Câu trả lời của anh đã khiến mọi người tâm phục khẩu phục,tất cả xoay lại nhìn Chung Linh với ánh mắt thương cảm và lòng hâm mộ đối với cô. Trước khi xảy ra vụ này ai ai cũng rất khâm phục tài năng và sự xinh đẹp của cô.
Bây giờ mọi người mới thật sự để ý Dịch Thiên Hạo thật sự từ một khuôn đúc của anh mà ra,từ cách chau mày hay tướng đi dung mạo đều rất giống anh.Thằng bé thật sự là con trai của Bộ Trưởng Tịch Duy An.
Lã Siêu Văn từ đâu lấy ra một bó hoa đưa tới trước mặt anh. Duy An cầm lấy và bước lại lấy chiếc nhẫn kim cương vẫn còn để trên khây đang được hai cô nhân viên công ty anh canh giữ từ nãy giờ.
Anh bước xuống từng bước,từng bước đi về phía cô.Trái tim Chung Linh liền căng thẳng đập thình thịch cô không biết anh lại muốn làm gì
Duy An bước tới trước mặt cô không nhanh không chậm quỳ gối một chân xuống.
–" Chung Linh!Anh xin lỗi,anh đã giấu em bấy lâu nay ...." Giọng nói nghẹn ngào của anh,anh dơ chiếc nhẫn và bó hoa lên ngước lên nhìn cô "Em....Em làm vợ anh một lần nữa ...Chúng ta sẽ xây lại một tổ ấm mà chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều năm qua được không em"Nước mắt anh đang rưng rưng trong hốc mắt như sắp chảy ra.
Mọi người ai ai cũng thật sự bất ngờ nhìn anh,đây như lời xin lỗi cùng với lời cầu hôn ngọt ngào của Bộ Trưởng Tịch dành cho phu nhân của mình .
Ngón tay Chung Linh đã run rẩy khi anh tiến tới cô và anh quỳ xuống và nói những lời này cô càng bất ngờ hơn.Nước mắt cô lần lượt rơi xuống.
Thấy cô im lặng anh liền sốt ruột nắm chặt tay cô cuốn cuồn nói
–"Chung Linh hãy chấp nhận lời cầu hôn của anh được không...Anh xin hứa sẽ bù đắp và bảo vệ yêu thương em đến suốt cuộc đời....." Cô vẫn cứ im lặng nhìn anh trân trân,anh liền dùng biện pháp mạnh nói những lời cố chấp bức ép cô như trước "Nhưng dù em từ chối... Em cũng vẫn là vợ của anh"
Cô thật sự bó tay với anh,cô đang cảm động thì bị lời bá đạo của anh làm cô phải phì cười.Sau một hồi suy nghĩ cô cười tươi nhìn anh gật đầu đồng ý.
Thấy cô đồng ý anh vui mừng cầm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô. Nhưng anh lại tia mắt thấy cô vẫn còn đeo chiếc nhẫn mà anh đã làm cho Chu Văn Đường giành tặng cho cô ngày hôm đó
Tâm trạng khó chịu ghen tuông hiện trong mắt anh,anh thô bạo rút chiếc nhẫn đó ra quăng thật xa ....Rồi anh từ từ đeo chiếc nhẫn cho cô
—" Anh...." Cô ngạc nhiên bất ngờ vì hành động của anh
Duy An nhún vai liếc nhìn cô,bực bội nói
–" Em là vợ anh....Không cần đeo nhẫn của người đàn ông khác"
Cô sững người.
–" Nhưng chiếc nhẫn này là anh làm mà"Cô không nghĩ anh lại để tâm đến vậy
Duy An đưa mắt ra cảnh cáo.
—"Nhưng người đàn ông khác đeo cho em....không phải là anh"
Lúc này cô mới hiểu....Anh dùng thái độ Tư Lệnh mà ghen tuông như lúc trước.
