Mặt trời lén lút, chậm rãi bò ra. Gió thổi suốt đêm ở Thanh Đàm Môn dần an tĩnh lại, ấm áp.
Tay nắm tay cũng trở nên ấm áp.
"Trang Trang, nàng nói xem ta có nên ở Vạn Nhạc Sơn Trang đảm nhận một chức vụ nhàn rỗi gì không?"
"Không phải đã làm rồi sao?" Trang Trừng ngắm nàng.
"Đúng, ta là Thiếu trang chủ phu nhân." Tiết Tử Linh cười nói, dừng lại một chút: "Nhưng mà đây cũng không phải chức vụ nhàn rỗi."
"Sao lại không phải?"
Tiết Tử Linh xoa ngón tay của nàng, nói: "Thân là Thiếu trang chủ phu nhân, phải dưới giường chiếu cố nàng, trên giường thỏa mãn nàng."
Trang Trừng rút tay ra, không rút được, buông tha nói: "Nàng nha, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện không đứng đắn."
"Gì chứ, làm phu nhân của nàng, nhớ nàng còn không phải chuyện đứng đắn sao. Ta cố gắng làm một phu nhân tốt như vậy, nàng còn trách ta?" Tiết Tử Linh nhướng mày nói.
Trang Trừng không nói gì, mở miệng mấy lần, thở dài: "Không đấu võ mồm với nàng."
"Nàng nói 'võ mồm' là như thế nào?" Tiết Tử Linh cười hỏi.
Trang Trừng mím môi, trừng nàng.
"Ha ha, mong rằng Thiếu trang chủ đại nhân không trách tội phu nhân, buổi tối để cho ta hảo hảo hôn nàng."
Trang Trừng đột nhiên đứng lên, ôm lấy vai nàng, ngăn lại cái miệng không chịu buông tha người này.
Nho nhỏ "trừng phạt" rốt cuộc khiến cho Tiết Tử Linh chịu an phận chút ít.
Đến nơi ở của Trì Chí và Trần Tương Tử, trời đã nóng hơn. Trì Chí ngồi trên ghế trúc trước cửa phơi nắng, nghe có người đến, lười biếng mở mắt ra, híp mắt nhìn qua, liền vội vàng đứng lên: "Trang thiếu trang chủ, Tiết cô nương, tới sớm nha."
"Trì tiên sinh sớm." Trang Trừng nhàn nhạt trả lời: "Xin hỏi Trần tiên sinh của Vạn Nhạc Sơn Trang chúng ta có ở đây không?"
Trì Chí quay đầu vào phòng gọi: "Tiểu Tương Tương, Trang thiếu trang chủ tới thăm ngươi."
Trang Trừng co quắp khóe miệng một cái.
Trong phòng truyền ra tiếng bình sứ chạm nhau, một người vội vàng chạy ra, càng chạy bước chân càng chậm, cuối cùng dừng lại bên người Trì Chí, không tiếp tục đi về phía trước, áy náy mà gọi: "Thiếu trang chủ."
Trang Trừng quan sát Trần Tương Tử, thấy hắn sức sống dồi dào, bước chân cũng không còn phù phiếm như hồi ở sơn trang, trong lòng liền minh bạch lần này không cần thuyết phục nữa. Âm thần thở dài, Trang Trừng hỏi: "Tiên sinh gần đây thế nào?"
Trang Trừng nói với Trì Chí: "Phiền Trì tiên sinh tránh đi một lát, để cho ta và Trần tiên sinh một mình nói chuyện."
"Xin cứ tự nhiên." Trì Chí gật đầu tránh ra.
Tiết Tử Linh cho Trang Trừng một ánh mắt, liền theo sau Trì Chí.
Chờ hai người kia đi xa, Trang Trừng hỏi: "Ngày đó tiên sinh rời khỏi sơn trang, là xuất phát từ tự nguyện, hay vẫn là do Trì tiên sinh mê hoặc?"
