Ba tên lưu manh này vác thân xác khập khiễng chạy trở về.
Nhìn thấy Tiêu Thanh đang ở đằng xa đang làm gì đó bọn hắn vội vàng hô lớn lên.
Ba!!
Tiêu Thanh nhìn thấy đám tiểu đệ này chạy tới liền cho bọn hắn một cái tát mạnh vào mặt.
Ba tên lưu manh sửng sốt.
“ Đồ ngu, ta đã không còn là bang chủ nữa rồi, gọi là Tiêu Chấp sự, có nghe rõ chưa hả “
“ Phải phải, Tiêu chấp sự ngài “
Ba tên lưu manh run sợ gật đầu lia lịa đáp lại.
Tiêu Thanh thở dài ra một hơi.
Hắn lúc này đã không còn là Thanh Xà bang bang chủ nữa rồi.
Bây giờ đã đầu nhập vào Hắc Ám Mâu và thần phục với Ngô Minh.
Nếu bị người khác gọi hắn là bang chủ sẽ dẫn tới Ngô Minh hiểu nhầm thì chết.
“ Nói đi, có chuyện gì xảy ra hả “
Tiêu Thanh nhìn thấy đám tiểu đệ trên người thương thế nhíu mày hỏi.
“ Tiêu chấp sự, chúng ta ở chợ đêm tìm được một cô em cực kì thanh thuần xinh đẹp định bắt về đưa cho bang chủ thưởng thức nhưng từ đâu nhảy ra một tiểu tử ngăn lại chúng ta .”
“ Tiểu tử này võ công cao cường ba huynh đệ chúng ta không phải là đối thủ ạ “
“ Ba tên phế vật “
Tiêu Thanh nghe xong nhíu mày tức giận.
Đám tiểu đệ của Thanh Xà bang lúc trước không được bang chủ cho phép dạy võ công cho nên cũng chỉ là người bình thường.
Nhưng mà ba tên hợp lại thế mà lại bị một tên tiểu tử trẻ tuổi đánh bị thương.
Đúng là làm mất mặt hắc bang bọn hắn mà.
Đồng thời Tiêu Thanh cũng rất là tức giận.
Bọn hắn là hắc bang xưng bá ở khu vực này.
Vậy mà có dám đánh đám tiểu đệ của bọn hắn.
Đây nếu không phải là đánh mặt Hắc Ám Mâu bọn hắn thì là cái gì.
“ Tên tiểu tử đó bậy giờ đang ở đâu, mau dẫn ta tới đó nhanh lên “
Tiêu Thanh hét lên một tiếng.
Tràng tử này chính hắn cần phải đòi lại.
Tiêu Thanh từ vết thương của đám tiểu đệ này xem ra tên tiểu tử kia võ nghệ cũng bình thường.
Chắc là mới bước vào minh kình sơ kì.
Còn hắn tuy cũng là minh kình sơ kì tuy nhiên qua hai chục ngày Ngô Minh chỉ đạo rèn luyện Thạch Thung công.
Tiêu Thanh tự tin rằng sức chiến đấu của mình đã có thể so với Minh Kình đỉnh phong võ giả rồi.
Cho nên lần này hắn muốn tự tay xử lí tên tiểu tử kia.
Một là đòi lại mặt mũi, hai là thử võ nghệ của bản thân.
“ Vâng , đại ca “
Ba tên tiểu đệ ôm lấy thương thế mau chóng dẫn đường đi tới chợ đen.
Lúc này, Hứa Hiểu Thi cùng với mẹ của nàng vừa mới thu dọn đồ đạc xong.
Định mau chóng đi về.
“ Tiêu Chấp sự, là cô nàng kia ạ “
“ Các ngươi đứng lại cho ta “
Ba tên lưu manh vội vàng chặn đường lại.
“ Là các ngươi, các ngươi lại muốn làm gì, mau cút đi, không đừng tránh ta báo cảnh sát “
Hứa Hiểu Thi nhìn thấy ba tên lưu manh chặn lại đường.
Nàng nhận ra ba người này liền sợ hãi run rẩy.
Nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ nói.
A ha ha ha….
Ba tên hắc bang lưu manh này nghe thấy vậy cười lớn lên nói :
“ Báo a, ngươi báo cảnh sát đi a. Để xem xem cảnh sát xử lí chúng ta như thế nào ha ha “
Ở Tội Thành này, cảnh sát chỉ là bài trí mà thôi.
Chính phủ tuy nói là lớn nhất nhưng đó là chỉ mấy đám quan chức cấp cao nắm trong tay quyền lực lớn và quân đội mà thôi.
Chỉ cần có tiền mua chuộc bọn hắn thì thích làm gì thì làm.
Ngươi nói ở nơi bang hội mọc lên như nấm, súng ống có thể dùng tiền mua được như thế này báo cảnh sát ô hô.
Làm gì được nhau a.
Đám cảnh sát ở Hồng Kông này được coi là bài trí cho lũ dân thường xem mà thôi.
Còn dám đụng vào Hắc Bang như bọn hắn ấy.
Cho người nhà bay màu lúc nào không hay luôn ấy chứ.
