Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 272



Lang Khuyển ngã xuống đất, đứng lên muốn tấn công một lần nữa.

Đối với sự việc đột nhiên xảy ra, phó quan Trương đuổi theo lên trước, rút súng, Phằng, trúng giữa mi tâm của Lang Khuyển, tức khắc máu tươi chảy ra như suối đầy mặt đất.

Cũng đúng tiếng súng này vang lên, làm rất cả mọi người ngẩn ra.

"Oa, mấy người này có lai lịch gì, sao tất cả đều có súng?"

"Mau nhìn, mau nhìn, người con gái kia không phải là Mai đại tiểu thư của Bắc Giang sao?"

"Ai ai ai, tôi không nghe nhầm chứ, vừa nãy nghe thấy Mai đại tiểu thư gọi hắn là Bùi Ngự Châu?"

"Bùi Ngự Châu? Vị này chính là Tứ công tử mà tổng tư lệnh vẫn luôn nuôi dưỡng trong quân đội sao?"

Tiếng bàn luận vang lên sôi nổi.

Mộ Nhung Trưng lạnh mặt đẩy người phụ nữ tiến sát vào ngực mình ra, nào có thể không chú ý tới đám ký giả đang chụp ảnh - hắn lớn như vậy rồi, chưa từng công khai trước mặt truyền thông, hôm nay nếu bị công khai, thế sao mà được?

Hắn lập tức xoay đầu liếc mắt tới phó quan Trương, âm thanh lạnh lùng: "Đi xử lý một chút."

Ý là, đi đem toàn bộ máy ảnh của đám ký giả tịch thu hết lại..

"Rõ!"

Phó quan Trương đi tới chỗ đám ký giả.

Bùi Nguyên Lân theo tới, tự nhiên có nhìn thấy một màn này, cũng có nghe thấy 5 từ của cái tên nhóc lạnh lùng này, tự nhiên hiểu được hắn có ý gì, lập tức quát tới một tiếng: "Người đâu, thu lại tất cả máy ảnh máy quay của các ký giả, cắt hết toàn bộ những cái vừa quay chụp được.."

Xôn xao..

Các phóng viên oán giận ầm lên:

"Vì sao chứ?"

"Dựa vào cái gì?"

"Đúng thế, Bùi Tứ công tử anh hùng cứu mỹ nhân, sao không được chụp vậy?"

Bùi Nguyên Lân mỉm cười, lấy tay xoa dịu qua loa: "Trước khi ở Nam Cung chưa có công khai chính thức, mọi người chụp được đều không thể công khai. Đây là quy tắc bên trên.. Xin mọi người tạm thời đừng nóng nảy, tiệc mừng thọ cuối tháng 8, Bùi Tứ công tử chính thức công khai với truyền thông đại chúng, nhưng trước đó, từ vấn đề cơ mật quân sự, tất cả tin tức liên quan đến Bùi Tứ công tử, đều không được truyền ra ngoài.. Vẫn mong mọi người phối hợp.."

Bên đó vẫn đang giải thích, bên này Mộ Nhung Trưng đã ngồi vào trong xe, sớm đã vứt Mai Nhược San gạt sang một bên.

Đợi lúc vị Mai đại tiểu thư này hoàn hồn, xe đã đi xa rồi.

"Này.. Bùi Ngự Châu.."

Cô ta che đi trái tim chịu kinh hãi đuổi theo mấy bước, chỉ ăn hít phải khói xe - Cái tên đàn ông đẹp đến không muốn sống này, lại cứu cô ta lần nữa, thái độ kia, vẫn trước sau ngạo mạn vô lễ như thế, nhưng..

Cô ta đột nhiên ôm lấy ngực bật cười khe khẽ, trên mặt càng hiện lên từng tầng mây đỏ, lồng ngực của hắn, vẫn là mùi vị đó, trái tim thiếu nữ của cô ta, triệt để bị mê hoặc..

