Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 157



Hai tay Úy Ương nắm chặt váy trên người, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị hắn chiếm tiện nghi.

Đây là lần thứ hai hôm nay hắn hôn cô rồi.

Một cái hôn, bầu không khí liền trở nên có chút ái muội sinh hương.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, ai cũng không nói chuyện, cứ như vậy ngây ngốc nhìn.

"Sao đang giáo huấn lại hôn em rồi?"

Cô cắn môi khẽ hỏi.

"Em không phải nói anh bắt nạt em sao? Vậy anh liền bắt nạt em thật tốt, đỡ phải gánh chịu tiếng oan."

Nhìn dáng vẻ này, hắn là không tính truy cứu nữa.

Cô bất giác âm thầm cười, hóa ra người này cũng sẽ bị nữ sắc mê hoặc tâm trí.

Rất tốt rất tốt.

Sau này nếu không đối phó được hắn, hay là có thể lấy sắc mê hoặc hắn.

Ách, từ từ.

Cô đang nghĩ cái gì thế?

Lấy sắc mê hoặc hắn?

Không được, thế cô lỗ to mất.

"Cười vui vẻ như thế, đây là thích anh bắt nạt em à?"

Mộ Nhung Trưng véo mặt cô, ngửi mùi hương ẩn ẩn trên người cô, trong lòng thầm than: Hương ôn nhu, quả nhiên là mộ anh hùng. Hắn gặp được cô, trở thành bản thân cũng không nhận ra chính mình nữa rồi.

"Anh vừa nãy nhéo đau em rồi. Sau này, anh có thể đừng có động một tý liền nhéo em."

Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Em ngoan ngoãn, sao anh nhéo em?"

"Ài, anh rốt cuộc là muốn một món đồ chơi nghe lời, hay là một người tư tưởng độc lập?"

Cô chọc ngực hắn, hung hăng mà muốn chọc hắn đau.

"..."

"Em là người có máu có thịt, có cách nghĩ của bản thân, anh cứ nhất quyết bảo em chuyện gì cũng nghe anh, thế anh hẳn là đi mua một người máy, chỉ cần thiết lập một trình tự nó liền cái gì cũng nghe anh hết. Em ấy à, là một người sống sờ sờ, là người thì sẽ có suy nghĩ của bản thân, anh có thể đừng chuyện gì cũng miễn cưỡng em được không?"

Người máy?

Thiết lập trình tự?

Hiện giờ có loại đồ vật này?

Hắn hoang mang một chút, ngay sau đó liền đem cách nghĩ này dứt bỏ, cũng không bởi vì cô chống đối mà tức giận, chỉ lẳng lặng hỏi: "Chẳng sợ cách nghĩ của em có thể đưa tới phiền phức?"

"Đúng."

Gật đầu không hề chần chờ.

"Cái gọi là ngã một lần khôn hơn một lần. Đời người phải chính mình từ từ va chạm mới có thể có kinh nghiệm khắc cốt ghi tâm, mặc kệ là đọc sách, hay là sinh hoạt, mọi thứ đều là tự bản thân tới, nửa điểm cũng không thể mượn danh nghĩa người khác được, không phải sao? Cũng giống một người trụ cột trong nhà, rõ ràng mọi chuyện đều là vì con cái tính toán cả, nhưng một mặt che chở, đứa trẻ ngược lại không lớn, chỉ có bản thân nghiêng ngả tranh chấp với cuộc đời, mới có thể đủ tài phú. Mà anh hiện tại liền giống gia trưởng chuyên chế kia, anh đang bóp chết sự trưởng thành của em.."

Không thể không nói, cô của hiện tại, tư tưởng càng ngày càng có chiều sâu.

Mộ Nhung Trưng phản bác không được, nhân sinh hậu thế, cái loại kinh nghiệm sinh sống này phải dựa vào chính bản thân chậm rãi tích lũy.

"Cho nên, anh đang tốn công vô ích?"

"Em không phải kẻ ngu ngốc, nhân sinh tốt xấu, em tự mình sẽ đi phân biệt rõ."

"Biết rồi."

"Nói như vậy, em có thể giữ lại Bé Ngoan rồi?"

"Không cho."

Hắn lật sang một bên, xuống giường, chỉnh lại quần áo.

"Vì sao?"

Cô theo xuống giường.

"Không vì sao cả!"

"Anh lại ngang ngược vô lý."

"Đó là nhà của anh, anh làm chủ."

"..."

Cùng với người dã man thật sự nói không thông được.

"Nhưng em đã đồng ý làm mẹ nhỏ của cô bé rồi!"

Hắn quay đầu, trên gương mặt lạnh lùng toàn là sắc mặt cổ quái, "Em làm mẹ nhỏ cô bé? Em xác định lúc bảy tám tuổi có thể sinh con được rồi?"

"Cha mẹ cô bé đều chết rồi, bản thân cũng sống không được lâu nữa, giả vờ một chút không được sao? Mộ Nhung Trưng, anh có thể đừng chết não như thế?"

Vừa nghe đứa trẻ kia không có cha mẹ, Mộ Nhung Trưng lại trầm mặc: Đích thực có chút đáng thương.

"Đi thôi, hiện tại là bảy giờ tối, buổi tối tòa Hải Thiên Thịnh có hội đốt lửa trại, bây giờ đã bắt đầu rồi, đi ăn chút gì thôi!"

"Ồ!"

Hắn đây là đồng ý cho cô làm mẹ nhỏ của Bé Ngoan rồi?

