tra, Úy tam tiểu thư ở thành phố Ôn rốt cuộc là người như thế nào?"
Nói thật, hắn thực sự không tin Mộ Nhung Trưng sẽ coi trọng một cô gái nhỏ bình thường.
Tiểu tử đó quá kiêu ngạo, người bình thường không đả động được trái tim hắn, hắn cũng không có khả năng vì một người phụ nữ nhỏ bé không có đặc biệt gì mà đi ngỗ nghịch với cha mình.
Đúng vậy, tiểu tử kia hình như thật sự thật lòng, nếu không sao có thể từ trong miệng hắn nhả ra ba chữ "Vợ của ta".
Hắn coi trọng tiền đồ, ngàn vạn đừng vì cái "Tiểu họa thủy" này mà làm chậm trễ mới phải.
"Vâng."
A Khôn đi rồi.
Sau buổi chiều, hắn nhận được báo cáo: "Úy Ương, nữ, 16 tuổi, nữ sinh đệ nhất cao thành phố Ôn, biệt hiệu người đẹp bị thịt, trời sinh tính nhút nhát, ngốc nghếch, là một học sinh kém chính hiệu.."
Giới thiệu trên trên dưới dưới một phen, toàn là nói khuyết điểm của cô.
Còn về ưu điểm, trừ dung mạo, hình như không có cái khác.

A, thật là thần kỳ!
Lục Kinh Niên xem mà sáng cả mắt.
Cô bé kia, đẹp như vậy mà không dùng được sao?
Không đúng nha, chỉ dựa vào cô có thể cứu sống người chết đã rất vượt trội rồi!
Lẽ nào là hệ thống tình báo của hắn có vấn đề à?
*
Rạp chiếu phim Thủy Mạc Hải Tân, là sản nghiệp đặc biệt lớn của thành phố này, bốn năm trước phát triển lên, bốn năm tới luôn hưng thịnh không suy yếu, còn kéo theo ngành du lịch với mỹ thực lân cận.
Người đời đều nói: Tới Hải Tân, nếu không xem biểu diễn Thủy Mạc, ăn một bữa hải sản mỹ vị đặc sắc, bước lên núi Hải Tân, nhìn sang chín khúc mười tám vịnh ven biển, thăm quan cảnh biển lúc chiều tà, vậy coi như mất công tới Hải Tân.
Ăn được, chơi được, ngủ được, nhìn đã mắt, cuộc đời đi chuyến này không tệ, là khẩu hiệu của Hải Tân.
Thậm chí còn thu hút không ít khách du lịch nước ngoài tới, chỉ để nhìn đã mắt cảnh đẹp Hải Tân.
Úy Ương kiếp trước sau khi ra nước ngoài, cũng du lịch không ít nơi, cô của kiếp này, sống tới 16 năm, đây là lần đầu tiên ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Thời tiết hôm nay nắng đẹp, từng trận gió dịu ấm, xuân sắc nồng đậm.
Chậm bước trên Hải Nan, phóng tầm mắt, trên mặt biển, trời xanh, biển xanh, hải âu, thuyền đánh cá, tô điểm cho nhau, phong cảnh kỳ thú; Mà trên bờ, cao ốc building, xe người như nước, du khách như dệt, phồn hoa của Nam Giang có thể thấy được một chút.
Rạp chiếu phim Thủy Mặc Hải Tân, chính là nằm bên cạnh biển, đó là một tòa kiến trúc tạo hình kỳ lạ, vô cùng đặc sắc, chẳng sợ mười bốn năm sau, nó vẫn là một tòa khách sạn độc đáo thanh tao, huống hồ là ở hiện tại, tự nhiên là có được sự yêu thích săn đón của khách lữ hành..
Úy Ương rất vui, hoan hỉ chạy phía trước.
Mộ Nhung Trưng một thân bình thản, lẳng lặng đi theo sau, ánh mắt luôn bắt giữ nhất cử nụ cười của cô, cô rất hoạt bát, tất cả ánh cười phát ra từ nội tâm.
Cô như vậy, cực kỳ đẹp.
Mắt hắn hoàn toàn bị cô hấp dẫn.
*
Cùng lúc đó, một cô gái khác dung mạo thanh xuân tự phụ đang bước đi chậm rãi.

Váy trắng nhẹ nhàng, tóc ngắn thoải mái, vóc dáng cao gầy, thân hình thanh mảnh, dung mạo kia như hoa mẫu đơn nở rộ, ung dung quý phái, có thể kiêu ngạo với đám hoa thơm cỏ lạ, đáy mắt càng bắn ra ngạo khí nữ tính ở thời đại này, cùng với sự tự tin vô cùng.
Cô ta tên Mai Nhược Sa, là con gái yêu nhà giàu số một thanh danh hiển hách Bắc Giang, hiện giờ là tập đoàn tài chính Mai Thị quan chấp hành dưới một người trên vạn người.
Bởi vì phiền muộn, cô ta cùng với người bạn Lệ Tinh Tinh tới đây giải sầu.
"Ai nha, cậu cũng đừng phiền lòng nữa, con gái tóm lại vẫn phải gả đi.

Yến gia chính là bá chủ đất Bắc, cậu gả cho hắn, môn đăng hộ đối biết bao a.."
Lệ Tinh Tinh khuyên bảo.
Chỉ có thể nói mỗi người mỗi mệnh, nếu đổi lại là người khác, một người phụ nữ có thể gả cho con trai vương chủ Bắc Giang Yến Kinh Thiên, nhất định sẽ vui đến bay lên trời, cô đây lại cứ ở đây mặt ủ mày ê..
"Mình không muốn gả."
Mai Nhược Sa rầu rĩ nói.
"Sao, cậu vẫn đang nghĩ tới người đàn ông chỉ gặp qua một lần kia?"
Làm bạn tốt, Lệ Tinh Tinh biết tâm sự trong lòng cô ta, từ hai năm trước ở quân sự trọng địa từng một lần gặp qua liền mê đắm người quân nhân, hồn của cô ta hoàn toàn bị câu đi mất.

.