Chung Linh nằm trên giường bệnh giờ sắc mặt giờ đây của cô đã tái mét, hơi thở đều đặn tựa chừng như cô đang ngủ say.
Duy An đi tới bên cạnh cô ôm lấy và hôn lên trán của cô một nụ hôn thật sâu.
Giọng nói nghẹn ngào không nói nên lời của anh vang lên:
–" Chung Linh anh xin lỗi,lúc đó anh nên dẫn em đi.Anh không nên để em lại một mình ở đó....anh xin lỗi..anh xin lỗi" Anh đã rất sợ khi nghe cô vào bệnh viện nếu cô xảy ra chuyện gì chắc anh không thể sống tiếp tục mà không có cô bên cạnh.
Anh nắm lấy đôi tay yếu ớt của cô đưa lên môi hôn.
Anh đã quyết định rồi từ nay về sau cô sẽ ở bên cạnh anh, anh không cho phép cô rời xa anh thêm lần nào nữa.Anh và cô sẽ làm lại một cuộc sống mới.
Bàn tay của Chung Linh liền cử động.
Duy An mừng rỡ kêu tên cô.
–" Chung Linh em tỉnh rồi"
–" Đây là đâu ..." Giọng nói yếu ớt của cô vang lên.
Duy An liền đỡ cô ngồi dậy ôm chầm lấy cô.
–" Em không sao là tốt...." Anh buông cô ra nắm lấy tay cô nói " Chung Linh ....Chúng ta về nhà thôi....anh sẽ không để em một mình nữa"
Chung Linh ngước mắt lên nhìn anh khó hiểu.
–"Anh nói vậy là sao"
Khuôn mặt anh thay đổi anh xiếc chặt đôi vai cô ngữ khí mạnh mẹ nhìn cô.
–" Anh hỏi em Thiên Hạo là con trai của anh năm nay nó năm tuổi chứ không phải bốn tuổi như hôm sinh nhật của nó.....Nó trùng khớp thời gian 5 năm trước em mang thai với anh.....Nó mang họ Tịch chứ không phải họ Đường...em mau trả lời cho anh đi"Anh kích động buông tay tức giận nhìn cô,lời nói anh có phần giận dữ
Chung Linh chịu đựng cơn đau không dám ngước lên nhìn anh, cô không dám trả lời câu hỏi của anh.
Anh im lặng hồi lâu đợi cô trả lời nhưng cô vẫn im lặng thì buột lòng anh phải lên tiếng.
–" Em rất là nhẫn tâm chia cắt cha con anh và Thiên Hạo....lúc đó em không phá thai tại sao em lại nói dối anh" Khi anh nhìn thấy Thiên Hạo là anh đã nghi nó là con trai anh chứ không phải của Chu Văn Đường.
Lúc này cô mới từ từ lên tiếng
–" Sao anh lại biết...là ai ...ai nói với anh Thiên Hạo là con anh"Cô ngạc nhiên không hiểu làm sao mà anh lại biết sớm đến vậy.
Duy An liền đứng dậy lấy ra hồ sơ mà hôm nay trong lúc cô hôn mê anh đã đi xét nghiệm huyết thống cha con với Thiên Hạo
–" Vậy em hãy giải thích cho anh nghe cái này là cái gì...."
Chung Linh nhìn vào thì biết mình không thể nào giấu anh nữa
Ánh mắt Tịch Duy An vẫn thản nhiên anh muốn xem thái độ cô ra sao.
Chậm rãi chờ đợi cô.
Anh bước tới ngồi xuống nhìn vào ánh mắt cô hỏi lại lần nữa.
–" Tại sao em lại giấu anh về sự tồn tại của Thiên Hạo" Cô không biết khi anh biết Thiên Hạo là con anh,anh đã hạnh phúc biết chừng nào khi anh và cô đã có con với nhau.....nhưng anh lại rất giận cô vì đã che giấu sự thật này để cho anh phải xa con tận 5 năm trời.
