Tư Liệu Sống Và Bình Hoa Cao Cấp

Chương 41: Hướng gió mà đi.



Chỉ trong một đêm hướng gió đã thay đổi, các blogger thay nhau đánh giá tích cực, khắp nơi trên mạng đều tiếc nuối cho nhan sắc số một Đế Đô.

@Sớm đã biết cô ấy là đỉnh lưu: Tôi thật sự không hiểu mọi người đang tiếc nuối cái gì, khi chính bạn là người vùi dập cô ấy không thương tiếc. Công ty vẫn chưa lên tiếng, Nhan Khanh vẫn chưa đính chính. Cho dù thật sự cô ấy đang yêu đương thì sao? Quan hệ lành mạnh, nam nữ có ý bên nhau không phải là lẽ thường sao?

Blogger có tiếng vừa đăng bài, trạm phản hắc liền thuận thế tiến lên, dân mạng chưa kịp trở tay đã bị dắt tay gia nhập fandom.

[Một người qua đường: Tui không quan tâm chuyện cá nhân của cổ, yêu đường thì sao chứ? Cô ấy cũng chỉ là con người có tình cảm thôi mà.]

[Tiền vào mạng ra: Vì một lý do lãng xẹt mà phong sát chiếc nhan sắc thần tiên này, mấy người điên hết rồi!]

[Cắt máu xin thề: Khí thế đã đủ, chỉ cần vượt qua kiếp nạn này hào quang sẽ giúp tỏa sáng thêm.]

[Đứa con của Đảng: Tui lên thuyền rồi, cp Tổng tài X Nữ minh tinh đẹp đôi quá trời.]

[Khanh Khanh thường ngày: Hu hu, con gái từng là của tui, đã đến lúc gả con bé đi rồi.]

[Mùa đông sắp qua rồi họ đã công khai chưa: Mở họp báo công khai đi, tui muốn thấy cảnh hai người đó đứng cùng nhau, fans đừng tranh cãi nữa, idol hạnh phúc mới là thiết yếu.]

Dường như có ai đứng sau thúc đẩy hướng đi của dân mạng, ngay lập tức loạt ảnh hậu trường chụp hình sổ tay hướng dẫn mua sắm tung ra.

Trong số đó có một tấm hình cực kỳ nổi bật.

Cô gái mặc đầm dạ hội đính đá xanh tựa như tiên nữ giáng trần đang khép nép như chim nhỏ hoảng sợ trong lòng một người đàn ông. Vì đứng ngược sáng nên chỉ thấy viền cằm cùng bờ vai rộng vững chắc của người kia. Nhưng dân mạng đều ngầm hiểu đó là ai.



Tựa như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.

[Khi nào mới tốt nghiệp: Ơ, nhìn lại mấy ngày qua, sao tui thấy mình giống mụ phù thủy độc ác chia rẻ tình cảm uyên ương quá.]

[Gió thổi hoa rơi: Aaaaa….đẹp đôi quá!!!]

[Một thoáng kinh hồng: Dẩy cp nào chị em.]

[Sinh ra từ tảng đá: Còn ai dám cản trở họ đến với nhau nữa, tui đá bay đầu hết.]

[Chanh chua không uống: Chính chủ tung hint à?]

@Mơ núi: Mấy bồ có để ý giám đốc Lý cực kỳ tâm lý, còn đứng ra bảo vệ bạn gái giữa tâm bão không? Cái này chứng minh quan hệ giữa bọn họ vô cùng tốt, đây là tình yêu thật lòng đó, nếu là quan hệ trao đổi lơợi ích thì đã vứt bỏ Nhan Khanh rồi.

Có đẹp đôi hay không thì không biết, vì Nhan Khanh thừa biết rõ quan hệ giữa mình và tư liệu sống là giả, chỉ là hợp đồng tình yêu thôi.

Vừa đúng lúc Nhan Khanh với anh chiến tranh lạnh thì dân mạng đòi đẩy thuyền tác hợp cho hai người. Khiến bọn họ thất vọng rồi, bọn này không có khả năng.

Nhìn dân mạng bổ não, chèo thuyền cật lực, chìm đắm trong tình yêu cổ tích đẹp như mộng mà quên mất cái nết diễn như hạch, thuyết âm mưu có kim chủ chống lưng cũng dần chìm vào quên lãng. Mí mắt của Nhan Khanh bắt đầu giật giật, còn là mắt phải.

Phải chăng điềm xui thật sự sắp đến rồi!



Lúc sáng sớm bước ra khỏi nhà mi mắt của cô vẫn đang giật, vừa ra khỏi hiên là một trận mưa gió ào ào trút xuống, giày cô dính đầy nước mưa. Nhan Khanh trở lại phòng thay quần áo ướt ra, cô mặc một chiếc áo dệt kim cùng quần jean xanh đơn giản càng toát lên khí chất nhẹ nhàng.

"Chà! Đây không phải là mỹ nữ thanh thuần số 1 giới giải trí dấy lên huyết vũ tinh phong đêm qua sao?''

Nhan Khanh chỉnh lại cổ áo, nghe thế mỉm cười: "Mỹ nữ chuẩn bị đoạt danh hiệu ma nữ của cậu đây.''

''Fans tớ mới đòi nhảy vào bảng xếp hạng một chút, đã bị đuổi đánh. Cậu dám tranh với tớ, không có cửa đâu, tiếp tục làm mỹ nữ an tĩnh đi nhóc con.'' Tư Hà giả bộ giậm chân giận dỗi.

Mưa ngày càng nặng hạt cộng thêm đường núi khó đi nên không thể đi xe máy đến đoàn phim, cả hai chỉ đành ngồi tàu điện ngầm đi qua tận ba chặng mới tới vùng núi hoang vu phía Bắc.

Cũng may mưa dần nhỏ hạt trả lại sương mù dày đặc bao phủ cả ngọn núi. Nhan Khanh nắm chặt tay Tư Hà dè dặt nép sau lưng cô bạn, dưới chân núi không có một bóng người dân, yên tĩnh đến rùng mình. Thỉnh thoảng, còn bắt gặp vài ngôi mộ phủ đầy cỏ dại trên đường lên núi.

Một làn gió lạnh phần phật quét qua, dội thẳng cào cổ họng cô. Nhan Khanh bất ngờ nuốt một ngụm khí lạnh đến thấu xương, tuy phim trường có chút ghê rợn nhưng không thể đến nơi ròi co đít bỏ chạy.

Từ bé đã là người nhát gan, chỉ cần xem một bộ phim ma thôi đã ám ảnh cả tháng, cổ họng run nhẹ bật ra vài chữ: "Nơi này lạnh bất thường.''

"Thực vật nhiều nên ẩm ướt hơn thành phố thôi.'' Giọng nói của Tư Hà dội lại trong không trung, đủ biết nơi này rộng và tĩnh lặng đến mức nào.

Nhan Khanh: "…''

Thấy khóe mắt bạn mình phiến hồng, Tư Hà quay sang hỏi: "Sao cậu ngẩn người ra vậy? Sợ sao?''

Cài chặt nút áo khoác lông, Nhan Khanh thấy an toàn hơn một chút, bật ra hai chữ dối lòng: "Không sợ!''