Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 217



Lôi Vũ không nghe nổi nữa, không khỏi đứng lên, thay Úy Ương lặng im không nói lên tiếng: "Cô Chu, sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, sao cô có thể dùng ngữ khí khẳng định như thế tới kết luận.."

Các thầy cô khác cũng cảm thấy cô giáo Chu có chút quá đáng.

Chu Nam lại tranh biện, âm thanh vang dội dị thường:

"Thầy Nghiêm của bộ khảo vụ đã giao phó toàn bộ, chuyện này cơ bản đã sáng rõ, thầy Lôi, thầy lẽ nào cho rằng chỉ dựa vào thành tích mấy năm nay của Úy Ương, trò ấy có thể thi được điểm cao như thế? Phải biết, đề thi lần này, độ khó cũng là khó nhất từ trước tới nay, học sinh Úy luôn xếp ở mấy cái tên phía cuối cùng, thành tích số lần không đạt vô số, lần này như người trời xoay chuyển càn khôn thành đứng nhất, thầy coi trò ấy là thần tiên à!"

Câu câu chữ chữ là châm chọc.

"Trường học đích thực là không thể dung thứ gian lận, nhưng cũng không thể oan uổng học sinh." Lôi Vũ lấy âm thanh vang dội mà đáp lại, thật sự là nhìn không quen người phụ nữ này cường điệu cướp lý, hơn nữa còn nhấn mạnh: "Chuyện này, chúng ta cũng không thể chỉ nghe lời nói đơn phương phiếm diện của thầy Nghiêm được.."

"Thầy Quản, thầy Hầu, Thầy Địch, các thầy nói, dựa vào ấn tượng của các thầy với Úy Ương, trò ấy thi đứng nhất, rốt cuộc là danh xứng với thật hay là giở trò bịp bợm?"

Chu Nam không muốn cùng Lôi Vũ tranh luận, người này luôn bảo vệ học sinh như vậy, mấy năm trước, hắn cũng từng bảo vệ một nữ học sinh như vậy, thật không biết là có tâm tư gì - Lần trước, hắn từng cùng nữ sinh đó mật mờ ái muội, nghe nói thiếu chút nữa là xảy ra yêu đương thầy trò.

Cô ta rất muốn dùng chuyện đó tới chọc vào nỗi đau của hắn, nhưng nghĩ tới hắn có một gia thế không lường được, nhẫn nhịn, dò hỏi các thầy cô khác.

Ba thầy cô nhìn nhau, trong mắt lộ ra sự không tin tưởng với Úy Ương, nhưng là bọn họ không giống cô giáo Chu nhằm vào Úy Ương như thế.

"Ngừng, các người trước không tranh luận, để Úy Ương tự nói."

Chủ nhiệm Hà đứng lên, đẩy đẩy gọng kính, nhìn về phía Úy Ương trầm mặc lặng như nước: Trên mặt không có nửa phần chột dạ với hoảng loạn, một chút cũng không giống là người gian.

Hắn nhìn, âm thầm cân nhắc: Nếu trò ấy thật sự gian lận, lại có thể giữ trầm ổn như thế, phần bản lĩnh này cũng quá giỏi; Ngược lại, trò ấy lại còn bình tĩnh đến mức khiến người cảm thấy đáng sợ - Xảy ra chuyện lớn như thế, trò ấy còn có thể trầm ổn như vậy, tâm thái thật sự là tốt không giống bình thường.

"Học sinh Úy, em tự nói, thành tích của em là làm sao mà có?"

Chuyện này, hắn đích thực rất tò mò.

Hhhhhh, ánh mắt của tất cả mọi người đồng thời rơi trên gương mặt của đương sự.

Úy Ương nhàn nhạt cười, ánh mắt phẳng lặng, lấy phương thức nhả từng từ từng chữ hướng thầy cô tuyên bố chính mình vô tội: "Thành tích của em, còn có thể làm sao mà có, đương nhiên là em tự mình thi được rồi."

Xùy..

Chu Nam xùy mũi coi thường, đi quanh cô một vòng, cười lạnh: "Tự mình thi được? Da mặt em cũng thật đủ dày a, chuyện đến hôm nay, cư nhiên còn có gan dát vàng lên mặt mình a? Em là cái mặt hàng gì, bản thân không biết hả?"

"Em là người như thế nào, em đương nhiên rõ ràng, cô giáo Chu, không hiểu em là cô, dùng" phiến diện với phỏng đoán "tới đè lấp" sự thật khách quan ", cái này chính là truyện cô hay làm."

Úy Ương phản kích sắc bén.

"Ta phiến diện, ta phỏng đoán?" Chu Nam lại hừ mạnh cười hai tiếng, quay đầu nhìn phương hướng nào đó: "Thầy Nghiêm, làm phiền thầy giải thích một lần nữa hành động thầy với Úy Ương cấu kết với nhau làm chuyện xấu."

"Vâng.."