Rất lâu Chung Linh mới bắt đầu lên tiếng uất ức nhìn anh nói.
–" Phải .......nó là con của anh,là đứa con anh luôn mong đợi.....Nếu lúc đó tôi nói ra.... Thì anh sẽ giải quyết ra sao... Anh đã yêu người khác rồi,không phải sao... Nếu nói ra anh lại nghĩ tôi dùng đứa bé để buột chân anh ở bên cạnh mình ...... Xin lỗi tôi không làm được điều đó" Cô phải nói dối anh lần nữa. Nước mắt cô trực trào rơi xuống.
Cô sẽ không nói cho anh biết về bệnh tình nguy kịch của cô khi cô sinh Thiên Hạo .
Nhưng Duy An lại không quan tâm chuyện đó mà vẫn cho rằng người sai là cô.
–" Nhưng chuyện em giấu anh là em đã sai hoàn toàn... Anh biết lúc đó anh đối xử tệ với em nhưng em không vì thế mà chia cắt anh và con"
Chung Linh lắc đầu nhìn anh cười,một nụ cười bi thương.
–" Tôi nghĩ anh đã thay đổi.... Nhưng không... anh vẫn cho mình là đúng,vẫn y như lúc xưa cưỡng ép tôi"Cô đau lòng cho anh và cả cho cô khi đến mức con đường này.
–" Mẹ ơi " Anh vừa định nói gì thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Tiếng nói Thiên Hạo vang lên
Thiên Hạo vừa thấy mẹ đã chạy nhào lại ôm lấy cô. ...nhưng chỉ một giây thôi cậu bé liền được Duy An bế lên tay.
–" Chú đang làm gì vậy.... Con muốn mẹ"
–" Từ nay con không gọi là chú mà phải gọi là cha con hiểu không" Duy An nhìn con trai cưng chiều nói,cảm giác này anh đã luôn ao ước mấy năm nay.
Anh nhìn lại phía Chung Linh đang trợn mắt lên nhìn anh.
–" Em hãy nói cho con biết.... Anh là cha của thằng bé"
–" Anh mau trả con lại cho tôi" Cô liền đứng dậy giựt lấy Thiên Hạo trên tay anh.
Duy An lập tức bế Thiên Hạo quay người đi .
–" Đợi nào em khỏe và bình tĩnh chúng ta sẽ nói chuyện... Còn Thiên Hạo anh sẽ chăm sóc nó"Trước khi ra cửa anh để lại một câu rồi mới đi.
Chung Linh điên người lên kêu lớn tên anh
–" Tịch Duy An anh mau đứng lại cho tôi"
Nước mắt cô lăng dài trên má,cô rất muốn đuổi theo nhưng tay chân cô bây giờ quá yếu không thể đi xa được.
Thiên Hạo khóc lớn lên,cậu nhìn hướng phòng của mẹ mình la lên.
–" Con muốn mẹ.. Thả con xuống... Con không muốn xa mẹ"
Duy An liền dừng bước quay lại nhìn con trai nói.
–" Mẹ con đang bệnh.... Chúng ta không nên làm phiền ....cha đưa con về nhà đợi nào mẹ khỏe rồi mẹ sẽ về với con"
–" Có thật không chú,mẹ sẽ về với con phải không"
Duy An cười gật đầu,anh liền hôn vào má con trai mình và nói với giọng điệu cưng chiều
–" Con trai ngoan,hãy gọi cha đi nào" Anh đã chờ tiếng cha này rất lâu rồi.
Thiên Hạo chống cằm ra vẻ ông cụ non nhìn anh.
–" Để con từ từ kiểm tra xem chú có phải là cha của cháu không tới đó gọi vẫn chưa muộn"
Duy An lắc đầu cười giọng điệu có khác gì Chung Linh của anh đâu,cái tính tình này chỉ có cô mới có thôi.