Chỉ vì một quyền đó, quá cường hãn; Cái ôm đó, quá mất hồn; Cái đụng đó, quá ngọt ngào..

Cái người đàn ông trẻ tuổi này, sở hữu tính chất đặc biệt phù hợp với mục tiêu một nửa còn lại trong lòng cô ta nên có.

Chính là quá ngó lơ cô ta.

Không sao, nếu đã tìm thấy rồi, cô ta liền không sợ không chinh phục được hắn.

Cô ta cười đến thẹn thùng, một trái tim phiêu đãng a, cả người đều đang lâng lâng..

Bùi Ngự Châu, anh sẽ là người đàn ông của em, nhất định thế.

Mộ Nhung Trưng không về Bùi Viên mà đi biệt thự được thiết lập ở tổng quân khu, nhiều năm trước hắn ở đây thiết kế một cứ điểm, có thời gian sẽ là nơi trốn tới thanh tĩnh, cứ quay về bên đó ở một hai ngày, ngày thường là dì Nguyệt giúp quét dọn - Đó là một người bạn của mẹ lúc còn sống, về trung niên nghèo túng, không còn nhà để về, hắn liền cho dì Nguyệt ở đây, thứ nhất là bố trí cho bà, thứ hai là giúp quét dọn.

Vừa vào cửa, dì Nguyệt đã tới đón, "Mộ, hôm nay sao lại quay về đây thế? Không phải là lại với bộ trưởng Kỳ hoặc là tổng tư lệnh giận nhau rồi chứ?"

"Không, dì Nguyệt, tối qua có điện thoại tới không?"

Chuyện đầu tiên khi bước vào cửa, hắn liền hỏi, dì Nguyệt rất thích quản hắn, đây là quan tâm, hắn hiểu.

Vốn là tối qua sau 10 giờ nhất định sẽ về, kết quả Thiên Nhật Hội vấn đề điều tra ra nhiều quá, liền bận tới 9 giờ sáng, thật sự mệt quá sức.

"Không có! Sao thế, cháu hẹn điện thoại với người ta? Chuyện riêng?"

Dì Nguyệt kinh ngạc, Mộ Nhung Trưng ở trong biệt thự chưa từng lo công sự. Điện thoại ở đây trừ phi hắn gọi đi chứ bình thường không có điện thoại gọi tới.

"Ồ! Không có chuyện gì! Cháu đi nghỉ một chút, A Tô, phó quan Trương, các anh cũng đi nghỉ chút đi."

Lúc chạy lên tầng, Mộ Nhung Trưng ném xuống một câu, đẩy cửa đi vào, nhìn đồng hồ, đã sắp 10 giờ rồi, nha đầu kia bây giờ đang trên lớp - Thôi vậy, nghỉ ngơi trước, làm xong chuyện rồi trong đêm quay về thành phố Ôn thì thích hợp hơn.

Hắn vào phòng tắm, trong lòng nghĩ: Nha đầu đó, lẽ nào đối với chuyện hắn đột nhiên chuyển đi khỏi biệt thự không có bất cứ suy nghĩ gì sao?

Đáy lòng không hiểu sao có chút hụt hẫng.

Cái này mới có một đêm, sao lại nhớ nhung như thế chứ?

Lúc nhìn vào gương, hắn nghĩ tới cái người Mai Nhược San kia, thật đúng là âm hồn không tan, thật sự khiến người ta chán ghét.

Mộ Nhung Trưng không được nghỉ ngơi tốt, mới tắm xong, liền có người tới gõ cửa, "Tứ thiếu, tổng tư lệnh có lời mời."

Vừa nghe liền thấy được, là âm thanh của Dương Tiễn.

So với dự tính của hắn còn sớm hơn.

Ông già đây là có bao nhiêu mong muốn tìm hắn tính sổ đây?

Hắn chỉ đành lật người xuống giường, đi mở cửa, ôm ngực nhìn Dương Tiễn trước mặt tới mời, "Tôi cần ngủ.. Tối qua tôi không hề ngủ."

