Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 241



Không tới 10 phút sau, xe chạy tới Úy viên, Úy Ương xuống xe, gõ cửa, rất lâu sau cửa mở ra, người hầu vẻ mặt mông lung buồn ngủ, ngáp một cái: "Tam tiểu thư, sao cô tới lúc này thế? Tôi còn tưởng là cậu hai về rồi cơ.."

Cô không đáp, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhị tiểu thư ở nhà không?"

"Ở trong viên đấy, hẳn là vẫn đang ôn bài tập, vừa vào cao trung, nhị tiểu thư bài tập mỗi ngày đều sẽ làm tới 11 giờ mới nghỉ ngơi, vừa nãy lúc tôi kiểm tra thấy đèn trong Đông Viên vẫn sáng đấy.. Ách, tam tiểu thư, mặt cô sao thế?"

Úy Ương cái gì cũng không nói, lạnh mặt đằng đằng sát khí xông thẳng vào Đông Viên.

Xe dừng ở cửa viên không xa, Mộ Nhung Trưng ngồi trong xe, thấy cô đi vào trong, lúc này mới xuống xe, đi tới bờ tường, nhìn bờ tường cao cao liếc một cái, ánh mắt thâm trầm, lùi lại mấy bước xong lấy đà nhảy một cái, dáng người mạnh mẽ kia, liền như linh hầu nhảy qua tường cao, lóe cái đi vào Úy Viên.

Làm đàn ông, sao hắn có thể lại để mặc người phụ nữ của mình một mình nguy hiểm, nếu lại xảy ra chuyện gì, hắn sẽ hối tiếc không kịp.

Một mảng đen kịt, thỉnh thoảng có một hai ngọn đèn chiếu sáng, bất quá, ánh đèn có chút tối tăm, nhưng đủ để nhìn đồ vật.

Mộ Nhung Trưng nhìn thấy Úy Ương đang chạy tới phía Đông, liền thấp giọng gọi một tiếng: "Úy Ương."

Thân hình nhỏ xinh kia tức khắc dừng lại, quay đầu nhìn, lúc thấy hắn thì trừng lớn mắt, quay trở lại thấp giọng khẽ gọi: "Sao anh vào đây?"

Mộ Nhung Trưng chỉ chỉ tường: "Nhảy vào đó, không kinh động người trông cửa."

"Không phải bảo anh đừng theo vào sao!"

"Không yên tâm em. Em vào đi, anh ở sau lưng em trông chừng, nếu bọn họ dám tìm em gây phiền phức, anh tới xử lý họ!"

Kiểu lời nói này, thật sự là rất ấm lòng.

Úy Ương khẽ cười, âm thanh trách cứ liền mềm lại:

"Em đi đây."

"Um."

Rõ ràng là chạy tới tìm phiền phức, cảm xúc hẳn là rất tức giận, nhưng hiện tại, trong lòng cô ngọt ngào đến tối lửa tắt đèn cũng trở nên đáng yêu.

Một người ở đằng trước chạy, một người chầm chậm theo phía sau, sao cảm thấy giống như là đang hẹn hò thế nhỉ?

*

Úy Viên là kiến trúc cổ, tập hợp kiến trúc theo cách thức Tứ Hợp Viên, Đông Viên là tòa viện lớn, Úy Lan ngủ ở phòng Đông, xa xa Úy Ương đã nhìn thấy trong phòng quả nhiên đèn vẫn sáng.

Úy Ương quen cửa quen nẻo đến gần, kéo then cài một cái phát hiện cửa vẫn chưa khóa, thu lại tâm tình xong, cười lạnh một cái, trực tiếp xông vào.

Vừa vào cửa, một trận mùi hương nồng xộc vào mũi, mùi hương đó chính là hương trên người của Úy Lan, nước hoa Pháp, mùi nồng như rượu, ngửi lâu rồi, nghe nói có thể khiến người mê man như say - Đệ Nhất Cao quy định nữ sinh rất nghiêm, không được đeo trang sức, không được trang điểm, không được xịt nước hoa, Úy Lan không dám xịt trực tiếp lên người, chỉ xịt nước hoa trong phòng, thời gian lâu rồi, trên người liền dính hương nhàn nhạt, như có như không, lại dễ ngửi, nhưng mùi hương trong phòng lại nồng đến có chút gay mũi.

Giờ phút này, Úy Lan đang ngồi trên bàn học ngây người quay lưng với cửa lớn.

Úy Ương đi qua, nắm đuôi ngựa của cô ta, nghĩ cũng không thèm nghĩ một cái tát giáng xuống.

Không phải cô thích bạo lực mà là cô ta nợ cô, hết lần này đến lần khác ức hiếp cô, coi cô không biết đánh lại à?

"A.."

Úy Lan hoàn toàn không có phòng bị phát ra tiếng kêu thảm thiết, lúc đối diện với ánh mắt như giết người của Úy Ương, âm thanh rụt lại:

"Nha đầu chết tiệt kia, sao mày ở trong phòng tao? A.."

Úy Ương trở tay đem cô ta giữ chặt, mẹ Dương dạy vật lộn dùng trên kiểu nữ sinh hoàn toàn không có sức trói gà không chặt này vẫn là tương đối có tác dụng.

"Đem thứ ta viết lấy ra đây!"

Cô quát chói tai, mắt đẹp mang theo rét lạnh, rất là dọa người.

"Không lấy.."

Úy Lan quật cường mà kêu lên, đáng tiếc, rất nhanh liền phát ra tiếng kêu đau đớn:

"Đau đau đau.. Tay của tao sắp gãy rồi, mau buông tao ra.."

