Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 206



Trong gió đêm, cô ta uốn éo mày liễu cong, xoay người vào phòng.

Phòng rất lớn, có một quý phụ đang chiêu đãi một đám khách quý, có nam có nữ, yến tiệc linh đình, toàn là âm thanh khen tặng, tiếng cười nói..

Lén lút, cô ta tới bên cạnh quý phụ, nói một tiếng xin lỗi, kéo người ra khỏi phòng.

"Bà cô ơi, con đây là làm sao thế? Đang yên lành sao lại kéo ta ra ngoài? Sắc mặt còn kém như thế? Ốm rồi?"

Thiếu phụ nhìn cô ta kỳ quái, trên tay cầm một cái quạt nhỏ ưu nhã quạt, từng đợt ám hương tản ra trong bóng đêm lạnh.

Thiếu nữ nhìn bốn phía, xác định không có ai, mới chỉ chỉ góc nghiêng đối diện tầng khách VIP, nói: "Con thấy anh Sở dẫn người vào phòng kia.."

"Ồ, vậy sao?"

Quý phụ nhìn theo hướng đó, bên đó quả nhiên sáng đèn, còn có nhân viên phục vụ đồ ăn đi vào.

"Hẳn là có khách quý nào tới rồi, ta nghe nói Sở Kiêu Dao gần đây cùng với Diêu gia bàn làm ăn. Phòng kia là phòng riêng của hắn, chỉ tiếp đãi khách quý mà hắn coi trọng."

Một hồi, quý phu nhân đè giọng cười, nói: "Ai nha, bà cô nhỏ của tôi ơi, con vẫn là vì trước kia hắn không cho con tổ chức sinh nhật ở đó mà tức giận sao? Con ấy à, nếu thật sự nhìn trúng hắn, thì đừng tính toán chi li với hắn nữa. Con người hắn chính là như thế, không thích nịnh bợ bất kỳ ai, tính khí khó ở có tiếng trong ngành rồi.."

Những chuyện này, cô sao có thể không biết?

Sở Kiêu Dao là người phương nào?

Lúc thiếu niên, dựa vào thành tích thi đứng nhất trung học toàn quốc để xuất ngoại, học thành tài quay về liền trở thành lãnh đạo cao nhất trong Sở Thị, thiếu niên có chí, xuân phong đắc ý..

Nhớ trước đây, người trụ cột Sở Thị qua đời, tất cả mọi người đều cho rằng: Sở Thị chắc chắn sụp đổ, kết quả, hắn lại nắm trong tay toàn bộ Sở Thị, trong giới thương nhân, hắn chính là một nhân vật truyền kỳ thực thụ, phóng tầm mắt khắp thương trường Hải Tân, ít có người có thể cùng tranh phong.

Nhân vật như thế, tự nhiên mắt cao hơn đỉnh đầu, nhân vật tầm thường sao có thể lọt vào mắt của hắn?

Nhưng vì sao chính là một người đàn ông như thế, sẽ đối với tiểu tiện nhân kia ưu ái như thế.

Thiếu nữ âm thầm nghiến răng, đáy lòng tức đến khó có thể giải tỏa được.

Nương theo ánh đèn hành lang, quý phụ lại liếc cô ta một cái, bất giác đè nén cười: "Được rồi, được rồi, không tức nữa.. Con ấy à, chỉ cần ngoan ngoãn học hành cho tốt, bồi dưỡng bản thân đủ ưu tú, đủ xuất sắc, tới lúc đó nhất định có thể hấp dẫn hắn. Như thế, đợi nghỉ hè rồi, ta liền nghĩ cách để con tới làm thư ký của hắn, để con gần quan được ban lộc, con thấy thế nào.."

Thiếu nữ lại ngắt lời của bà nói, "Phu nhân, con đưa Người qua đây là muốn nói với Người, người hắn dẫn vào, lại không phải là người của Diêu gia gì, cũng không phải khách quý nào khác, mà đứa tiểu tiện nhân nhà Úy gia kia.."