"Kỳ thật, ta sớm có ý định." Trần Tương Tử nói: "Bởi vì ta sinh bệnh không thể tập võ, vẫn luôn một lòng theo văn, lúc tuổi còn trẻ được Trang chủ thưởng thức, đến sơn trang làm sư phó. Mười năm nay những gì ta có thể dạy ngươi, cũng đã dạy, mà ta cũng bệnh lâu thành y, đối với y thuật từ từ si mê. Ta cảm ơn trang chủ hậu đãi, nhưng trong lòng của ta rất là kính yêu Trì tiên sinh. Vốn dĩ ta không có hy vọng xa vời, thế nhưng ngày đó hắn nói hắn nguyện ý mang ta theo bên người dạy bảo, ta lập tức liền đồng ý. Để lại thư từ biệt, thứ nhất là bởi vì Trì tiên sinh thời gian cấp bách, thứ hai cũng là hởi vì ta không còn mặt mũi nào đối mặt các ngươi."
Trang Trừng nghe xong trong lòng hơi thoải mái, lại hỏi: "Trì tiên sinh đối với ngươi thế nào? Có trách móc nặng nề hay sai khiến?"
Trần Tương Tử lắc đầu nói: "Tiên sinh đối xử với ta vô cùng tốt, dạy bảo vô cùng dụng tâm, còn giúp ta điều trị thân thể. Thiếu trang chủ, nếu bàn về sai lầm, tất cả là do ta, cùng tiên sinh không có quan hệ."
"Ngươi đã bảo vệ hắn như vậy, ta cũng không khuyên nữa. Chỉ là phụ thân của ta, còn có Ba Hồ Lô đại sư và Yểm phu nhân chỗ đó, tiên sinh vẫn nên viết một phong thư tự mình giải thích cho thỏa đáng."
Trần Tương Tử vừa cảm kích vừa hổ thẹn, trở về phòng đi viết thư rồi.
Trang Trừng nhìn về phía Tiết Tử Linh bên kia, gặp nàng cùng Trì Chí nói chuyện, có chút tò mò nàng đã vơ vét được thứ gì tốt, liền đi qua.
"Một tên tiên sinh chỉ đổi hai bình thuốc, có gì phải đau lòng?"
"Ta đây dùng mười tên Trần Tương Tử đổi một Thiếu trang chủ, ngươi..."
"Muốn chết phải không?"
Trì Chí cười ha hả: "Nói giỡn nói giỡn, sao ta có thể cam lòng đưa Tiểu Tương Tương ra. Xem ra lời đồn không sai, ngươi và Thiếu trang chủ quan hệ không tầm thường?"
"Thiệp mời sẽ không phát cho ngươi."
Trì Chí chậc chậc nói: "Ta dù sao cũng là bà mối cho các ngươi, hiện tại còn chưa động phòng, đã ném bà mối qua tường?"
"A?"
Tiết Tử Linh nhìn vào ngực hắn ánh mắt thâm ý, Trì Chí lập tức che ngực, cười khan nói: "Có thể vì các ngươi làm mối, đó là vinh quang vô thượng cho ta."
"Ta đây còn có một cơ hội cho ngươi càng vinh quang, có muốn hay không?" Tiết Tử Linh rất hiền lành hỏi.
Trì Chí lập tức như nuốt thuốc đắng.
Tiết Tử Linh nắm chặt tay Trang Trừng đang đi tới, nói: "Đồ đệ của chúng ta vừa mới học võ, cần không ít đồ vật, đến lúc đó ngươi nhìn xem, cho nó ít thuốc bổ, như thế nào?"
Trì Chí xẹp miệng nói: "Phi thường tốt..."
Trang Trừng mỉm cười: "Vậy trước tạ ơn Trì tiên sinh."
"Trang thiếu trang chủ không cần khách khí." Trì Chí cực kỳ đau lòng, bên ngoài lại tỏ ra nhẹ nhàng, hướng Trang Trừng vái chào.
Được Trì Chí đền bù tổn thất tinh bằng thứ tốt, liên tiếp vài ngày sau tâm trạng Tiết Tử Linh đều không tồi.
Trong những ngày này, khách mời từ phương xa cũng đã đến đông đủ, Thanh Đàm Môn càng ngày càng náo nhiệt. Cho đến khi một cơn khi mát lành rơi xuống, mới tưới tắt những ồn ào náo nhiệt ngoài kia.