Thầy Nghiêm kia nhỏ người, tầm 40 tuổi, tóc trên đầu lác đác lưa thưa, cả khuôn mặt như dân chạy nạn, đám học sinh đều âm thầm gọi hắn là "Nghiêm dân chạy nạn".

Úy Ương nhìn chằm chằm hắn: Xác định bản thân với vị Nghiêm dân chạy?

Đang nghĩ, Nghiêm dân chạy nạn xoa xoa bàn tay bắt đầu diễn thuyết vu oan đặc sắc của hắn:

"Sự tình là như này, tập đề thi tháng là tôi với thầy Văn cùng nhau đi lấy từ sở tỉnh mang về, hơn nữa cùng nhau khóa ở kho bảo hiểm bộ giáo vụ. Tất cả đều như bình thường, không có bất kỳ biến hóa gì, chỉ duy nhất cái không giống là trước ngày thi một ngày, cũng chính là chủ nhật, Úy Ương lặng lẽ đến tìm tôi, muốn tôi đưa đáp án cho trò ấy.

" Lúc đó, thầy Văn vì ốm nằm viện, liền đem chìa khóa đang giữ đưa cho tôi, bảo tôi đem tới đưa cho chủ nhiệm Hà, tới lúc đó cùng nhau mở hòm bảo hiểm lấy đề thi.

"Đối mặt với chuyện muốn có đáp án này, tôi đương nhiên không chịu.

" Kết quả trò ấy nói, trò ấy nghe được từ phía anh cả của trò ấy, vợ tôi nhận hối lộ, nếu tôi có thể giúp trò ấy chuyện này, trò ấy liền âm thầm trộm chứng cứ nhận hối lộ kia ra, hơn nữa còn hướng anh cả trò ấy nói lời tốt đẹp, khiến chuyện này cứ như vậy mà lặng lẽ dừng lại, nếu không vợ tôi nhất định sẽ có họa lao ngục.

"Mọi người đều biết, vợ tôi làm tài vụ ở cảnh đội hình sự, nhà chúng tôi bởi vì con trai mắc bệnh, nợ không ít bên ngoài.

" Trước đó, vợ tôi đích thực nhận chút tiền, ban đầu nói là mượn, kết quả xảy ra chuyện, đối phương cắn ngược lại nói là khoản đút lót, cứ như vậy, vợ tôi liền bị điều tra.

"Trong chuyện này, vợ tôi chính là bị oan, tôi muốn giúp cô ấy, lại lực bất tòng tâm.

" Lúc nghe Úy Ương trên tay có chứng cứ phạm tội, hủy đi là có thể giúp vợ tôi thoát tội, tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến, có chút tâm tư riêng, cảm thấy: Không phải chỉ là một tờ đáp án sao, so với vợ tôi thì cái này đáng là cái gì, liền đem mấy tờ đáp án kia lén lút đưa cho trò ấy.

"Kết quả, trò ấy nói lời không giữ lời, tối qua vợ tôi còn bị nhốt lại, tội danh căn bản đã định, đã rửa không sạch rồi.

" Đáy lòng tôi hận trò ấy lừa gạt, lại thấy trò ấy đứng đầu bảng kỳ thi, trong lòng càng thêm tức giận bất bình, càng nghĩ càng nghẹn khuất.

"Tối qua, tôi nghĩ cả đêm, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn là quyết định nhảy ra tố giác trò ấy.

" Loại người giả dối điêu ngoa như trò ấy, sao có thể để trò ấy diễu võ dương oai?

"Ngoài ra, tôi còn nghe nói, trò ấy vì thi đứng nhất, sỉ nhục hai bạn học cùng lớp, một người quỳ trước mặt mọi người, một người đi cọ nhà vệ sinh.

" Làm một học sinh, hành vi của trò ấy dẫn tới căm phẫn quá, tôi không thể bởi sai lầm của bản thân, trợ giúp khí thế cho loại bất lương này.

"Chủ nhiệm Hà, các thầy cô giáo, tôi biết tôi phạm sai lầm lớn, nhưng tôi càng không muốn từ nay về sau hết lần này đến lần khác bị nó áp chế, bảo tôi làm giả thành tích của nó, cho nên, tôi nhất định phải khiến nó chịu chế tài thích đáng, trường học nên là nơi thuần tịch nhất, không nên xảy ra loại chuyện dơ bẩn xấu xa này.

" Chủ nhiệm Hà, loại học sinh tồi bại này, thật sự không thể giữ lại trong trường được. Tôi tình nguyện tiếp nhận bất cứ trừng phạt nào của trường, nào có sợ bị cho từ chức cũng không sao cả, nhưng, phía nhà trường tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó, đây là yêu cầu duy nhất của tôi."

Một hồi lời nói này, nói đến trật tự rõ ràng, logic đâu vào đấy, hoàn toàn không giống là tùy hứng mà phát ra, càng giống là trước đó đã biên rõ ràng, sau đó đọc thuộc lời kịch ra.

Ài, không thể không nói, đối phương vì hãm hại cô, bịa ra cái gọi là chân tướng thật đúng là vô cùng đặc sắc.