Ài, không hỏi nữa, kệ hắn.

Úy Ương chạy vào nhà vệ sinh sửa soạn, không trang điểm, cô của lúc này, vừa đúng thanh xuân, không thoa phấn trang điểm cũng đẹp nhất.

Mộ Nhung Trưng đi theo vào, ở trước cửa, yên lặng nhìn cô rửa mặt, chải đầu, loại trải nghiệm này, với hắn cũng là hoàn toàn mới, cũng không biết thế nào, cô trong mắt hắn, cơ hồ là một tồn tại hoàn mỹ.

Hoặc là hôm nay biểu hiện của cô khiến hắn rửa mắt mà nhìn, cho nên, cô ở trong mắt hắn càng hiện lên không giống người thường.

Đột nhiên, hắn ôm cô từ phía sau, hôn vành tai cô.

"Này, anh làm lộn xộn tóc em rồi."

Trên thực tế, nơi đó là vùng mẫn cảm của cô, mỗi lần hắn hôn, cô liền run rẩy, trốn tránh là bản năng.

"Tiểu Uyên Ương.."

Hắn nhìn bọn họ ở trong gương.

Hắn cao lớn uy mãnh như thế, mà cô lại xinh xắn mảnh mai như vậy, khảm ở trong ngực hắn, càng tăng thêm sức mạnh.

"Làm gì?"

"Nhanh nhanh lớn lên."

"..."

"Còn có, liên quan đến thân thế của anh, em không có gì muốn hỏi sao?"

Hắn nhìn chằm chằm cô trong gương.

"Không có."

Rất rõ ràng, sắc mặt hắn hơi nặng nề.

Cô cẩn thận quan sát, lập tức lại bổ sung thêm một câu: "Nếu anh muốn em biết, sẽ nói với em, không phải sao? Em đói bụng rồi, chúng ta ra ngoài ăn gì đó đi!"

"Được, đi thôi!"

Hắn cũng không nói thêm gì nữa, dắt cô ra ngoài-----Hiện tại, hắn đích thực chưa chuẩn bị để hoàn cảnh gia đình hắn chen vào giữa hai người họ.

Nếu đã là yêu đương, vậy cứ nói tình cảm, không nhắc bối cảnh, đợi tình cảm hai người họ sâu đậm rồi, lại đi đối mặt mấy thứ phức tạp kia thì thích hợp hơn.

Úy Ương lại đang nghĩ, không biết thì không biết, đối với người này, càng hiểu nhiều, cô càng dễ bị mê hoặc phương hướng, đây không phải cái cô muốn lúc ban đầu. Không biết thì không biết thôi!

*

Hội trại đốt lửa ở tòa Hải Thị Thịnh, hai năm một lần sẽ tổ chức, mỗi khách quan ở khách sạn, chỉ cần đưa tiền liền có thể tận hưởng tiệc đứng, còn có tự tổ chức tiết mục giải trí -----Tối qua không có, tối nay náo nhiệt cực kỳ.

Úy Ương bị không khí hân hoan kia lây nhiễm, chủ yếu là bởi vì Bé Ngoan.

Đứa trẻ đó cũng tới tham gia, cô bé phấn khích, chạy tới không nói hai lời liền kéo cô đi, ồn ào: "Chị, chị, chúng ta khiêu vũ.."

Úy Ương vốn không muốn nhảy, cô có chút không biết, kiếp trước chỉ lo nghiên cứu y học, cũng là bởi vì Tô Triết coi trừng nghiêm ngặt, cho nên các dịp vui chơi hầu như không tham gia. Hôm nay, trong sự nhiệt tình mời của cô nhóc, rốt cuộc vẫn đi.

Lửa trại rực rỡ bên cạnh, Bé Ngoan một tay dắt Tư Tiểu Bắc, một tay dắt Úy Ương, cười đến vui vẻ, còn để Tư Tiểu Bắc dạy Úy Ương nhảy như nào------Tên Tiểu Tư này, thật sự rất biết nhảy.

Úy Ương vừa học, vừa cười, cười đến sức sống bắn ra tứ phía, cùng nụ cười xán lạn của Bé Ngoan càng thêm sáng ngời.

Mộ Nhung Trưng ở bên cạnh lười nhác ngồi, nhìn người phụ nữ của hắn, còn có cô nhóc không biết xấu hổ kia dần dần trở thành điểm sáng của tối nay, trong ngọn lửa trại rực rỡ, lấp lánh như bầu trời đầy trăng sao, cùng nhau sáng lên, tươi đẹp cực kỳ.

Chỉ là tên Tư Tiểu Bắc kia có chút đáng ghét, thường hay tới trước mặt Úy Ương ve vẩy, tuy rằng biểu hiện quy củ, nhưng, hắn chính là chán ghét hắn, cảm giác kiểu như hắn sẽ cướp mất người quan trọng nhất trong đời hắn vậy..

Càng nhìn, hắn không nhịn được nữa, cuối cùng đi tới, muốn cướp cô từ trong tay hai anh em không có ý tốt kia về.

Bên cạnh, Lục Kinh Niên cười ha ha: "Không nghĩ tới cũng có ngày Đầu Gỗ ghen.. Bản lĩnh của Tiểu Uyên Ương thật giỏi, cư nhiên đem chú biến thành vua ghen tuông.."

Bước đi của hắn hoãn lại.

Ghen?

Đây chính là ghen?

Không, hắn chỉ là ngại cô nhảy xấu mà thôi.