Duy An kéo chiếc eo nhỏ xíu cô lại sát gần anh,giọng nói cưng chiều vang nhẹ
–" Đây là món quà mà anh nói sẽ tặng cho em... Em thích không"
Cô đưa tay mình lên ngắm nói :
–" Em thích lắm.... Nó rất đẹp"
Chung Linh vừa nói vừa gật đầu, nước mắt thi nhau tuông ra trên khuôn mặt của cô.
Thiên Hạo thấy vậy liền vỗ tay nhảy lên nhảy xuống bên cạnh cha mẹ mình.
–" Cha mẹ đã về bên nhau rồi...." Cậu xoay người nắm lấy tay cha mình nói "Cha...vậy quà của con thì sao..."Cậu bé vẫn không quên lời hứa của Duy An hôm trước hứa sẽ tặng quà.
Duy An cười liền xoa đầu con trai
–" Có ngay đây.... " Anh quay lại nhìn Lã Siêu Văn " Dẫn Tiểu Hạo tới chỗ đó đi "
–"Dạ... "
Thiên Hạo lập tức đi theo Lã Siêu Văn tới đó.
Các phóng viên nhìn vào cảm nhận thấy sự hạnh phúc trên gương mặt cả nhà ba người mọi người.Đây mới gọi là một gia đình hạnh phúc.
Duy An xoay người nhìn các phóng viên nắm lấy tay cô lớn tiếng tuyên bố.
–" Mọi người đã hiểu rồi chứ... Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ công bố vợ tôi.... Nhưng hôm nay tôi ở đây chính thức nói với mọi người...."Anh quay đầu nhìn cô " Vợ tôi... Dịch Chung Linh là phu nhân Bộ Trưởng Tịch Duy An này..... Anh yêu em" Anh nói xong cuối đầu xuống hôn lấy đôi môi cô trong niềm hân hoan hạnh phúc nhất.
Và rồi tiếng máy ảnh chụp lia lịa cả hai người,hội trường lại xôn xao
Phạm Yên Thu từ nãy giờ bà vẫn không tin những gì đang diễn ra mình thấy là sự thật,chiếc nhẫn không cánh mà bay của bà đã mất tiêu.
Kỳ Ngư bắt đầu điên loạn chạy tới hai người đang hạnh phúc ôm nhau,cô ta liền cầm một vật gì đó lao tới phía sau Chung Linh.
–" Chị cả.. Coi chừng..."Tiếng nói Chung Ngọc hốt hoảng la lên.
Duy An lập tức ôm cô né sang một bên,mọi người đều hỗn loạn chạy táng loạng lên.
–" Bắt con đàn bà điên lại cho tôi" Giọng nói anh đầy tức giận vang lên,khi thấy cô ta lại tính làm cô bị thương thì anh không thể khống chế được.
Người của anh lập tức bắt được cô ta. Cô ta càng điên lên hét in ỏi.
Bên ngoài Cục trưởng Lưu cùng vài người mặt âu phục cảnh sát đi vào.
–" Chào tất cả mọi người... Đã làm gián đoạn cuộc vui..." Ông ta đi tới trước mặt Tịch Duy An dơ tờ giấy lên " Bộ Trưởng Tịch... Đây lệnh bắt người... Chúng tôi nghi ngờ Dịch Kỳ Ngư và Hoàng Ánh Như có liên quan tới cái chết của La Như Mi năm xưa... Xin mời theo tôi về công tác điều tra"
Không chỉ hai người mà ngay cả Liêu Đạo Hanh cũng phải bắt về tội đồng lỏa.
Dịch Kỳ Ngư hoảng sợ nhìn hướng mẹ mình và Duy An kêu cứu.
–" Mẹ... Duy An hai người phải cứu con... Con không muốn ở tù đâu..." Tiếng khóc thảm thiết của cô ta bắt đầu rên lên.
Hoàng Ánh Như cũng bị bắt theo cô ta,bà im lặng nhìn Chung Tú rồi đi ra.
–" Khoan đã.... "Tiếng nói của Chung Linh vang lên. Mọi người đều xoay lại nhìn cô.
Chung Linh từ từ bước tới trước mặt Hoàng Ánh Như,giọng nói đè nén nãy giờ của cô vang.
