Từ Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền Bắt Đầu Tranh Bá Đô Thị

Chương 29: Giao Thủ



“ Mẹ, ta ra ngoài hóng gió một chút nha “

“ Ừm, ra ngoài nhớ cẩn thận đấy nhá “

Tầm bảy giờ tối, Trần Phong liền chào mẹ xin phép ra ngoài.

Mặc dù nghi hoặc nhưng Trần Phong mụ mụ vẫn là gật đầu đồng ý, đồng thời dặn dò con mình phải cẩn thận đi vào buổi tối.

Trần Phong cảm thấy ấm áp.

Hắn gật đầu một cái rồi rời đi.

Ngoài đường đèn đuốc sáng trưng.

Tuy nhiên người qua lại cũng chỉ bình thường.

Nơi này hắc bang làm trùm.

Buổi tối đúng là hắc bang và dân chơi thiên đường.

Đi ở chợ đêm trên đường, huyên náo chợ đêm hoàn toàn nhìn không ra chuẩn bị muốn tinh phong huyết vũ cảm giác.

Trần Phong giống như chẳng có mục đích mà đi lang thang.

Giữa đường qua một nhà tiệm tạp hóa, hắn bỗng nhiên dừng bước chân lại.

Nguyên nhân ra ở ngay tiệm tạp hoá kia có một cái ngõ ống nhỏ.

Bên trong không có đen điện tối om đen sì một mảnh.

Hít một hơi thật sâu, Trần Phong thân ảnh bước vào ngõ đen kia.

Đi được một đoạn 500 m. Hắn liền rẽ vào ngõ bên trái đi tiếp.

Tầm hai tăm mét sao, hắn đi tới một cái nhà kho cực kì lớn.

Bên trong đền đuốc sáng trưng, vẫn còn có nhiều âm thanh ồn ào ở bên trong.

Lại hít thật sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình.

Trần Phong bước chân đi tới mở ra cánh cửa.

Cót két !!

Cánh cửa vừa mở ra, âm thanh bên trong căn nhà kho kia im bặt mà dừng.

Hơn chục đạo ánh mắt nhìn về phía trước cửa một thân ảnh.

Làn gió nhẹ thổi tử cửa vào bên trong phòng.

“ A ha, tiểu tử ngươi, có gan lắm đấy chứ. Dám đến đây một mình a “

Trần Phong liếc mắt tới hơn chục thân ảnh bên trong căn phòng.

“ Hừ, có gì không dám chứ. Hai mẹ con nàng ấy đâu rồi, mau giao ra đây “

Hắn không nhìn thấy thân ảnh của hai mẹ con Hứa Hiểu Thi ở trong căn nhà kho này.

“ Ha ha, dường như ngươi không biết tình hình hiện tại của mình thì phải. Muốn biết hai mẹ con kia đâu sao, đánh bại bọn ta đã a “

“ Các huynh đệ , lên làm thịt hắn a!” Cầm đầu lưu manh trước tiên đứng ra, hét lớn các đội hữu thượng tuyến.

Ngay sau đó mười mấy người từ dưới bàn, nền nhà đứng lên, mỗi người trên tay đều cầm trường đao cùng ống thép.

“ Một đám tôm tép nhãi nhép. Xem ra lần trước giáo huấn còn chưa đủ a, hôm nay lại nhảy ra làm yêu.” Trần Phong khinh miệt nói.

“ Làm mẹ nó yêu, sắp chết đến nơi còn tại trang bức a.” Mấy tên lưu manh gương mặt hung thần ác sát.

Tên cầm đầu đám lưu manh kia hương về phía mười huynh đệ phất tay một cái.

Lập tức, năm, sáu cái smart lưu manh xông tới, trong tay còn không ngừng mà quơ vũ khí, không có hảo ý đến nhìn chằm chằm Trần Phong.

“Động thủ! Phế đi tiểu tử này!”

Ra lệnh một tiếng, cả đám lưu manh trước tiên vọt lên.

Trần Phong không có bộc phát ra bất kỳ khí thế, giống như là đi dạo, bình yên bình thường du tẩu tại trước mặt mười mấy tên côn đồ.

“ Thái Cực Quyền – Thái Cực Xoay Tròn “

Trước hết một tên côn đồ lao lên cầm gậy thép vung tới.

Trần Phong một tay bắt lấy côn thép, phối hợp với tay còn lại vừa kéo vừa xoay tròn khiến cho tên lưu manh mất cân bằng.

Xong hắn hắt mạnh tên lưu manh này về phía đám người đang sông lên kia.

Phanh !

Thân ảnh của tên lưu manh kia bị hất văng ra lập tức đụng phải đồng bạn bên cạnh làm cả hai ngã nhào xuống đất.

Nhưng lúc này, còn mấy tên lưu manh khác đã lao tới gần Trần Phong định bổ đao rồi.

Trần Phong thân ảnh lập tức lùi ra khỏi chiếc cửa nhà kho kia đi ra bên ngoài.

Bởi vì cửa quá hẹp cho nên chỉ có hai tên lưu manh đang chen ra.

Lúc này, đáp lại hai trên lưu manh kia là hai cú đá mạnh vào mặt.

Aaaa…

Cả hai tên lưu manh kia bị đạp cho méo mặt bay ngược về sau lại đụng phải mấy tên lưu manh đằng sau.