“ Các ngươi, các ngươi. Rốt cuộc muốn làm gì a “
Hứa Hiểu Thi quả thật muốn khóc ra.
Nàng và mẹ của mình chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ kiếm tiền để cố gắng chữa trị ung thư cho ba mà thôi.
Vậy mà bị đám lưu manh này ép buộc mãi không tha.
Mới ra xã hội như nàng làm sao mà chịu đựng được cảnh này cơ chứ.
“ Các vị, các vị đại ca tha cho hai mẹ con chúng ta đi. Đây là số tiền mà chúng ta tích góp được ngày hôm nay, mong mấy vị đại ca xin hãy cầm lấy đi chơi “
Hứa Hiểu Thi mụ mụ nghẹn ngào lên tiếng.
Mi của nàng chảy ra nước mắt.
Cánh tay cầm mấy chục tờ nhăn nheo tiền giấy đưa tới cho ba tên lưu manh này.
Đây là số tiền mà hai mẹ con nàng tích góp được hôm nay.
Số tiền để dành dụm chữa bệnh cho chồng của mình.
“ Hừ, ngươi đuổi ăn mày đâu “
Ba tên lưu manh lúc này nhìn thấy mấy tờ nhăn nheo tiền giấy tỏ ra ghét bỏ.
Lúc này, Tiêu Thanh thân ảnh đi về phía hai mẹ con Hứa Hiểu Thi.
Ba tên lưu manh này vội vàng tránh đường ra.
“ Cô nàng, ta hỏi một câu. Tên tiểu tử vừa nãy giúp cô chạy đi đâu rồi “
Tiêu Thanh gương mặ không cảm xúc hỏi.
Hắn mới tới nơi đây đã quan sát xung quanh.
Nhưng chỉ thấy mấy đám dân bán hàng sợ hãi đang cúi đầu xuống không dám đối mặt hắn mà thôi.
Không có phát hiện thân ảnh trẻ trung nào như ba tên tiểu đệ của mình đã nói.
“ Ngươi, ngươi muốn tìm hắn làm gì hả “
Hứa Hiểu Thi nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Thanh theo bản năng hoảng sợ.
Giống như một đưa trẻ gặp phải một con mãng xà cực độc vậy.
“ Ta làm gì ngươi không cần phải hỏi, chỉ cần trả lời là được, có biết chưa “
Tiêu Thanh gương mặt trở nên hung ác đe doạ.
Hứa Hiểu Thi mặc dù sợ hãi nhưng cố gắng đè nén lại nỗi sợ của bản thân, nàng lắp bắp đáp :
“ Ta, ta cũng không rõ nữa, Trần đại ca đi về rồi “
“ Ồ, vậy thì ngươi có biết địa chỉ của hắn ở đâu hay không hả “
Tiêu Thanh nghe vậy cũng không ngoài ý muốn.
Hắn lại hỏi tiếp.
Hứa Hiểu Thi lần này mặt bỗng dưng trắng bệch.
Nàng biết đám người này là đang trả thù lại Trần Phong.
“ Không, không, ta không có biết a “
Nàng lắp bắp đáp lại.
“ Cô nàng, ngươi trình nói dối còn kém xa a, mau mau nhanh chóng trả lời thật nhanh lên “
Ở bên cạnh ba tên tiểu đệ nghe vậy hung ác quát lên.
“ Ta, ta nói thật, ta thực sự không biết a “
Hứa Hiểu Thi vẫn cố gắng lắc đầu.
Nàng không muốn chuyện của mình liên luỵ đến Trần Phong.
Với lại Trần Phong vừa mới giúp mình xong, nàng không thể lấy oán báo ân được.
“ Ha ha, cô nàng , vẫn còn mạnh miệng lắm, còn chưa biết tình hình của mình hiện tại thì phải “
“ Đã vậy thì tự lấy bản thân mình làm mồi a “
Tiêu Thanh lúc này cười phá lên nói.
Nhìn thấy Hứa Hiểu Thi kiên cường, hắn cũng không còn ép hỏi nữa.
Muốn tìm ra Trần Phong kia có rất nhiều cách.
Cách đơn giản nhất chính là tóm hai người này lại trờ đợi Trần Phong kia nhận được tin tức.
Nếu mà tên kia nhận được tin tức và chạy tới thì càng tốt.
Còn không thì bắt hai người này lại hiến cô nàng này cho bang chủ cũng không sao hết.
“ Các người, các người đừng qua đây aaa “
Hứa Hiểu Thi cùng với mẹ của nàng bị ba tên tiểu đệ bắt rồi trói lại hoảng sợ la lớn lên.
“ Mấy vị cứu mạng với “
Hai nàng ánh mắt đảo qua đằng xa đám bà con bán hàng mà thường ngày bọn hắn hay chào hỏi quen thuộc kia.
Nhưng đáp lại bọn hắn là gương mặt cúi thấp xuống và quay đi của đám người như chưa từng quen hai mẹ con bọn họ vậy.
Điều này khiến Hứa Hiểu Thi và mẹ của mình nội tâm lạnh một nửa.
Nước mắt không tự chủ chảy dài trên mặt.
Thì ra, bằng hữu cũng chẳng đáng là cái gì trước uy hiếp về tính mạng.