"Tứ Thiếu, lúc anh tiến hành huấn luyện đặc chủng, từng liên tiếp 72 tiếng không ngủ không nghỉ, đến khi đánh vỡ bản doanh của đối phương, tổng tư lệnh cho rằng tinh thần của anh rất tràn đầy, nếu không cũng sẽ không bỏ nhiệm vụ không chấp hành, quay về thành phố Ôn phóng hỏa Thiên Nhật Hội.."

Dương Tiễn cười ôn nhu nhắc nhở: "Nếu anh không đi, tới lúc đó bộ trưởng Kỳ sẽ đích thân đến mời."

Mộ Nhung Trưng mặt không đổi sắc đi thay quân trang.

Ông già muốn gặp, hắn nếu không gặp, thế thì sẽ làm lớn chuyện, thức thời một chút vậy!

Huống hồ, cái này vốn là trong dự liệu.

Nửa tiếng sau, tới Nam Cung, ven đường có nhìn thấy đám phóng viên ở bên ngoài chờ lấy chủ đề, xe của bọn họ tới, có cảnh vệ ngăn lại thông báo, cho chiếc xe lái qua.

Hai phút sau, Mộ Nhung Trưng bước vào cửa lớn Nam Cung, mặc không biểu cảm vào phòng làm việc của tổng tư lệnh, hắn chỉnh lại quân trang, quay đều ám thị phó quan Trương đi theo bên cạnh đợi bên cạnh, sau đó gõ cửa, nói vào bên trong: "Báo cáo."

"Vào."

Âm thanh uy nghiêm của Bùi Uyên từ bên trong truyền ra.

Mộ Nhung Trưng đẩy cửa đi vào, đóng cửa, lúc quay người, vừa nhìn mày kiếm hơi nhíu.

Trong phòng làm việc không chỉ có Bùi Uyên, trong phòng tiếp khách, Bùi Uyên với một người tướng mạo quý tộc nho nhã ngồi đối diện.

Người đàn ông đó, hắn biết, là Mai Sơn, nhà giàu số một Bắc Giang.

Sau lưng Bùi Uyên là Bùi Nguyên Lân đứng, mà sau lưng Mai Sơn người đứng chính là Mai Nhược San.

Khi ánh mắt hắn quét qua, Mai Nhược Sa cười nhìn hắn, gương mặt trang điểm tinh xảo đầy hứng thú với hắn - Hừ, vừa nãy hắn có phải là nên để cho cái con chó điên Lang Khuyển kia cắn chết người rồi mới bớt chuyện?

Mộ Nhung Trưng tới trước mặt cha kính lễ, "Tổng tư lệnh, Mộ Nhung Trưng phụng mệnh báo cáo."

"Ừ." Bùi Uyên liếc mắt qua, gật đầu: "Đây là Hải Sơn tiên sinh của Bắc Giang, con hẳn là từng gặp qua!"

Mộ Nhung Trưng lúc này mới nhìn thẳng tới Mai Sơn: "Từng gặp qua, nhưng chưa có chính thức gặp mặt."

"Ai nha, hóa ra hắn chính là ái tử của tổng tư lệnh Bùi à.. Lúc trước hai quân đặc huấn ở Hồ Tâm Đảo, tôi từng thấy hắn với Kim Thành Nhất cùng thi đấu. Kim Thành cái tên nhóc đó ở bên chúng tôi là người ai cũng không phục. Một lúc liền bị hắn đánh hạ. Lúc đó tôi còn nghĩ, tên nhóc này tương lai khẳng định là một trong những mãnh tướng của Nam Giang, không nghĩ tới cư nhiên là hổ tử trong cửa, khó trách mạnh như thế, không tầm thường đâu, hậu sinh khả uý nha.."

Mai Sơn đứng lên, đối với hậu sinh anh tuấn này càng nhìn càng cảm thấy tốt, khó trách con gái hắn sống chết không đính hôn với Kim Thành nữa. So với Kim Thành, tên nhóc này dường như vàng có một loại dã tính. Một thân quân trang đó khiến hắn cao ngạo khó thuần đến phá lên.