Mưa không lớn không nhỏ, bung dù ra ngoài ngại phiền toái, không bung dù lại ngại y phục ẩm ướt, vì vậy đa số mọi người đều ở trong phòng, đánh cờ, đọc sách, vẽ tranh.
Trang Trừng ỷ vào cửa sổ nhìn chiếc xích đu trong sân, tựa hồ đang ngẩn người.
"Nhìn cái gì vậy?" Tiết Tử Linh bước tới sờ lên cánh tay nàng, không lạnh, mới thả lỏng cùng nàng đứng chung một chỗ.
"Nhớ tới mưa ở sơn trang rồi." Trang Trừng quay đầu cười cười.
"Nhớ nhà? Ngày mai là tiệc cưới rồi. Hôm sau chúng ta sẽ lên đường trở về sơn trang." Tiết Tử Linh nói xong, nhìn thấy một tiểu đạo sĩ bung dù đi ngang cửa viện, liền hô to: "Tùng Vân đạo trưởng có tới không?"
Tiểu đạo sĩ trả lởi: "Chưởng môn sắp thăng tiên á... không rảnh đến."
"A." Tiết Tử Linh nghẹn họng, lại hô một câu: "Đa tạ."
Tiểu đạo sĩ hướng các nàng hành lễ, lại rời đi.
Tiết Tử Linh nói: "Lại thăng tiên, ta xem là do hắn quá lười, ngại xa không muốn động."
Trang Trừng nghe giọng nàng rất quen thuộc, liền hỏi: "Nàng 'biết' Tùng Vân đạo trưởng à?"
Tiết Tử Linh cười nói: "Nhấn mạnh chữ biết như vậy làm gì?"
Trang Trừng liếc xéo: "Nàng cứ nói đi?"
"Ta không nói." Tiết Tử Linh nắm lấy tay nàng: "Hết mưa rồi, đi chơi xích đu đi."
"Xích đu đã bị ướt rồi."
"Đứng lên."
"Dây thừng cũng bị ướt rồi."
"Ôm ta."
Trang Trừng bị nàng kéo ra bên ngoài, đứng lên nửa tấn ván gỗ, bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ không thể động được rồi, nàng ở bên dưới, sao ta cỏ thể đỡ?"
Tiết Tử Linh đứng ở trước mặt Trang Trừng, cong khóe môi, đột nhiên nhấc chân dùng sức đạp tấm ván gỗ một cái, bàn đu dây lập tức bay lên cao. Trang Trừng mất trọng tâm, thân thể ngã về phía trước. Cùng lúc đo, Tiết Tử Linh nhảy lên ôm nàng, hai chân kẹp hai chân nàng, vững vàng đứng trên tấm ván gỗ.
"Như vậy không phải được rồi sao?"
Trang Trừng ôm eo nàng, đặt cằm trên vai nàng, oán trách: "Như thế nào không nói trước một tiếng."
"Muốn dọa nàng một chút, nhưng mà hình như nàng cũng không sợ."
"Ta biết nàng sẽ không hại ta, đương nhiên không có gì lo lắng. Cho dù ta có thật sự ngã xuống, nàng cũng sẽ tiếp được ta." Trang Trừng nói xong, vừa cười vừa nói: "Biện pháp này cũng chỉ có nàng nghĩ ra, cô nương gia giáo nhà ai lại ôm tình nhân chơi xích đu chứ."
"Nhà chúng ta có một người." Tiết Tử Linh hơi nghiêng đầu, theo chiếc xích đu lung lay, bờ môi nàng cũng như có như không cọ lên má Trang Trừng.
Trang Trừng nhắm mắt, cười: "Ngứa."
Tiết Tử Linh tìm đúng môi nàng, hung ác hôn một cái, phát ra một tiếng "chụt" vang dội, ha ha cười to.
"Đăng đồ tử." Trang Trừng vùi mặt vào ngực nàng.
"Chờ đến đêm động phòng của chúng ta, nàng lại còn thẹn thùng như vậy, mở miệng một tiếng đăng đồ tử, cái kia lại như thế nào cho phải? Ta nghĩ xem..."