Chỉ trong chớp mắt, một nửa đám lưu manh kia bị phế luôn.

Năm lăn lộn trên đất đao đớn.

Phanh!!

Trần Phong đóng thật mạnh cửa nhà kho lại ngăn cản mấy tên lưu manh kia vọt ra.

Phanh !!

Cầm đầu đám lưu manh tên kia một cước đạp tung cửa lao ra hô lên .

“ Tiểu tử ngươi, có gan thì đừng chạy “

Lúc này, Trần Phong thân ảnh đã lùi ra xa nhà kho hai chục mét rồi.

Trên tay hắn cầm một thanh côn dài.

Đúng vậy, là thanh côn dài tầm một mét rưỡi.

Mặc dù võ công hắn khá tốt nhưng mà có ngu mới đi solo tay không với chục thằng cầm côn bổng đao kiếm a.

Đấy không phải là thể hiện nữa rồi, mà là đi tìm chết a.

Vốn dĩ, hắn cứ nghĩ mình phải đối đầu với ít nhất hai chục tên lưu manh trở lên.

Ai ngờ được đám lưu manh này chỉ có hơn mười tên.

“ Anh em xông lên “

Năm tên lưu manh còn lại ở chỗ rộng lớn này bắt đầu bao quanh lấy Trần Phong và giơ vũ khí của mình lao về phía hắn quơ múa.

Trong mắt của Trần Phong lúc này, đám người này đúng như trẻ con cầm vũ khí nghịch ngợm vậy.

Mặc dù vẫn tồn tại nguy hiểm đối với hắn nhưng chỉ cần cẩn thận là không có nguy hiểm tới tính mạng của mình.

Phanh pahnh phanh !!

Aaaaa…

Trần Phong mặc dù không có côn pháp nhưng với tố chất thân thể của hắn vung ra côn thì rất là nhanh và mạnh.

Côn vừa dày vừa cứng.

Trần Phong vung ra hay gậy đập mạnh vào thân thể của hai tên lưu manh khiến cho bọn hắn bay ngược ra kêu lên đau đớn.

Một phát còn lại bởi vì Trần Phong không để ý.

Một chiếc côn sát phi nhanh đập vào thân thể của hắn khiến cho mặc dù đã rèn luyện thân thể rắc chắc Trần Phong cũng không nhịn được kêu đau một tiếng.

Không biết từ lúc nào, ba tên tiểu đệ ở bên trong nhà kho lúc nãy bị đánh bay đã đứng lên rồi.

Cái ống sắt vừa nãy chính là một trong ba tên này ném ra.

Hai tên khác cầm vũ khí của mình cũng lao tới tham chiến theo.

Keng keng keng !!

Phanh phanh !!

Tiếng cồn và sắt va chạm liên tiếp với nhau.

Mặc dù là minh kình võ giả Trần Minh cũng không thể nào chống đỡ hết được.

Cũng may, Huyền Môn Thái Cực cũng là rèn luyện cả thân thể cho nên hắn cũng kháng trụ được mấy côn sắt đập vào.

“ Tiểu tử, chết đi “

Phanh!!

Aaa…

“ Chết tiệt “

Trần Phong nhìn trước ngực máu tươi rướm ra. Hắn không nhịn được kêu rên một tiếng.

Một mình vs với năm sáu người cầm đao cùng lúc.

Chưa có kinh nghiệm chiến đấu Trần Phong vẫn là ăn thiệt thòi.

Bị một tên lưu manh chém loạn chém trúng ngược.

Cũng may vết chém cực nông, Không quá ảnh hưởng tới Trần Phong.

Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy rất là đau a.

Càng chiến đấu kéo dài thì lại càng bất lợi cho hắn.

Máu rơi các nhiều, thể lực thì càng suy giảm.

Lúc này, hắn cũng đã không thể sử dụng được kình lực nữa rồi.

Chỉ dựa vào chiếc côn dài kia vung vẩy mà thôi.

Nếu không mau chóng xử lí vết thương này, một khi nhiễm trùng ngay cả hắn người luyện võ cũng có nguy cơ đấy.

“Các ngươi thất thần làm gì, các ngươi có vũ khí đó a!! Trực tiếp vung mạnh hắn a!!” Tên kia lưu manh hô lớn lên gân giọng hô to.

Còn lại ba tên lưu manh như sói ngửi thấy máu giơ lên vũ khí vung mạnh về phía Trần Phong.

“ Đi chết đi, tiểu tử “

Phanh !!

Đúng lúc này, Trần Phong đáp mạnh chiếc côn về phía ba người theo chiều ngang.

Chiếc côn va chạm vào thân của cả ba tên lưu manh.

Mặc dù lực đạo không có quá mạnh nhưng cũng không làm cho ba tên lưu manh kia trọng thương.

Chỉ hơi đau đớn một chút nhưng thế tiến công đã bị dừng lại.

Trong nháy mắt đó, Trần Phong xuất thủ rồi.

Phanh phanh phanh !!

Nắm đấm như tàn ảnh liên tiếp mà ra trúng vào ngực của ba tên lưu manh kia.

Aaaa…

Cả ba tên lưu manh bay ngược ra lăn lộn mấy vòng hét thảm lên.

“ Còn ngươi nữa “

Trần Phong nhìn về phía tên lưu manh còn lại vừa vung đao chém mình kia.

Trong ánh mắt của hắn tràn đầy là sát khí.





truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)