"Mai tiên sinh tán thưởng, vãn bối không dám nhận."

Mộ Nhung Trưng khiêm tốn, bắt tay với Nhược Sơn.

"Đúng rồi, đây là con gái ta Mai Nhược San, các người từng gặp mặt! Lúc trước lúc ở Hồ Tâm Đảo, Tứ công tử từng cứu con gái ta, lần này, Tứ công tử lại cứu con gái ta một mạng nữa, tổng tư lệnh, Bùi công tử, phần ân tình này của Nam Giang tôi ghi nhớ."

Biết tâm tư của con gái, Mai Sơn rất trịnh trọng giới thiệu.

"Tiểu thư Mai xin chào.. Những chuyện này đều là công việc. Ở Hồ Tâm Đảo, tiểu thư Mai xông vào địa giới Nam Giang chúng tôi, nếu đã là chuyện xảy ra ở Nam Giang chúng tôi, nào sợ là một binh lính bình thường gặp nguy, tôi cũng sẽ cứu. Đây là thành ý hữu nghị đối với cả hai bên. Hôm nay, Mai tiểu thư ở trong thành đô của chúng tôi, nếu ở đây khiến Mai tiểu thư bị thương hoặc là gặp phải bất trắc, thế thì, càng là trách nhiệm của Nam Giang chúng tôi. Cho nên, chuyện hôm nay, vốn chính là bổn phận nên làm của quân nhân Nam Giang chúng tôi, ông không cần phải nhớ trong lòng."

Mộ Nhung Trưng không phải loại người thích ở trước mặt người khác nói nhiều, nhưng hôm nay, hắn nói đặc biệt rõ ràng, chính là vì phủi sạch quan hệ với cái vị Mai tiểu thư này.

Ý tứ thực tế của hắn là: Tôi cứu cô, chỉ là không muốn gây thêm rắc rối cho Nam Giang, tôi với cô, căn bản không có nửa điểm hứng thú.

"Mặc kệ thế nào, đều phải cảm ơn anh cứu em."

Mau Nhược San khẽ cười nhìn hắn, phát hiện hắn mặc cả người quân trang thật sự là quá đẹp trai rồi.

Quân trang của Nam Giang vốn chính là thiết kế đẹp mắt, xứng với giá trị nhan sắc của người đàn ông này, oa, thật là ngầu chết mất - Lúc trước, cô ta luôn cảm thấy mặc quân trang có vẻ rất nghiêm túc, cho người ta cảm giác áp lực, nhưng người đàn ông này mặc quân trang, lại khiến cô ta tâm can nhảy loạn.

"Đừng khách khí."

Mộ Nhung Trưng không để ý đến cô ta nữa, quay đầu hỏi Bùi Uyên: "Tổng tư lệnh, Ngài gọi tôi đến có chuyện gì?"

Bùi Uyên nhìn về Mai Sơn, "Mai tiên sinh, như này, ông với con gái Mai của mình tới bên ngoài ngồi, tôi với con trai có chút việc nói.."

"Được được được, thế các người cứ làm việc."

Mai Sơn đáp.

"Vậy bác Bùi đợi chút nữa rồi gặp.. Tạm biệt anh Bùi tứ.."

"..."

Cái người phụ nữ này hình như không biết tự trọng, trực tiếp gọi Anh Bùi Tứ, thật là ghê tởm khiến hắn muốn nôn hết bữa sáng ra.

Hắn vẫn mặt không biểu cảm, không thèm quan tâm.

Bùi Uyên âm thầm lắc đầu, nói với Bùi Nguyên Lân: "Nguyên Lân, con đi tiếp Mai tiên sinh bọn họ.."

"Vâng!"

Bùi Nguyên Lân đáp: "Mai tiên sinh, Mai tiểu thư, mời.."

Ba người rời đi, cánh cửa khép lại.

