Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 122: 122





Lời tỏ tình này tới đột ngột cỡ nào?
Không riêng làm choáng váng Lệ Tinh Tinh vừa đuổi kịp tới, phó quan Trương kinh ngạc, đến Mộ Nhung Trưng cũng ngơ ngác.
Thời đại như hiện nay, không thể so với vài thập niên trước, mấy trăm năm trước, tuy A quốc không hoàn toàn hoàn toàn mở rộng đối ngoại, nhưng vài thập niên qua, phong tục quốc gia đã đón nhận tư tưởng lễ nghi tiến bộ từ ngoại quốc, tuy địa vị phái nữ vẫn rất thấp, nhưng không khí xã hội đã khai sáng hơn.

Mấy người thuộc về thành phố lớn, đối với bình đẳng nữ giới rất xem trọng, tuy phong tục nuôi người già trẻ nhỏ, nuôi tình nhân, cưới vợ nhỏ vẫn còn như cũ, nhưng thời đại vẫn là không giống nhau.
Hiện tại là năm 1980, không khí A quốc đã lặng lẽ cải biến, vì giữ mặt mũi, cũng vì không xúc phạm pháp luật, người có máu mặt đều không dám táo bạo trắng trợn nói chính mình có bao nhiêu bà vợ, hết thảy vì tiếp nối quỹ đạo quốc tế, ai làm ở nước ngoài đều đề xướng một vợ một chồng, vì vậy, trong nước, mấy kẻ muốn phong lưu khoái hoạt, muốn nuôi vợ bé đều lén lút nuôi, hiện giờ mọi người đều xem trọng thanh danh cực kỳ.
Mà phái nữ thời thượng sau khi được tiếp nhận ảnh hưởng tư tưởng phương Tây, một đám trở nên có gan theo đuổi cái ***, khát vọng tự do yêu đương, tự do hôn nhân.
Nhưng, một cô gái nhỏ dám ở trước mặt bao người, tỏ tình với một người đàn ông lạ mặt như vậy, vẫn là cần phải có dũng khí rất lớn, dù sao đây vẫn là trong nước.
Cách mấy bước phía xa, Úy Ương cũng nghe thấy, xoay đầu qua: Một mỹ nữ mặc váy trắng tinh, đầu đội mũ nhỏ xinh đẹp, trong gió biển, khăn lụa khẽ lay động, góc váy bay cao, đang chặn lại Mộ Nhung Trưng một thân áo tím, vô cùng lạnh lùng, câu tỏ tình kia, đúng là từ miệng cô ấy phát ra.
Nữ tử kiều mị, nam tử tuấn dật, dưới dạng cây dừa xanh biếc, hình ảnh này lại đẹp độc đáo cực kỳ.
Úy Ương trong lòng không hiểu sao chua xót: Người này, thường rất có khả năng trêu hoa ghẹo cỏ.

Kiếp trước, sau khi bị hắn tóm từ nước ngoài về, cô không ít lần nhìn thấy nữ tử tỏ vẻ ái mộ hắn, thậm chí có người dám chạy tới trước mặt cô làm phiền.
Cô không muốn xem, quay đầu đi.
Mộ Nhung Trưng nhìn thấy cô làm như không có việc gì lại nhặt bóng tiếp tục chơi, chau mày, trực tiếp vòng qua, ném lại một câu: "Không hứng thú."
Ba chữ này xuất ra liền khiến trái tim thiếu nữ của Mai Nhược Sa tan nát, khuôn mặt xinh xắn lập tức trắng bệch.

Từ nhỏ đến lớn, Mộ Nhung Trưng trước nay là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, kiêu ngạo đến cái đuôi đều có thể lên tận trời, không nghĩ tới hôm nay, lại ở trên người nam nhân này chạm vách tường.
Cô quay đầu nhìn, người xung quanh nghe thấy cô ấy tỏ tình, đều hướng cô ấy lộ ra ánh mắt đồng cảm.
"Em sẽ không từ bỏ đâu."
Cô ta mặt đỏ lên, không chịu thua lại kêu lên một tiếng.
Nhưng bước chân rời đi của hắn không hề dừng lại một chút nào, hoàn toàn không dao động.
Cô ta nhìn thấy hắn một mạch hướng tới bờ cát.
Một người con gái váy đỏ, để chân trần, đang cùng mấy đứa trẻ chơi bóng, đuôi ngựa thắt cao cao, lộ ra tính khí trẻ con, mặt trứng ngỗng, mày như liễu, mắt như sao, bờ cát vàng óng, biển rộng xanh lam, cô ấy cười lộ răng, cười đến vui sướng, dường như một chút cũng không quan tâm đến bên này xảy ra chuyện gì.
Nữ sinh kia thật xinh đẹp.
Đây là ấn tượng đầu tiên của cô ta.
Không xa, một người đàn ông mặc đồ đen tựa đang bảo vệ cô ấy.
Hắn đi tới chỗ người mặc đồ đen, lấy đôi giày thể thao, quay người đi tới nữ sinh kia, ý bảo cô ấy đi vào.
Nữ sinh cười đưa tay đánh bóng đi, nhận lấy giày, tươi cười đi vào, theo sát, cô ấy bị hắn lôi đi.
"Tinh Tinh, máy ảnh đâu? Nhanh, đưa mình.."
Mai Nhược Sa vội vàng kêu.
"Hôm nay không phải là không mang theo sao?"
Lệ Tinh Tinh cũng đang nhìn, người đàn ông này khí chất rất lớn, cá tính rất mạnh, nghe thấy tiếng gọi, vội vàng trả lời.
Đúng rồi, không mang tới.
Mai Nhược Sa bất đắc dĩ, như thế nào lúc cần dùng tới lại không mang chứ!
Cô ta chỉ có thể hướng mắt trông mong nhìn một đoàn bốn người, vội vàng đi khỏi tầm mắt của mọi người, trong lòng có mấy lỗi băn khoăn quay cuồng lên:
Cô bé kia là gì của hắn?
Là em gái, hay là tình nhân?
Nếu là tình nhân, tuổi tác hình như quá nhỏ; Nếu là em gái, lớn như vậy rồi, tựa hồ không nên dắt tay.
Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Mấy vấn đề này, ở trong lòng cô ta cào gãi, khiến trong lòng cô ta bất ổn rối mù------Thích một người, tư vị như thế nào cùng một lúc vừa chua vừa đắng vừa ngọt nha?
"Người đâu."
Cô ta nhẫn nhịn tức giận, gọi một tiếng, vệ sĩ bảo vệ cô ta lập tức xuất hiện.
"Đại tiểu thư, người có gì phân phó?"
Cùng một vệ sĩ đứng đằng sau, yên tĩnh chờ mệnh lệnh.
Mai Nhược Sa nhìn chằm chằm phương hướng kia, nặng nề phân phó: "Đi, điều tra lai lịch mấy người vừa nãy rõ ràng cho ta.."