–" Tôi đối sử với bà như mẹ ruột.. Tại sao bà lại giết mẹ của tôi.... Còn vu oan cho tôi
Bà ta nghe xong liền nhếch mép cười khẩy,lúc này bà mới lên tiếng.
–" Vì tao ghét mày.....vì mày quá thông minh... Nếu tiêu diệt cái gai là mày thì các con của tao mới có thể ngồi vững vị trí làm chủ Dịch Gia"Bà ta tiếng tới nghiện răng nói nhỏ vào tai cô " Tao còn muốn giết chết mày.... Đồ con hoang"Nói xong bà ta liền bị áp giải đi.
Trái tim cô đang đau như con một con dao khứa vào trái tim cô,nó đang chảy máu từ từ.. ....Người cô luôn đối xử như một người mẹ lại đâm một nhát vào người cô.... Người đó còn ra tay giết chết người mẹ ruột của cô
Buổi họp báo kết thúc với nhiều cung bậc cảm xúc,có lẽ đây là buổi ra mắt sản phẩm hiếm có nhất từ trước tới giờ đối với các phóng viên.
Chung Linh cô thật sự bị bất ngờ này tới bất ngờ khác,cô vẫn chưa thể tin được những gì hôm nay lại diễn ra, thì ra sự thật đằng sau còn đáng sợ hơn cô tưởng.
Cô từ trước giờ luôn cho mình rất thông minh và luôn hiểu được mọi người đang nghĩ gì....nhưng hôm nay có mới phát hiện ra cô mới là người ngốc nghếch luôn là điểm yếu cho người khác tấn công.Cũng vì cô mà anh phải bắt buộc làm vậy vì cô là điểm yếu của anh nên mới cho các người có thể uy hiếp anh dễ dàng.
Duy An đang từ bên ngoài bước vào thì thấy cô đang đứng thừ người trước cửa sổ với khuôn mặt đượm buồn,anh nhẹ nhàng bước tới.
Hôm nay sau khi buổi họp báo kết thúc anh đã lái xe đưa mẹ con cô về dinh thự Tịch Gia ngay trong hôm nay,anh không muốn phải sống xa cô thêm một giây phút nào nữa.
Còn đồ đạc của cô bên nhà bên đó anh cũng sẽ nhanh chuyển về đây trong nội ngày mai,thậm chí cô có thể bỏ hết anh dư sức mua lại tất cả cho cô
Duy An bước tới giang vòng tay rộng lớn ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô vào lòng.
–" Em lại đang suy nghĩ chuyện gì" Anh ở phía sau lưng vừa hỏi vừa cắn nhẹ tai cô
Chung Linh liền giật bắn mình hết hồn quay lại nhìn anh. Cô không trả lời mà ôm chầm lấy anh.
Anh yêu chiều vuốt tóc cô,anh hiểu cô đang suy nghĩ chuyện gì,giọng nói trầm ấm anh lại vang lên.
–" Không sao! Đã có anh ở đây... Em đừng sợ"
Một lúc sau cô từ trong lòng anh lên tiếng áy náy.
–" Duy An..... Em xin lỗi....Vì em mà anh mới...."Cô chưa nói hết câu thì anh đã kéo cô ra và dùng tay bịt miệng cô lại.
–" Em không có lỗi.... Anh mới là người phải xin lỗi em.... Vì anh không bảo vệ được em"Cô áy náy anh còn áy náy hơn,anh luôn có cảm giác là mình luôn không bảo vệ cô mỗi khi cô gặp bất cứ chuyện gì. .
Chung Linh bật khóc trước mặt anh như một đứa trẻ không biết chuyện gì.
–" Duy An... Em cảm thấy em là người thất bại.... Thậm chí còn vô dụng.... Khi cả anh và mẹ em đều vì em mà xảy ra chuyện"
Trong lòng như có một tảng đá đè nặng trên đôi vai cô.
Duy An nhìn cô,trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự yêu thương da diết của anh đối với cô.
Anh cuối xuống hôn lên những giọt nước mắt của cô.
–" Tại sao em lại đổ lỗi hết lên đầu của mình...." Anh trầm ngâm một lát rồi nhìn cô nói tiếp "Trong chuyện này em thật sự có lỗi..."