"Có gì phải nghĩ chứ!" Trang Trừng thẹn quá hóa giận: "Nên làm cũng đã làm không ít, chẳng lẽ ta thẹn thùng nàng sẽ không làm sao?"
Tiết Tử Linh cười đến run bả vai, nói: "Trang Trang, nàng đáng yêu như vậy, ta thậm chí nghĩ tìm một chỗ giấu nàng đi có biết không?"
"Giấu cái gì mà giấu, ta chỉ lấy một mình nàng." Trang Trừng há miệng cắn một cái lên vành tai nàng, khí thế rất hung ác. Vừa hạ miệng lại rất nhẹ nhàng, dùng răng mài gặm cắn, để cho lòng Tiết Tử Linh vừa giòn vừa xốp. Ngứa ngáy khó nhịn, hừ một tiếng, tay mò xuống, ngắt lên bờ mông mềm mại của nàng. Trang Trừng lập tức cứng người, không nhúc nhích.
Trong lúc bất tri bất giác, bàn đu dây đã sắp ngừng lại, lắc lư lắc lư.
Tiết Tử Linh cọ bên tai nàng cười hỏi: "Xích đu có ướt không?"
Trang Trừng không rõ ràng lắm: "Ướt."
Tiết Tử Linh: "Dưới đất có ướt không?"
Trang Trừng: "Ướt."
Tiết Tử Linh: "Lá cây có ướt không?"
Trang Trừng: "Ướt."
"Ta cũng thế." Tiết Tử Linh nói xong, dò tay xuống dưới, cười một tiếng: "Nàng cũng thế."
"Nàng!" Trang Trừng bị nàng đụng một cái, cả người đều bị nung đỏ rồi, đẩy nàng ra nhảy xuống, bởi vì chân mềm phải lui lại mấy bước mới đứng vững.
Tiết Tử Linh cũng bị đẩy đến rơi xuống, thấy nàng còn có xu hướng càng đỏ hơn, vội hỏi: "Nên đi đón Tiểu Miêu rồi."
Chỉ cần nhắc tới chính sự, Trang Trừng sẽ bị dời đi lực chú ý, nàng hít sâu mấy lần, nhiệt độ trên mặt chậm rãi rút đi, trừng Tiết Tử Linh một cái nói: "Thay quần áo. Nàng nhớ rõ rửa tay!"
Sắc trời còn chưa tối, hai người chỉnh đốn một phen, lại đi đến chỗ Chúc Thiên Ứng. Tiểu Miêu vẫn còn trong phòng luyện công chưa ra.
Trang Trừng hỏi lại kỹ càng những tiến triển của Tiểu Miêu trong những ngày qua, biết được hết thảy thuận lợi, trong lòng vì nàng cảm thấy kiêu ngạo.
Chúc Thiên Ứng nói: "Bởi vì tâm pháp bản môn không thể truyền ra ngoài, bí tịch cũng không thể mang đi, nhưng Trang tiểu cô nương đã nhớ kỹ, cho nên sau khi các ngươi đi rồi, có thể để nàng thỉnh thoảng luyện tập, chỉ cần không bị ai phát hiện là được. Đương nhiên, nếu nhớ nằm lòng, mỗi ngày đều siêng năng luyện tập, như vậy càng tốt.
Chúc Thiên Ứng: "Các ngươi là bằng hữu của Tương Trữ, ta cũng nên trông nom các ngươi, không cần đa tạ. Ta có việc không thể ở lâu, chờ Trang tiểu cô nương đi ra, các ngươi đưa cứ đưa đi, ta không tiễn."
Hai ngươi đưa hắn đến ngoài cửa, trở lại phòng luyện công tiếp tục chờ.
Rất nhanh, cửa mở.
Trang Miêu đem cửa mở ra một khe nhỏ, nhìn thấy các nàng đứng bên ngoài, mới cao hứng bừng bừng mà chạy ra, bay về hướng Tiết Tử Linh mà ôm: "Con biết mọi người sẽ đến mà! Sư phụ sư mẫu, con rất nhớ hai người!"
TiếtTử Linh cùng Trang Trừng đều chột dạ không có đáp lời. Mấy ngày này các nàng chỉlo ân ái hoàn toàn không nhớ tới tên tiểu đồ đệ này...