Bùi Uyên nghiêng mắt nhìn, "Ài, con nói cái thằng nhóc này, sao từ sáng đến tối chỉ biết trưng một bộ mặt thế?"

"Cha, Ngài cũng không phải biết con ngày đầu tiên, tính khí con chính là như vậy."

Hắn đổi xưng hô.

Bùi Uyên nhất thời bị chặn không còn gì để nói.

Đúng thế, trừ lúc mẹ hắn còn, tên nhóc này còn biết cười, sau đó căn bản không biết cười thế nào, cái mặt này thành niên lạnh lùng quả cảm, so với người già còn tĩnh mịch hơn.

"Bỏ đi, không nói cái tính thối của con nữa, bây giờ, con giải thích rõ ràng cho ta, vì sao đột nhiên hạ thủ nặng với Thiên Nhật Hội như thế? Ta rõ ràng điều con đi tiêu diệt dư nghiệp Tuân Thị cơ mà, sao con đột nhiên quay lại Thuỵ Đô nhúng một tay vào?"

Đứa con trai này, phong cách làm việc này thật khiến hắn vừa mừng vừa đau đầu.

"Con nhận được tin tức, lão đại Hồng Lâu rời núi xuống Thuỵ Đô chuyển tới không ít đồ, muốn mượn bến tàu Thuỵ Đô, đem hàng phân tán đi. Cha, nếu tuân thủ theo ý của cha, con đi phí Bắc bên đó, bỏ qua vây bắt bên này, thế thì những hàng buôn lậu kia không biết lại chôn không biết bao nhiêu người.. Chúng ta là quân nhân, quân nhân thì phải bảo vệ quốc gia nhân dân bình an, lúc nhân dân rơi vào nguy hiểm, chúng ta phải cứu người dân đầu tiên."

Ngẩng đầu ưỡn ngực, Mộ Nhung Trưng đáp vang vọng có lực.

"Chức trách của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Chuyện hôm nay, con có thể gọi điện thoại, hoặc là phát điện báo.. Con cái người chủ tướng này nhất thiết phải quay về trong âm thầm sao? Bây giờ, cấp trên trực tiếp của con đã giận giữ báo với ta, mệnh lệnh hắn hạ xuống, con căn bản không chấp hành.. Trong quân nào đâu phải như trò đùa?"

Bùi Uyên trầm mặt trừng mắt, vẻ mặt không vui.

"Báo cáo tổng tư lệnh.." Mộ Nhung Trưng gọi đến vô cùng lớn tiếng, uy nghiêm: "Bên trong Thuỵ Đô có thể có nội ứng của Thiên Nhật Hội, nếu tôi không làm thế, hoặc là gọi điện thoại, hoặc là phát điện báo, một khi để lộ tiếng gió, kết quả này liền có khả năng là giỏ tre múc nước công dã tràng. Lãng phí lần cơ hội này, thậm chí còn sẽ liên lụy đến anh em con phái đi vì thế mà mất mạng.. Cổ ngữ có vân, tướng ở xa, quân lệnh có thể không nghe. Thời gian cấp bách thủ đoạn phải gấp. Tôi chủ là nghĩ để hành động thuận lợi tiến vào.."

Hắn ấy à, lúc bình thường có thể không nói một câu, nhưng thật sự muốn biện luận, cái miệng kia tuyệt đối trâu bò.

"Đầy miệng ngụy biện."

Bùi Uyên trừng mắt.

Tên nhóc này, đúng thật biết nói.

"Báo cáo, đây không phải biện luận, đây là thực sự cầu thị."

"Còn ngoan cố."

"Báo cáo.."

"Báo cáo cái gì? Bây giờ là thời điểm ba vùng liên hợp chính trị, con ở lúc này làm như thế, con để hai bên khác nhìn Nam Giang chúng ta thế nào?"

Bùi Uyên tức giận mà quát lại.