Lời nói của anh khiến cô bất ngờ phải ngước lên nhìn anh
–"Lỗi của em.... Là quá tốt bụng... Để cho bọn họ mới có thể lợi dụng và làm hại em" Cô thật quả là một người quá lương thiện,tốt bụng.Anh thật sự rất ghét cái tính này của cô vì cái tính này của cô mới để cho người khác có thể làm hại cô một cách dễ dàng.
Duy An nhìn thái độ của cô không nhịn được liền cười lắc đầu
–" Bé con.... Chuyện đã qua em hãy cho qua .....Chúng ta phải tiến về phía trước... Chuẩn bị một cuộc sống mới"Anh như muốn nhắc nhở cô chuyện cô đồng ý trở về làm vợ anh.
Chung Linh lúc này mới giật mình nhìn xung quanh căn phòng,trong căn phòng này tất cả đều treo hình của cô và anh và không gian nơi nay rất giống căn phòng lúc trước của anh và cô tại Dinh Thự Tịch Gia ở Thượng Hải.
–" Ở đây là.... "
–" Phòng vợ chồng mình" Thấy cô hỏi anh lập tức trả lời.
Duy An đi tới trên bàn liền gót cho cô một ly nước đưa tới trước mặt cô.
–"Em uống đi.... Rồi đi tắm... Chúng ta còn ngủ nữa.Hôm nay chúng ta đã rất mệt rồi"
Nhưng cô chợt nghe anh nói đi tắm thì cô chớp chớp mắt,lắc đầu nhìn anh.
–"Em không đem đồ qua đây.... Sau mà thay được...."
Duy An liền cười tươi nhìn cô rồi dẫn cô vào một căn phòng nhỏ ở tại trong phòng này.
Vừa vào trong đó cô cũng phải "ồ" lên một tiếng,trong căn phòng hai người lại xuất hiện một căn phòng nhỏ, bên trong chứa rất nhiều tủ lớn nhỏ.
Anh dẫn cô tới một chiếc tủ lớn nhất trong đây,anh nhìn cô liền nói.
–" Em không có nhưng anh có"Anh lập tức mở ra.
Bên trong chứa rất nhiều váy đầm dạ hội,sườn xám,những chiếc váy đơn giản và những chiếc váy ngủ của phụ nữ ....rất rất nhiều quần áo của phụ nữ.
Cô mở to mắt nhìn tất cả đồ bên trong,những món đồ, kiểu dáng rất mất tiền mà cô rất thích đều đã nằm ở đây
Chung Linh suy nghĩ gì đó rồi quay đầu nhìn anh nói với giọng điệu khó chịu.
–" Em không mặc đồ của Kỳ Ngư đâu" Nói xong cô lập tức quay người đi ra.
Duy An liền kéo cánh tay cô lại thật mạnh để cô ngã vào lòng anh.
–" Em suy nghĩ linh tinh gì nữa vậy.... "Anh chỉ nhẹ vào thái dương của cô "Tất cả đều của em... Những món đồ trong đây là anh đích thân đi mua lựa từng món cho em.... Anh biết trước sau em cũng sẽ về với anh.....Còn Kỳ Ngư cô ta còn không biết tới căn phòng này nói chi là những quần áo ở đây"
–" Anh nói thật lòng sao... " Cô nhìn anh khó xử hỏi. Duy An vừa vuốt tóc cô vừa nói.
–"Đồ của em,anh không muốn một ai phải đụng vô và ngược lại đồ của cô ta anh cũng không cho phép em đụng vào... chỉ làm bẩn dơ tay em thôi"Anh nhìn vào sâu ánh mắt cô khẽ nói "Người anh không muốn lừa dối chính là em đó....Anh khó khăn mới có được em.... Anh không thể buông tay ra một lần nữa.... Em có hiểu không"
Cô vừa nghe xong lời nói của anh thì dâng trào cảm xúc,cô chủ động kéo đầu anh xuống hôn lên đôi môi của anh,một nụ hôn cuồng nhiệt.