Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 129: 129





Trong lòng cô vừa kinh ngạc kỳ quái, vừa xoay người về vị trí ban đầu ngồi xuống, ngoài cửa liền có người đi vào, là Tuân Luân.
Tuân Luân cảm thấy bản thân bắt được một cô gái rất quỷ dị, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, vào xem thì thấy hai cô bé một lớn một nhỏ đang quy củ ngồi trên cỏ khô.
"Tuân Nhị tiên sinh, cô bé này là ai thế? Tôi thấy tay cô bé bị trói sắp chảy máu, nên cởi trói cho cô bé.

Các anh một đám người lớn chẳng lẽ sợ một cô bé sao? Anh xem, cái tay nhỏ cọ xát đến bị thương rồi.."
Úy Ương giơ cái tay nhỏ của Bé Ngoan cho hắn xem.
"Đây là nó đáng đời.

Ai bảo nó lo chuyện bao đồng."
Tuân Luân hừ một tiếng, vẻ mặt hung hăng dữ tợn.
"Ô ô ô, em muốn mẹ, em muốn mẹ..

Ô ô ô, em muốn đi vệ sinh, em muốn đi vệ sinh.."
Mặt Bé Ngoan biểu cảm như bị hắn dọa sợ, chợt khóc, tiếng khóc kinh thiên động địa.
"Nhị tiên sinh, ở đây có nhà xí không?"
"Giải quyết ngay tại chỗ."
"Tại chỗ? Vậy không được, chỗ này là miếu Thần Tài, giải quyết tại chỗ chính là bất kính với Thần Tài, đắc tội Thần Tài.

Cả đời này liền không phát tài được đâu.


Bên ngoài nhất định có nhà xí, Nhị tiên sinh thương xót, cho chúng tôi đi nhà xí đi! Làm ơn làm ơn!"
Úy Ương mềm mại cầu xin.
"Sao lại lắm chuyện thế nhờ? Đi đi đi, ra ngoài bên tay trái có nhà xí."
Tuân Luân bị tiếng khóc của Bé Ngoan làm mất kiên nhẫn, liền phất phất tay.
"Cảm ơn.."
Úy Ương vội vàng cảm tạ, quay đầu nhìn Bé Ngoan khóc đến nước mắt đầy mặt, dỗ: "Em gái nhỏ, ngoan, không khóc nữa, chúng ta đi nhà xí.."
Bé Ngoan lúc này mới ngừng khóc, cả người nhắm thẳng lòng cô dựa sát vào, vẻ mặt khiếp đảm.
Úy Ương nhìn mà muốn cười: Đứa trẻ này diễn kịch quá giỏi, giống ai thế nhỉ?
Cô bế cô bé ra ngoài.
Trong vườn, một đám bắt cóc hoặc ngồi, hoặc nằm, hoặc đứng canh gác chỗ bờ tường, nhìn thấy bọn họ ra ngoài, có tên cười ha ha: "Tiểu tiện nhân này thật là lẳng lơ, không biết cưỡi lên sẽ có cái tư vị gì? Khẳng định rất phiêu.."
Tên khác nói: "Nhị tiên sinh, vì đứa con gái này, chúng ta đã mất hai người anh em, tối nay nhất định phải làm chết cô ta.."
Tuân Luân đi theo ra ngoài, duỗi cái eo lười biếng, chậm chạp nói: "Đợi hành chết tên họ Mộ rồi nói.."
Úy Ương coi như không nghe thấy.
Rất nhanh, Bé Ngoan với Úy Ương từ nhà xí đi ra.
"Chị, em khát nước."
Bé Ngoan đột nhiên dừng bước, kêu lên.
"Nhị tiên sinh, chúng tôi có thể vào phòng bếp lấy chút nước uống không?"
Úy Ương nhìn Tuân Luân đứng trên bậc thang phía xa xa từ trên cao nhìn xuống.
Hắn lại vẫy vẫy tay, đồng ý rồi.
Úy Ương kéo Bé Ngoan vào phòng bếp, có một người phụ nữ trung niên đang nhóm lửa, trong không khí toàn là hương thơm thịt gà với cơm.
"Bác gái, có thể cho cháu một ngụm nước uống không?"
Úy Ương mềm mại xin.
Người phụ nữ trung niên kia nhìn qua có vẻ là người nông dân bản địa, ý mắt rụt rè, nghe vậy đứng lên, dùng thìa trúc múc nửa thìa nước đưa bọn họ.
Bé Ngoan nhận lấy uống xong, lại nhìn hướng bệ bếp, liếm liếm cái lưỡi hồng nhỏ, đáng thương hề hề mà nói: "Bác gái, cháu đói."
Người phụ nữ trung niên vội mở nồi ra, trong đó đã hầm một nồi canh gà mái già.
Bà ấy từ trong đó chọn ra một miếng thịt gà đặt vào đĩa đưa cho Bé Ngoan.
"Cảm ơn ạ."
Bé Ngoan cười ngọt ngào, cầm đũa lên ăn.
Úy Ương nhìn bà ấy đáy lòng lương thiện, kết luận bà với bọn chúng không phải một bọn, liền kéo bà về phía trước, chỉ chỉ bên ngoài, khẽ hỏi: "Bác gái, sao bác lại làm cơm cho đám người xấu kia?"
Bé Ngoan nhìn bác gái đưa lưng về mình, vội vàng từ trong túi móc ra tiêu dao tán kia, ném vào trong canh, dùng cái muôi đảo đảo hai cái.
"Ài, đừng nói nữa đừng nói nữa, ta là xông nhầm vào.." Bác gái than một tiếng, thấp giọng nói: "Ta nói cháu a.."
"Ầy ầy ầy, uống xong nước rồi thì quay về đợi cho ta."
Mới nói được hai câu, bên ngoài liền có người tới ồn ào.