Duy An đưa Thiên Hạo về Tịch Gia trong niềm vui hạnh phúc.
Vừa bước vào cửa anh đã bị hai mẹ con Kỳ Ngư gây phiền phức.
Kỳ Ngư gương mặt khó chịu nhìn anh.
–" Anh đã đi đâu... Ba ngày nay anh không về nhà anh đã đi đâu.... Hay anh lại ở với chị ta"Suốt mấy ngày nay lòng cô lại thấp thỏm sợ anh lại ở cùng với chị ta.
Bảo Nhi thấy cha mình lại ôm cái thằng nhóc kia cô liền ganh tị chạy tới nhìn anh nói.
–" Cha sao lại đưa nó về đây nữa, nó là thằng ăn cắp"
Nụ cười của Duy An liền tắt khi thấy hai mẹ con cô ta.Anh không thèm trả lời mà nhìn qua Thiên Hạo.
Giọng nói yêu thương của anh vang lên :
–" Cha dẫn con lên lầu tắm... Con muốn ăn cái gì cha kêu người nấu cho con"
–" Cha sao... Duy An cậu bị mê sản rồi sao... Nhận con của vợ cũ về làm con của mình" Giọng nói chua loét của Phạm Yên Thu nhìn anh nói lớn
Duy An nghe xong liền cong môi cười khẩy,anh liền quay qua nhìn mẹ mình nói :
–" Mẹ ....Thiên Hạo.... Thằng bé là con của con và Chung Linh"Lời nói khi anh phát ra rất xúc động khi nhìn con mình
Mẹ Duy An hai mắt liền trợn tròn mắt ngạc nhiên :
–" Thật không... Nó là con của con"Bà liền vui mừng chạy tới ôm cháu trai mình.Ngay từ đầu bà đã cảm nhận thằng bé này rất giống Duy An lúc nhỏ.
Duy An liền gật đầu thật mạnh.
–" Năm đó Chung Linh không phá thai.... Cô ấy đã gạt con" Anh liếc mắt nhìn Kỳ Ngư nghiến răng nói tiếp " Vì con lấy người khác... Nên cô ấy giận mà nói vậy"
Mẹ Duy An liền nhanh tay bế Thiên Hạo ánh mắt mừng rỡ xem cậu như bảo bối rồi đi lên lầu.
–" Cục cưng của bà để bà tắm cho con nha"Nụ cười tươi của bà hiện lên khuôn mặt ngày càng rõ rệt.
Duy An vừa định đi theo lên lầu thì lại bị Kỳ Ngư chấn ngang đường.
–"Anh có chắc con anh không... Hay lại làm cha trời ơi... "
"Chát"Cô chưa nói hết câu thì đã bị Duy An cho ăn một cái tát vào mặt đau điếng.
Ngữ khí lạnh lùng của anh vang vọng.
–" Tôi đang làm cha trời ơi của con cô đó,lúc trước cô cũng biết lý do vì sao tôi lấy cô.. Nhưng giờ đây đã khác rồi cô mau trả lại thân phận cho phu nhân của tôi.... Rồi Mau biến khỏi mất tôi nhanh" Giờ đây anh đã không còn sợ bị cô ta uy hiếp nữa rồi.
Chiến tranh qua đi người Nhật rút quân về thì sự uy hiếp của cô ta chỉ là đồ bỏ vì thế suốt thời gian qua anh luôn xem cô ta như là một con người giúp việc trong nhà và không để mắt tới cô ta.
–" Tịch Duy An anh là đồ khốn nạn" Tiếng hét của cô ta trong phòng khách khiến Bảo Nhi đứng ở đó cũng phải sợ.
**********
Chung Linh trong phòng cứ khóc mãi khóc mãi,cô rất sợ sẽ mất thằng con trai duy nhất của mình,trong lòng cô dâng lên một nỗi lo sợ.