"Vâng."
Hai người vệ sĩ trong đó nhận lệnh đi điều tra.
"Nhược Sa, loại người không biết điều này, mình thấy cậu vẫn là đừng nên để ý tới nữa..

Cậu không thấy sao? Người này căn bản tự cao tự đại, không đáng để chân thành đối đãi, cậu vẫn nên thu hồi lại tâm tư, đợi gả cho Yến đại thiếu gia đi.."
Lệ Tinh Tinh nhẫn lại khuyên can, trong lòng thật ra cũng đang kinh hãi.
Cô ta không phải một tiểu nha đầu chưa nhìn thấy sự đời, rất rõ ràng, loại người kia tuyệt không phải người bình thường.

Nói như thế, chỉ là muốn ngăn chặn vị Mai đại tiểu thư này.
Mai Nhược Sa lại thở ra một hơi thật sâu, kiên định lắc đầu: "Dám tự cao tự đại, đại đa số đều là người bản lĩnh.

Tinh Tinh, mình Mai Nhược Sa nổi danh khắp thiên hạ, anh ấy nghe thấy tên của mình, lại không có một chút kinh ngạc nào, thậm chí không nhìn mình thêm một cái, cái này nói rõ cái gì?"
Lệ Tinh Tinh chỉ có thể thuận theo ý của cô ta hỏi: "Cái gì?"
Cô ta híp mắt nói: "Người này có thể xuất hiện ở đặc chủng quân Nam Giang, hiện tại lại một thân phú gia công tử, xuất thân nhất định không tầm thường.

Tinh Tinh, đàn ông trên đời này, bởi vì tham mê quyền thế phú quý, lúc nhìn thấy mình sẽ nịnh hót mình, hiện tại mình không dễ dàng gì mới gặp được một người khinh thường Mai gia, mình sao có thể dễ dàng buông tay..

Mặc kệ, người đàn ông này, mình nhất định phải có.."
Giờ khắc này, cô ta đã hạ quyết tâm, không phải hắn không gả.
Lệ Tinh Tinh nghe thế, bất giác than nhẹ: Hỏng rồi hỏng rồi, hai nhà Yến Mai liên hôn, sợ là phải làm ầm ĩ không còn rồi-----Phen này, cô cùng tới giải sầu với cô ta, chỉ sợ là tới xảy ra chuyện rồi.
*

"Người đó là ai?"
Bé Ngoan ngẩng cái cằm đáng yêu, hỏi Tiểu Tư bên cạnh.
Hai người họ ở gần đó, Bé Ngoan ngồi trên xích đu, hướng mặt về biển.
Tiểu Tư đỡ cô bé, cho cô bé đi dạo, một màn vừa rồi, hai người họ nhìn rất rõ ràng.
Bé Ngoan vừa nhìn thấy yêu tinh cư nhiên muốn gả cho cha, bất giác chu miệng, trở nên rất không vui: Cha là của mẹ, ai cũng không được tới cướp.
"Mai Nhược Sa."
Tiểu Tư đáp.
"Tên có chút quen tai."
"Ở kiếp trước, người cô ta gả là Yến Kim Thành.

Quan trọng, cô ta là con gái một nhà giàu số một Bắc Giang, cưới được cô ta, tương đương với cưới một cái cây rụng tiền."
Tiểu Tư giới thiệu đơn giản một chút.
Bé Ngoan vỗ vỗ tay nhỏ, "Ồ, em nhớ ra rồi, lúc trước, chị ta hình như náo loạn muốn ly hôn với Yến Kinh Thành đúng không?"
"Ừ hứ!"
"Bọn họ vì sao muốn ly hôn? Bởi vì nhìn trúng cha em rồi?".