Sắc mặt cô ta trầm xuống, âm thầm nghiến hàm răng, nhìn thấy sắc mặt quý phụ quả nhiên từng chút từng chút kinh ngạc.

"Úy Ương? Con là nói, Sở Kiêu Dao với Úy Ương vào phòng riêng của hắn?"

Ngữ khí rất là kinh ngạc.

"Vâng.."

"Bọn họ sao lại cùng nhau tới?"

"Cái này sao con biết được? Phu nhân, Người không phải luôn phái người giám thị cô ta sao? Ba tuần trước cô ta nghỉ liên tiếp mấy ngày, đi đâu, gặp sai, Người có biết không?"

"Không biết. Ta không cho người đi theo, Mộ Nhung Trưng là nhân vật gì, chống theo dõi mạnh như thế, ta không thể ở trước mặt hắn lộ ra một tơ dấu vết gì."

Thiếu nữ nghĩ chút cũng đúng.

Hai người trầm mặc một lúc, mỗi người đều có tâm tư riêng.

Sau một lúc lâu, thiếu nữ nhìn quý phụ, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Phu nhân, việc đến nước này, Người nếu không trừ khử người đi, đợi cô ta lông cánh đầy đủ rồi, sợ là đến Người cũng sẽ vấp vào.. Nhanh quyết định đi, là thời điểm làm một cái kết rồi.."

Nói đến nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại lộ ra sự ngoan tuyệt không nên có ở một thiếu nữ quyền quý.

Quý phu nhân quay đầu lại liếc, đôi môi đỏ kiều diễm hơi nhếch, cười nhạt đánh giá, nói: "Bà cô nhỏ, lúc con tàn nhẫn so với ta còn tàn nhẫn hơn a.."

"Khoan dung với người khác, chính là tàn nhẫn với chính mình. Đây là cha dạy cho con.."

Thiếu nữ kéo kéo chiếc áo choàng mỏng trên vai, cử chỉ rất tiên nữ, lời nói đủ sắc nhọn.

Quý phụ dắt tay cô ta, ngắm gương mặt nhỏ tinh tế của cô ta, "Lời của lệnh tôn, rất có đạo lý, được, ta nhớ rồi, quay về ta đi chuẩn bị một chút, xem trừ khử cô ta như thế nào.."

*

Úy Ương đây là lần đầu tiên tới hành lang Cổ Vận, cổ kính đặc sắc, lại khiến cô rất thích, Sở Kiêu Dao lại là một người đàn ông thành thục phong độ, hắn có được nụ cười mê người, lời nói ưu nhã, túi da thanh thoát tuấn tú..

Không giống Mộ Nhung Trưng, cả người lạnh như băng, lời nói việc làm bá đạo, động một cái lại gõ trán cô.. Đương nhiên, tên gia hỏa đó lúc cười lên, là đẹp trai cực kỳ, nhưng hắn cười quá ít a!

"Hành lang dài bên này tên đồ ăn rất đặc biệt, giờ tôi giới thiệu với cô mấy món, đảm bảo cô vừa lòng.."

Người này đối với thức ăn cũng cực kỳ nghiên cứu, vừa chọn món, vừa giới thiệu, âm thanh ôn thuận, thái độ gần gũi tôn trọng, khiến người cảm thấy thoải mái vô cùng.

Nơi kiểu này là nơi chi phí đắt đỏ, hôm nay cô là vì Sở Kiêu Dao mới chạm một bữa tiệc lớn.

Mùi vị đích thực không tệ, Úy Ương ăn rất thoải mái.

Mà Sở Kiêu Dao lại là một người rất biết nói chuyện, rất có khả năng điều hòa không khí, không giống ăn với Mộ Nhung Trưng, người này nguyên tắc luôn là ăn không được nói chuyện, lúc ăn cơm, một tiếng không được phát ra, nói thật, rất chán, bất quá sẽ thêm đồ ăn cho cô, còn lột tôm cho cô nữa..