Chung Ngọc vừa vào thấy chị mình đang ngồi bệt dưới đất khóc hết xưng mắt, cô hoảng hốt chạy lại lóng ngóng hỏi
–" Chị cả sao chị lại khóc"Cô liền dìu Chung Linh trở về giường nằm.
Chung Linh nhìn em mình hỏi.
–" Em nói cho anh ấy biết Thiên Hạo là con anh ấy phải không"
Chung Ngọc lập tức lắc đầu. Trong lòng biết ngay điều anh sẽ tức điên đi hỏi chị cả.Ngữ điệu cô bình ổn nhìn chị mình nói
–" Chị có nhớ cô hộ lý mà 5 năm trước em đã thuê gạt anh ấy không.. Cô ấy đang làm việc ở đây và vô tình Tịch Duy An thấy cô ấy nên cô ta phải đành nói ra hết sự thật năm đó cho anh ấy biết ... Cộng thêm Thiên Hạo nó nói không có ba từ lúc nhỏ"
Cô thật sự không ngờ cô ta lại làm ở đây đúng là trái đất tròn thật.
Chung Linh vừa nghe xong sau một hồi lấy lại bình tĩnh cô cũng đã dịu đi phần nào,cô ôm chầm lấy Chung Ngọc.
–" Chị không thể mất Thiên Hạo nó là mạng sống của chị."
–"Chị yên tâm đợi chị xuất diện em sẽ dẫn Thiên Hạo về lại bên chị .....anh ta dám bắt nó đi em sẽ liều mạng với anh ta" Lời nói chắc nịch của Chung Ngọc đã khiến Chung Linh cũng yên tâm phần nào.
Bên ngoài có một cặp mắt buồn bã nhìn vào hai người,anh liền để bóa hoa trên ghế rồi xoay người rời đi..
Dinh Thự Tịch Gia
Tiếng chuông cửa vang lên,cô giúp việc liền chạy ra mở cửa.
Bước vào nhà là một người đàn ông với ánh mắt sâu thẳm.
–" Cậu chủ có Chu tiên sinh tới tìm" Cô hầu gái liền chạy lên lầu nói với Duy An
Duy An vừa nghe xong ánh mắt sắc bén như muốn giết người của anh liền hiện lên,tiếng bước chân rất mạnh của anh đi xuống dưới.
Anh đang định tới tìm anh ta,nhưng không may anh ta lại đến đây tự nộp mạng.
Vừa thấy Chu Văn Đường anh đã không kiềm chế cho anh ta một cú đấm vào mặt anh ta... Không những vậy anh còn đi lại kéo anh ta dậy cho anh ta thêm mấy cú.
–" Anh dám làm những chuyện như vậy với vợ tôi.... Còn dám vát mặt tới đây tìm tôi sao"Ngữ khí nóng giận của anh vang lên.
Chu Văn Đường hôm nay lại không đánh trả mà anh mặc kệ đứng yên cho Duy An đánh.
Mọi người nghe tiếng động liền chạy ra ngoài xem nào ngờ thấy hai người đàn ông đang đánh nhau dữ dội.... Nhưng chỉ có mình Duy An là người ra tay đánh .
Mẹ Duy An đang nắm tay Thiên Hạo liền la lên.
–" Duy An con mau dừng tay lại"
Thiên Hạo cũng giận dữ như cha mình cậu bé liền lấy súng đang cầm trên tay bắn vào Văn Đường.
–" Ông dám hại mẹ tôi... Tôi sẽ trả thù cho mẹ"
Duy An không ngờ thằng con trai cưng cũng giống anh đều muốn trả thù cho Chung Linh.
Anh liền ngồi dậy ôm con mình cũng đồng thời thả Văn Đường ra
Văn Đường khó khăn ngồi dậy lau vết máu khoé môi,anh nhìn Duy An nói :
–" Tôi muốn nói chuyện riêng với anh....... Về Chung Linh"
Duy An ngẩng đầu nhìn anh ta, lạnh lùng ra hiệu cho anh ta.
–" Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh"
Hai người một trước một sau liền đi lên thư phòng của Tịch Duy An.
*************
Chung Linh nằm trên giường bệnh đang nghe cô thư ký báo cáo tình hình công ty, cũng hơn nữa tháng cô đã không đến công ty khiến các nhân viên trên dưới đều cũng phải lo lắng.
–" Thôi được rồi.... Khi nào chị suất diện chị sẽ giải quyết.....Diệp Đồng em về nói lại các nhân viên chị không sao,tuần sau chị sẽ đi làm lại"
Diệp Đồng là cô thư ký đắc lực nhất và là cánh tay phải cũng như người em kết nghĩa của cô.
Diệp Đồng nghe xong liền gật đầu nói tiếp.
–" Chị ....còn việc đi Hong Kong chúng ta có nên dời lại không"
Chung Linh liền lắc đầu nói.
–" Không... em hãy sắp xếp như cũ khách hàng không đợi chúng ta được"
–" Dạ em sẽ làm ngay" Nói xong cô liền đi ra khỏi phòng.
Chung Linh thở dài xoay người về phía bên cửa sổ nhìn xa xăm.
Duy An đang cầm bó hoa rất lớn đi vào thấy cô đang xoay lưng với mình,anh liền đặt bó hoa xuống,đi khẽ nhẹ nhàng tới bên cạnh cô.
Anh ghé sát vào tai cô nói.
–"Em đang suy nghĩ cái gì đó"
Chung Linh giật mình xoay người lại nhưng vô tình anh đứng gần cô quá nên khi xoay lại môi anh và môi cô liền chạm vào nhau.
Duy An thừa dịp hôn thiệt sâu vào đôi môi cô,nụ hôn anh nhớ nhung từng ngày đang ở trước mặt anh làm sao mà anh buông tha được.
Chung Linh kéo anh ra thở hổn hển nói.
–" Anh đang làm gì vậy...ở đây là bệnh viện"
Duy An nhìn cô chất chứa yêu thương anh liền vuốt đôi mắt rồi hôn nhẹ lên chớp mũi của cô.
–" Anh yêu thương phu nhân của anh không được sao"Anh còn muốn cả thế giới biết anh yêu cô nhiều đến chừng nào.
Chung Linh ngồi dậy liếc anh.
–" Anh đến để trách tôi nữa phải không"Biết anh lại cứ tới đây nói cô độc ác chia rẻ tình cha con của anh
Duy An nghe xong liền ở phía sau ôm chầm lấy cô.
–" Anh sao trách em... Anh chỉ muốn trách mình tại sao lúc em cần anh nhất thì anh lại không có mặt.... Để em một mình chịu nguy hiểm sinh Thiên Hạo ra.... Nếu em mà có chuyện gì anh sẽ ân hận suốt đời."Giọng nói anh có phần ấy nấy có phần run rẩy lo sợ nhìn cô.
Chung Linh kinh ngạc quay người lại nhìn anh,cô lắp bắp nói.
–" Anh ....biết... Rồi sao" Sao chuyện gì cô cũng không thể nào giấu anh được lâu.
Duy An nhìn cô đau lòng trả lời.
–" Anh đã biết hết... Biết vì sao em lại giấu anh nói mình phá thai... Vì sao không muốn nói cho anh biết nguyên nhân...Còn biết em và Chu Văn Đường chỉ kết hôn giả với nhau....Chu Văn Đường đã nói hết cho anh nghe rồi"
Anh hít một hơi thật sâu .....Nhớ lại cuộc nói chuyện của anh và Chu Văn Đường vào đêm hôm đó.
Hai người đàn ông to lớn đang ở trong phòng nhìn nhau chưa một ai mở lời trước.