"Báo cáo, lần này công tác điều tra thị trường buôn bán ma tuý của Thiên Nhật thành đề cập đến Ba vùng. Ba vùng cộng trị, thi hành cuộc đại cải cách này, nếu muốn thành lập, thế thì phải liên thủ trong việc buôn bán ma tuý này, phải để nhân dân toàn quốc ba vùng nhìn thấy được quyết tâm lãnh đạo chính trị. Tổng tư lệnh, tôi đây là đang thành lập cho ba vùng ý chí nhất tâm hợp lực cộng trị, chỉ cần lần này ba vùng có thể cùng điều tra rõ chuyện buôn lậu, Sự hưng thịnh của nước A chúng ta mới có thể nhìn thấy hy vọng."

Rõ ràng là một chuyện nhìn có vẻ là giữ thể diện cho Nam Giang, từ miệng Mộ Nhung Trưng nói ra lại thành một khởi đầu tốt đẹp cho việc thống nhất nước nhà.

Bùi Uyên vừa nãy còn đang nghĩ mục đích ra tay của tên nhóc này, lúc trước có thuộc hạ tới báo cáo, điều tra được Thiên Nhật Hội, tốt thì tốt nhưng mặt mũi của Nam Giang cũng theo đó mà mất sạch, chuyện này, thật sự không nên lộ ra vào lúc này, nhưng hắn thầm cảm thấy đây cũng không phải là chuyện xấu. Bây giờ nghe con trai nói, mới phát hiện ánh mắt của tên nhóc thối này nhìn xa trông rộng hơn nhiều so với mấy trưởng bối của hắn, tâm tình liền tốt.

"Con chỉ giỏi nói." Bùi Uyên không biện luận được với hắn, "Cái miệng lợi hại như thế, quay về việc chính trị ba vùng, con cũng tới nghe."

"Vâng!"

Loại chuyện dựa theo tấm lòng tốt đẹp của lãnh đạo, hắn đương nhiên tình nguyện đi thêm náo nhiệt: Trải qua càng nhiều, thu hoạch càng nhiều.

"Hôm nay chuyện này ta sẽ nhớ một công lao của con, nhưng con rời chức đang giữ cũng là sự thật, nhất định đưa một bản kiểm điểm tới.."

Bùi Uyên là một người thưởng phạt phân minh.

"Rõ!"

Công sự cứ như thế nói xong.

Bùi Uyên thấy con trai luôn đứng thẳng, lấy một thân phận thuộc hạ ứng phó tổng tư lệnh hắn, nghĩ tới hai cha con một tháng trời chưa gặp, vẫy vẫy tay:

"Ngồi xuống đi.. Bây giờ là một người cha đang nói chuyện với con trai."

Ngữ khí kia hoàn hoãn rồi.

Mộ Nhung Trưng ngồi xuống, nhìn ra được cha vẫn còn lời muốn nói.

"Bây giờ nói về Mai Nhược Sa.. ý của ta là.."

Quả nhiên!

Lão đầu này cho hai cha con Mai Sơn ở lại trong phòng làm việc, cố ý dẫn ý kiến cho hắn, quả nhiên là bụng dạ khó lường - cái này vô cùng có khả năng là chủ ý của mẹ cả.

Mộ Nhung Trưng lập tức lại đứng lên, không cần nghĩ ngợi liền nói lại:

"Cha, con có bạn gái rồi.. Đợi một thời gian nữa, con sẽ đưa cô ấy về nhà gặp Người, hôn nhân của con, xin cha cho con tự quyết định, nếu cha muốn nhớ công cho con, thế thì, tự do hôn nhân chính là cái con muốn."

Đúng thế, lần này, hắn vội vàng hấp tấp chạy tới đây, chính là vì lập công, vì muốn có tự do này, nếu không hắn sao có thể chạy suốt đêm tới?

"Con có bạn gái rồi?"