"Có lấy hay không? Không lấy, ta liền phế luôn cái tay của chị, khiến chị cứ như thế làm phế vật, đời này đừng nghĩ lại gả vào hào môn.."

Cô lạnh gọng uy hiếp lần thứ hai.

Ở Úy gia, tất cả mọi người đều hy vọng Úy Lan có thể gả vào hào môn, vì Úy gia đánh bóng cửa nhà, rạng rỡ thêm vinh quang, thật sự phế rồi, cô ta đời này liền hủy luôn.

"Mày dám."

Úy Lan cậy đây là nhà mình, đối kháng với cái đứa nha đầu đáng chết này.

"Có cái gì là ta không dám chứ? Ép quá con thỏ cũng biết cắn người. Chị coi ta vẫn như Úy Ương trước kia để mặc chị hại sao? Nếu ta sống không thoải mái, ta sẽ khiến các người không thoải mái cùng ta. Chân trần không sợ xuyên chân. Ta không sao cả, không sợ cùng chị đồng quy vu tận."

Từng câu từng chữ lộ ra một cỗ tàn nhẫn.

Phần lạnh lẽo kia, cùng quyết tuyệt là Úy Lan chưa từng thấy, ánh mắt ngạo khí hừng hực lộ ra nồng đậm sát khí, chính diện tranh phong, cả trái tim đều treo lên.

Đã từng là Úy Ương ôn hòa nhu nhược, bây giờ sao biến thành bưu hãn đáng sợ như thế?

Thời khắc này, Úy Lan tin, tới nay cô thật sự ngoan cố đến cùng với cô ta, như vậy tay của cô ta thật sự có khả năng sẽ chịu tội.

Nhỡ đâu thật sự phế rồi, vậy thì xong đời.

"Tao lấy cho mày, tao lấy cho mày!" Cô ta nhận thua, không muốn cùng kẻ điên này đấu, tay của bản thân quý giá lắm đấy: "Trong cặp sách."

Cô ta đã đau đến đến sắp chảy nước mắt rồi.

Trời ạ, nửa tháng này, cô ta làm cái gì thế, lực tay đột nhiên trở nên mạnh như thế?

Úy Ương liếc một cái, chính là ở trong cặp kia, trên tay thoáng thả lỏng một chút, bức bách: "Lấy ra đưa cho ta!"

"Được. Mày trước thả tao ra!"

"Chị cũng không phải chỉ có một cánh tay."

Cô đề phòng cô ta phản công.

Úy Lan bất đắc dĩ, chỉ đành dùng tay trái tìm tòi, ở ngăn kẹp sờ soạng một lúc, cuối cùng sờ được tờ giấy kia lấy ra.

"Đây."

Úy Ương lấy tới tay nhìn, đích xác là cô viết.

"Cộc cộc cộc.. Lan Lan, con sao thế? Sao kêu lớn tiếng như thế?"

Bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh của Đặng Ngọc.

Úy Ương thả tay ra, lấy qua bên cạnh bật lửa, nhẹ nhàng lắc lắc, đem tời giấy đốt thành tro tàn.

Hai tay Úy Lan lấy được tự do, thấy thư thú tội bản thân không dễ gì mới lấy được bị đốt mất rồi, lại nghe thấy tiếng mẹ gọi ở bên ngoài, không khỏi bi hận mà chạy ra, miệng đã nức nở ra tiếng: "Mẹ, mẹ, Úy Ương con tiện nha đầu này điên rồi, nửa đêm nửa hôm, nó cư nhiên chạy tới gây phiền phức với con."

Cửa mở, Đặng Ngọc đi vào, nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể, nhìn thấy Úy Ương cả thân hàn khí đứng trong phòng, sắc mặt bất giác trùng xuống, quát lên: "Úy Ương, nửa đêm nửa hôm, mày phát điên cái gì thế?"

Úy Ương lạnh lùng quay lại, "Các người nếu vô tình, cũng đừng trách chúng tôi tận nghĩa. Liên kết với người ngoài, ép người vào chỗ chết, rất tốt, rất tốt, hôm nay tôi không hỏi các người làm nanh vuốt của ai. Nhưng tóm lại có một ngày, tôi muốn khiến các người biết vậy lúc đầu chẳng làm.."

Ném xuống một câu uy hiếp, Úy Ương đi ra ngoài, lại bị Đặng Ngọc nhanh chân cản lại, tức muốn hộc máu quát lên: "Mày cái đứa nuôi phí cơm, gây loạn xong muốn đi à, đi quỳ Từ Đường cho tao.. A.."

Tới gần muốn tóm người.

Úy Ương cười lạnh một cái, tóm ngược lại, một cái hất qua vai, liền khiến trưởng bối suốt ngày ức hiếp cô ngã ngửa trên mặt đất - Loại phụ nữ suốt ngày sống trong nhung lụa, nào chịu được một cú ngã, lập tức kêu thảm thiết: "Ai da, mặt của ta.. Mặt của ta a.."

Ân, mặt của bà ta tiếp đất trước, tất nhiên đau rồi.

Chính là khiến bà ta đau đấy, mấy năm nay, bà ta đè đầu cưỡi cổ người tác oai tác quái đủ lâu, cũng nên đến lượt khiến bà ta ăn chút khổ rồi.

Úy Ương lạnh mắt nhìn, đáy lòng không hiểu sao sinh ra sảng khoái.

Đúng, rất sảng khoái.

Hóa ra báo thù lại là chuyện sảng khoái như vậy.

Thoải mái đến bay lên luôn.