Một lúc sau Chu Văn Đường mới mấp máy đôi môi của mình nhìn anh nói
–" Tịch Duy An anh đã hiểu lầm Chung Linh rồi cô ấy không muốn dối gạt anh đâu"Anh quyết định sẽ nói hết sự thật cho Tịch Duy An biết.
Duy An liền chau mày nhìn anh ta .
–" Ý anh là sao nói ra hết đi"
Chu Văn Đường thở dài gương mặt thất thần nhớ lại hoàn cảnh khi Chung Linh sinh Thiên Hạo ra khiến anh cũng phải run sợ.
–" Chung Linh khi mang thai Thiên Hạo đã được các bác sĩ phán án tử"
–" Án Tử là sao"Duy An liền hỏi ngay
Văn Đường cười khổ nhìn anh nói tiếp:
–" Tử cung cô ấy quá nhỏ để mang thai nhưng một khi mang thai sẽ nguy hiểm đến tính mạng......nhưng cô ấy rất cứng đầu muốn sinh cho anh một đứa con"Anh ngừng giây lát rồi nói tiếp "Cô ấy có thai mà trong người luôn có một quả bom nổ chậm,cô ấy run sợ.....sợ con của anh sẽ xảy ra chuyện gì...cô ấy sợ sẽ không qua khỏi, thời gian đầu cô ấy mang thai luôn phải ở bệnh viện cho các bác sĩ theo dõi vì mạng sống cô ấy có thể gặp nguy hiểm bất kì lúc nào"
Duy An hai mắt trợn lên anh không thể tin cô có thể xảy ra chuyện như vậy tiếng nói run rẩy vang dội của anh nhìn Văn Đường.
–" Mạng sống cô ấy nếu sinh Thiên Hạo ra là phải chết sao"Điều này rất giống giấc mơ của anh về 5 năm trước cô có thai sẽ nguy hiểm,tại sao lúc đó anh không nghĩ tới điều này.
Văn Đường liền lắc đầu trả lời.
–" Chỉ là mạng sống cô ấy chỉ có hai mươi phần trăm để sống.....nhưng Chung Linh thật mạnh mẽ cô ấy đã kiên cường sinh Thiên Hạo ra và tự tay nuôi lớn"Anh vẫn còn nhớ ý chí của cô lúc đó mạnh mẽ như thế nào.
Duy An hai mắt đờ đẫn anh đúng một thằng chồng tồi đã không ở bên cạnh cô ngay lúc đó mà còn đi trách cứ cô ,anh thật sự hối hận rồi anh đã đi sai một bước.
Giọng nói khẽ run anh vang lên.
–" Khi cô ấy sinh con....có bị sao không" Anh rất muốn biết lúc đó cô đã như thế nào mà vượt qua.
Chu Văn Đường hiểu anh muốn biết điều gì,anh nhìn vào ánh mắt Duy An đã biết anh ta đang đau lòng đến đâu rồi.
–" Chung Linh sinh con bình thường nhưng do mất nhiều máu nên cô hôn mê sâu một tuần mới có thể tỉnh lại"
–" Hôn mê sâu" Anh nghe như sét đánh ngang tai.
Anh chỉ cần nghe cô bị bệnh thì anh đã lo lắng rồi đằng này lại hôn mê sâu chắc chắn cô bị rất nặng. –" Phải....nên bây giờ sức khỏe cô ấy vẫn còn yếu luôn phải uống thuốc" Nhắc tới thuốc Văn Đường luôn tự trách hôm trước đã không kiềm chế mà quá đáng với cô.
Duy An im lặng không nói gì,lòng anh đang đau rất đau là đằng khác chuyện cô gặp phải lại khủng khiếp như vậy.Anh không thể tin khi không có anh,cô một mình chống trội đến bây giờ mà anh còn đi quở trách cô
Anh đúng một thằng chồng khốn nạn nhất trên thế giới này.