Bùi Uyên đột nhiên ý thức được ngọn lửa của Thiên Nhật Hội vì sao đột nhiên cháy: Thằng nhóc này hắn muốn lập công, muốn có lợi thế làm giao dịch với hắn, khó trách, nói đốt liền đốt, đây là có lòng rồi.

Hừ, thằng nhóc thối, vì để hoàn thành tư tâm, vừa nãy đem cái ngọn lửa kia nói đẹp như thế, quá vô sỉ.

"Đúng."

"Một tháng trước con không phải là nói chưa có bạn gái sao?"

Bùi Uyên có chút hứng thú.

Tên đầu gỗ này, cũng có lúc rung động?

Bạn gái?

Ha, hắn hiểu có bạn gái là gì sao?

Cả ngày cùng một đám đàn ông trong doanh địa lăn lê bò lết, tay của con gái còn chưa sờ qua đi..

"Có rồi."

"Thế sao lúc đó không nói."

"Cô ấy còn, con sợ cha trách con."

"?" Bùi Uyên gằn từng chữ: "Mấy tuổi?"

"16"

"Vẫn thật sự có chút.. còn đang học trung học?"

Bùi Uyên buồn bực: Tên nhóc này có phải có dục vọng bảo vệ quá độ không, sao lại tìm một đứa trẻ?

"Vâng!"

"Cô gái nhà ai?"

"Gia đình bình thường."

"Con không cảm thấy vị tiểu thư nhà họ Mai kia càng xứng với con hơn sao?"

Bùi Uyên nói rất uyển chuyển, vì hắn biết chuyện tình cảm, bạn càng cứng rắn, càng sẽ bị phản ngược lại.

"Cùng một tầng xuất thân, cùng một trình độ văn hóa, cùng một kiểu không khí, sẽ để hôn nhân các con càng thêm khăng khít. Dựa vào yêu thích nhất thời đi lựa chọn một nửa, không thấy được người kia chính là người thích hợp sau này của con."

"Cha, cha muốn một người như thế nào, người như nào hợp với con, trong lòng con hiểu rõ, con đã lớn, cũng rất rõ bản thân đang làm gì. Việc cha cần làm là cho con thời gian chứng minh, không phải là mù quáng vì con mà ra quyết định. Đem suy nghĩ của cha áp đặt cho con. Con là con trai cha, không phải cha, thẩm mỹ của chúng ta, mục tiêu của chúng ta, tất cả của chúng ta đều khác nhau. Con cần đi con đường của chính mình, mà không phải là con đường mà cha sắp xếp cho con đi như thế nào.."

Nhiều năm nay, Bùi Uyên đây là lần đầu tiên nghe thấy con trai nói suy nghĩ trong thâm tâm nhiều như thế, tuy hắn không có cách nào đồng ý, nhưng hắn không thể một gậy đánh chết - Đứa con trai này quá quật cường, bạn càng chèn ép, hắn sẽ càng phản kháng.

"Được, ta có thể tạm thời không hỏi tới, nhưng chuyện tối nay, con nhất định phải cùng ta ăn cơm với cha con Mai gia.. Con là con trai ta, ra ngoài tiến hành xã giao với mục đích chính trị kinh tế là bắt buộc."

Đây coi như là điều kiện trao đổi đi!

Mộ Nhung Trưng gật đầu: "Không thành vấn đề. Nhưng cha cũng phải đồng ý với con, trước khi con chưa đưa cô ấy về đây, cha không thể tự đi điều tra cô ấy, hoặc là tìm cô ấy nói chuyện."

Ánh mắt của Bùi Uyên nhàn nhạt xoẹt qua, đứa con này căng thẳng vì một cô gái, cái này tuyệt đối là sinh ra tai hại nhất.

"Thành giao."

Tối đó, Mộ Nhung Trưng một thân Tây trang giày da cùng cha Bùi Uyên, với anh cả Bùi Nguyên Hoành ở Nam Cung mời Mai Sơn mở tiệc, cùng với con gái yêu Mai Nhược San.