"Sở tiên sinh, nói nghe xem! Thịnh tình thiết đãi thế này, có chuyện gì sao?"

Ăn cũng tương đối rồi, Úy Ương không muốn lại quanh co với hắn nữa, nói một chút đề tài râu ria, cái này thực quá tốn thời gian của cô rồi.

"Là thế này, có thể giúp tôi vấn đề gia hạn hợp đồng với Diêu gia hay không? Tôi nhìn ra được, cô với Diêu thiếu gia quan hệ rất tốt.. Tuy hôm qua Diêu thiếu gia đồng ý giúp tôi hẹn gặp, nhưng tôi vẫn là muốn xin cô giúp tôi thúc giục một chút.."

Quả nhiên là vì chuyện này mà tới.

Trước khi tới, Úy Ương đã âm thầm cân nhắc, quả nhiên đúng.

"Không phải ta không giúp, nói ra, ta với Diêu Giang Nam cũng không thân, lại có, trước đó anh nói vấn đề gia hạn hợp đồng với Diêu Ký, đến ngày ước định hẳn là vẫn còn một đoạn thời gian nữa đúng chứ.. Bây giờ anh càng dục gấp, cũng vô dụng, vẫn là thư thải đi.."

Theo ấn tượng của cô, Diêu Ký nhập vào tòa Hải Thiên Thịnh hẳn là tháng 10, lúc trước trên báo từng viết lời nhiệt liệt chúc mừng, là đầu đề ngay lúc đó.

"Ý của cô là, hợp tác của tôi với Diêu Ký có thể thành công?"

Cách nói này, khiến hắn rất là vui mừng.

Phần vui mừng này khiến Úy Ương nhận thức được Sở Kiêu Dao đang gài cô, hắn muốn từ trong miệng cô nghe ngóng chuyện này rốt cuộc là có thể thành công hay không.

"Đúng, các người có thể hợp tác thành công."

Cô rất dứt khoát cho hắn một viên thuốc an thần.

"Vậy lúc nào có thể hợp tác thành công?"

"Cụ thể lúc nào các người sẽ đàm phán ta không rõ lắm, nhưng là tháng 10, Diêu Ký khẳng định sẽ không cùng Bách hóa gia Hải Tân ước định nữa, tới lúc đó, Sở Thị sẽ là đối tượng hợp tác của Diêu Ký.. Ài, Sở tiên sinh, anh đây là coi ta thành bán tiên có phải hay không?"

Cô trêu chọc một câu.

"Đúng a, lời cô nói mỗi một câu đều có thể thành thật, ta thật sự rất hiếu kỳ a, Úy tiểu thư, cô đây là có bản lĩnh gì thế?"

Đối với cái này, hắn thật rất là hiếm lạ.

"Bí mật. Không thể nói, nếu nói rồi, Sở tiên sinh liền sẽ không đề cao ta như thế nữa.."

Vẻ mặt cô nghịch ngợm.

Sở Kiêu Dao nhìn cô, càng nhìn càng cảm thấy cô rất đặc biệt.

Cô rất thần bí, từng câu nói tường nụ cười, lộ ra một cỗ ma lực.

Cô rất thẳng thắn, cách nói năng phóng khoáng, không chút nào ngượng ngùng làm ra vẻ.

Cô rất đẹp, không thoa phấn, tự nhiên không trang sức.

Những cái này chỉ là những ấn tượng đầu tiên, lại đã đủ để hấp dẫn hắn, bởi vì, cô với phụ nữ khác không giống nhau.

"Mộ tiểu thư, ta ở đây có một yêu cầu quá đáng, mong cô nhất định đáp ứng.."

Sau khi cân nhắc, hắn chợt đưa ra một thỉnh cầu.