Tư Liệu Sống Và Bình Hoa Cao Cấp

Chương 8: Trận chiến giành thịt.



Vì diễn quá nhập tâm mà cảm xúc cũng dâng trào theo, Nhan Khanh nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ, cực kỳ bi thương.

Anh ấy cho mình nấu cơm mỗi ngày đây chính là cần mình, mình vẫn chưa bị vứt bỏ.

Nhan Khanh tự thán phục mạch cảm xúc nội tâm của mình.

Quá sâu lắng!

Quá cảm động!

Cúp ảnh hậu phía trước sắp về tay.

Đã lâu lắm rồi, Nhan Khanh không đi siêu thị, không khí nhộn nhịp xung quanh khiến cô hưng phấn, kéo Lý Hoài Cẩn đến quầy giảm giá càn quét.

Cô phải cạnh tranh với mấy bà cô ghê gớm, giành giật một hồi đầu tóc rối bời mới lấy được thịt bò Úc, tôm biển, thịt gà ác.

Giảm tận năm mươi phần trăm, lần này thắng lợi lớn rồi!

Còn gì vui hơn khi mua được hàng giảm giá.

Trong khi đó, Lý Hoài Cẩn khoanh tay dựa vào quầy hàng chăm chú nhìn cô.

Nhan Khanh vẫn còn muốn lấy thêm ba hộp cá thu nhưng với tay mãi không tới, có mấy bà cô cứ đẩy cô ra xa. Cô tức giận giậm chân: "Lý Hoài Cẩn, anh mau giúp tôi.''

Lý Hoài Cẩn tầm một mét tám mươi năm, đứng đó tựa như hươu cao cổ. Với lợi thế tay dài, cổ dài, đáng lẽ nên giúp cô giành dựt, lấy thật nhiều đồ ăn.

Nào, tới đây, mau cho bọn họ thấy bản năng săn mồi của anh đi.

Nhưng Lý cao cổ lại là động vật ăn cỏ nên anh ta cứ đứng dựa vào quầy rau chẳng đoái hoài đến quầy đồ ăn sống.

Tức chết đi được.

Đột nhiên, có mấy bà cô rời khỏi vị trí. Nhan Khanh thuận thế chui vào lấy tận năm hộp cá thu cho vào giỏ hàng.

Phải lấy thật nhiều, ăn không hết thì cứ đem về nhà mình để giành.

Khi cô quay sang tìm quý ngài tư liệu sống đã thấy anh ta đứng giữa một đống người. Thì ra họ bỏ quầy thịt để tìm "tiểu thịt tươi'', mê trai thì tuổi nào cũng có.

Các quý bà nhìn anh ta đầy say đắm, tựa như tín đồ nhìn giáo chủ tà giáo.



Nhìn kĩ lại thì Lý Hoài Cẩn đúng chuẩn mẫu đàn ông phong trần. Mũi cao, môi mỏng, góc cạnh trên mặt rõ ràng, cọng thêm mắt kính viền bạc làm tăng thêm khí chất nho nhã. Anh ta vừa mới tan làm nên vẫn mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng cùng cà vạt phẳng phiu, không một chút nếp nhăn.

Hoàn hảo!

Bề vai rộng lớn đang bị một vài bà cô sờ mó.

Đáng đời, ra đường ăn mặc đẹp như thế làm gì cứ như cô mặc áo thun, quần jean xanh đơn giản biết bao nhiêu. Lúc nào cô cũng mang khẩu trang, trông như một cô gái bình thường, không chút nổi bật trong đám đông.

Tư liệu sống nhíu mày, không vui khi một đống người chặn lại hỏi thăm.

"Cháu trai, cháu đã lấy vợ chưa?''

"Con gái của cô mới hai mươi tuổi là hoa khôi trường đại học, xinh đẹp ngất ngay rất hợp với chàng trẻ khôi ngô như cháu.''

"Chà, chà! Không thích con gái sao? May quá bác có đứa con trai, chỉ nhìn thôi đã thấy hai đứa là cặp trời xinh.''

"Bà đừng có giành với tôi, tôi đánh chết bà, bà giành thịt với tôi còn chưa đủ, còn tính giành con rể tương lai nhà tôi.''