Úy Ương quay đầu nhìn.
Bé Ngoan hướng cô ra ký hiệu tay OK.
Cô cười, không nói nhiều nữa, vội vàng kéo Bé Ngoan đi ra, quay về đại điện.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Bên ngoài có người hô: "Ăn cơm thôi ăn cơm thôi.."
Úy Ương với Bé Ngoan hai tay căng thẳng đan vào nhau, kỳ vọng bọn chúng ăn xong xuất hiện điều kỳ diệu..
Một phút, hai phút, ban phút..
Sau năm phút, có một con mắt độc ác đi vào, trên tay bưng một đĩa thịt ném trước mặt hai người, tà ác cười: "Ăn đi, ăn đi, ăn no rồi mới có sức hầu hạ bọn tao!"
Đáy mắt kia hoàn toàn là ánh quang dâm đãng tà ác.
Bé Ngoan với Úy Ương nhìn phần thịt gà thơm ngào ngạt, lại không có động vào.
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng kêu: "Lão Cửu, anh sao thế, anh sao thế?"
Con mắt độc ác kia ngẩn ra, chạy ra ngoài.
Úy Ương vội vàng ném thịt gà xuống, chạy ra ngoài cửa xem, chỉ thấy đám bắt cóc kia từng người ngã xuống cỏ, có mấy tên đã bất tỉnh nhân sự, càng có tên đang móc họng chính mình, kêu lên: "Thịt có vấn đề, thịt có vấn đề.."
Vẫn còn hai ba tên không sao, đang vây quanh mấy người xảy ra chuyện vẻ mặt kinh hãi quan sát, muốn làm rõ đây là xảy ra chuyện gì.
Độc nhãn long lập tức từ trong phòng bếp kéo vị bác gái kia ra, giận giữ lấy súng dí vào trước ngực bà, rống: "Con mẹ nó dám hạ thuốc chúng tao? Không cần mạng nữa đúng không?"
Bác gái kia hoảng sợ cực kỳ, lắc đầu như giã tỏi: "Tôi không hạ, tôi không hạ, cái này không liên quan đến tôi, cái này không liên quan đến tôi.."
Bị dọa tới sắp ngất luôn.
"Vừa nãy còn có ai vào phòng bếp?"
Một tên đàn ông tóc dài rống giận nói.
"Hai con tin kia!" Độc nhãn long đột nhiên tỉnh ngộ kêu to: "Là cô ta hạ thuốc, nhất định thế.

Chẳng trách cô ta không chịu ăn.."
Ngay sau đó, mấy cái miệng kinh ngạc giận giữ quay mặt xông tới chính điện quan sát.
"Bà nó chứ, dám dở trò với chúng ta, anh em, cưỡi chết cô ta."
Độc nhãn long dẫn đầu mấy con cá lọt lưới kia lao thẳng tới.

Tình cảnh này, Úy Ương nhìn đến da đầu tê dại.
Ấy chà, không hay, cô đen đủi rồi!
"Tránh ra!"
Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh trong vắt.
Úy Ương quay đầu, thình lình thấy Tiểu Tư như Thần đứng đằng sau, một phát súng trường theo sát tới, mà trên tay hắn cũng đang cầm một khẩu súng trường khô khốc rất ra dáng, một bộ muốn đại khai sát giới.
"Cầm lấy, hai tên đằng sau đã bị đánh ngất, mau từ phía sau cửa sổ chạy, bên đó có người tiếp ứng hai người.."
"Thế còn em!"
"Theo sau tới ngay."
"Được."
Úy Ương vội vàng đeo súng, kéo Bé Ngoan hướng phía sau chạy, một trước một sau trèo cửa sổ.
Khi chạm đất, cô lại liếc mắt nhìn Tiểu Tư: Ánh mắt lạnh thấu xương, đang hùng hổ như con báo nhìn chằm chằm bên ngoài cửa, dáng dấp có khí thế như thế-------thiếu niên ánh quang yêu kiều tươi đẹp, lập tức biến thành tay súng cứng cáp.
"Phanh", hắn thế nhưng nổ súng.
Tiếng súng bắn ra đánh vỡ sự yên tĩnh của núi rừng, kinh hãi một đàn chim tước bay đi.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền tới một trận kêu thảm thiết.
Trong đó.

Có thể thấy được Tiểu Tư không phải cái thùng rỗng, mà là một kẻ có tố chất được huấn luyện sành sỏi.
Giờ khắc này, trực giác nói cho cô: Thiếu niên này, lai lịch nhất định không phải nhỏ!.