Sau khi uống rượu, Mộ Nhung Trưng đi vào nhà vệ sinh, lúc ra không quay lại yến hội, mà đi tới sân thượng cho thoáng, cà vạt trên cổ xiết khiến hắn rất không thoải mái, mượn ánh đèn của sân thượng, hắn nhìn đồng hồ trên tay, đã 8 giờ rồi, đợi lúc nữa còn phải cùng đi nghe hội tấu diễn âm nhạc, nói thật, hắn ghét nhất loại xã giao này, nhưng hôm nay hắn trốn không được.

"Anh Bùi Tứ.."

Mai Nhược Sa như bóng với hình, lại tới quấn lấy, thật sự làm người ta đau đầu.

"Mai tiểu thư, tôi chỉ có một em gái, cô gọi tôi anh Tứ không thích hợp. Xin cứ gọi tên tôi, Bùi Ngự Châu."

Không có trưởng bối ở đây, Mộ Nhung Trưng bác bỏ mặt mũi của cô ta tại chỗ.

Trên mặt Mai Nhược Sa cười tủm tỉm, "Nhưng em thích gọi anh là anh Bùi Tứ, anh lớn hơn em hai tháng. Cha em với cha anh quan hệ mấy năm nay rất tốt, sao không thể gọi anh là anh Tứ chứ? Em cứ gọi anh là anh Tứ đấy."

Vị Mai tiểu thư này, không phải là người tùy tiện liền từ bỏ.

Cô ta cả đời này nhận được giáo dục là: Cái bản thân muốn thì phải nỗ lực đi tranh giành.

Cô ta tin, mặc kệ Mộ Nhung Trưng có lạnh lùng thế nào, chỉ cần bản thân nhiệt tình, thì có thể làm hắn nóng lên.

Hắn hiện tại là nhìn không quen, chỉ vì hắn nhiều năm sống trong quân đội, không hiểu cùng con gái ở chung thế nào, cũng không có thói quen ở cùng con gái - Đây là Bùi Ngọc Hồ nói, Bùi Ngự Châu đối với bất kỳ ai cũng lạnh lùng, bao gồm cả dì nuôi hắn lớn cũng không thấy hắn cười ôn nhu bao giờ.

Người đàn ông như thế, là một khối đất hoang, đáng để cô ta khai phá cẩn thận.

Mộ Nhung Trưng lãnh đạn xoay người, ném lại một câu châm chọc: "Mai Nhược San, nếu cô thích ban phát, đàn ông Nam Giang Bắc Giang chỗ nào cũng có, một đám đều tình nguyện đặt cô vào trong lòng, bên phía ta, xin cô giơ cao đánh khẽ. Đừng giống như hoa si vậy, làm người ta chán."

Hắn là một người nghiêm cẩn, có thể rất thân sĩ, cũng có thể rất vô tình.

Đối với người phụ nữ này, hắn đã nhẫn nại tới cực hạn rồi, nếu đây là một người đàn ông, hắn sẽ không nói thêm mà trực tiếp đấu đơn, đánh trước rồi nói - Cô ta đã gây cho hắn không ít phiền phức, bây giờ còn muốn dây dưa không rõ, thật sự để người ta nhịn cũng không thể nhịn.

Sắc mặt của Mai Nhược Sa liền biến thành lúc đỏ lúc trắng lúc xanh.

"Em so ra kém cái cô gái kia như vậy sao?"

Cô ta hét qua.

"Không so sánh được."

"Rốt cuộc em có chỗ nào khiến anh nhìn không thuận mắt chứ?"

Mai Nhược Sa không phục mà đi lên trước chặn lại, chịu đựng uất ức, nhìn hắn - Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Mai Nhược Sa ăn nói khép nép như vậy.

"Cô ấy là mạng của ta, cô tính là cái gì?"

Ánh mắt hắn lạnh băng, từng từ vào tận xương.

Giọng nói rơi xuống xong liền rời đi, để lại Mai Nhược Sa khóc không ra nước mắt. Một cỗ buồn bực không có chỗ nói.