Có quý bà mập mào nào đó còn mạnh bạo hơn: "Trai trẻ, hay là cậu theo tôi, chị đây có nhiều tiền lắm! Đủ cho cậu ăn cả đời.''

Nhan Khanh ôm bụng cười không ngừng

Lý Hoài Cẩn mấp máy gọi tên cô nhưng Nhan Khanh giả vờ giả vịt không thấy, tiếp tục đam mê lựa thịt của mình.

"Tiểu thịt tươi'' kia ai muốn ăn thì ăn cô không quan tâm, lấp đầy bụng mới là chân lý sống.

Giám đốc Lý chắc chắn là người chói lòa nhất nơi này, thu hút đến mức trẻ nhỏ, người già mê mệt.

Người này mà vứt vào giới giải trí có khi trở thành yêu nghiệt tranh giành vị trí bình hoa với cô.

Lý Hoài Cẩn ánh mắt hơi tối, giọng nói trầm thấp: "Vợ ơi, em vơ vét hết thịt chưa? Mưu kế của em sâu thật, hy sinh chồng mình để độc chiếm quầy giảm giá.'' Anh còn giơ ngón trỏ lên tán dương cô.

Không khí như ngừng lại.

Anh ta còn nhướng lông mày khiêu khích, chỉ một câu nói của anh ta đã khiến mấy bà cô giải tán.

Thứ nhất, người đàn ông anh tuấn trước mặt các vị đã có vợ.

Thứ hai, người phụ nữ đang đứng ở hàng thịt đối diện mưu sâu kế bẩn, lợi dụng cả chồng mình, tính kế kẻ nào cản đường giành thịt.



Có một bà cô áo đỏ, lấy một hộp thịt từ giỏ Nhan Khanh còn đánh vào lòng bàn tay cô một cái: "Xấu tính xấu nết.''

Nhan Khanh: "…''

Lý Hoài Cẩn anh được lắm!

Trong lúc dạo quanh siêu thịt, tầm mắt cô vô tình bắt gặp Tư Hà đang đứng trước hàng đồ ăn thử.

Thần giao cách cảm, Tư Hà quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Tư Hà kéo nhẹ kính râm xuống lộ ra đôi mắt thâm đen đặc trưng, nhìn rõ Nhan Khanh đang đi cùng một người đàn ông xa lạ, ngón tay run rẩy chỉ vào người cô: "Cậu,…''

"Trời ơi, quý khách mắc nghẹn sao? Người đâu, gọi bệnh viện…'' Cô gái ở quầy đồ ăn thấy vị khách sức ăn lớn, nuốt cả dĩa mức táo đỏ miễn phí, ai ngờ lại nuốt luôn hạt nên nhất thời hoảng loạn.

Tư Hà rút tay về nhả ra đống hạt trong miệng: "Tôi ổn, tôi ổn không sao.''

Lần này là sáu con mắt nhìn chằm chằm nhau.

Ánh mắt Tư Hà biểu thị rõ: "Cậu đây là đang yêu đương sao? Sao không nói với tớ…''

Mắt Nhan Khanh giật liên hồi, phóng suy nghĩ: "Mau đi đi, đừng làm phiền bà tiếp cận tư liệu sống.''

Ai nói bạn thân là thần giáo cách cảm, không nói cũng tự hiểu chứ! Hay là hai người vẫn chưa thân lắm, phải xem lại mối quan hệ này mới được.

Tư liệu sống cứ nhìn cô rồi lại nhìn bạn thân cô.

Nhất thời không ai chịu lên tiếng.

Cô muốn âm thầm giấu kín quý ngài tư liệu sống, đối với một người hay lỡ miệng như Tư Hà, sớm muộn chuyện này cũng lộ.

Thật muốn khâu miệng đứa bạn thân này lại.

Bầu không khí chìm vào sự im lặng chết tiệt, cho đến khi nhân viên quầy đồ ăn thử lên tiếng: "OMG, đừng nói quý khách bắt gặp chồng mình ngoại tình nhan.'' Nhân viên nhìn cô với Lý Hoài Cẩn đầy phán xét.

Quần chúng hóng hớt xung quanh: "…''

Nhan Khanh vội xua tay, không phải đâu mọi người.

Tôi nói đây không phải là tình tay ba mọi người có tin không?