Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 116: Cổ Hoàng lăng tẩm



Chương 116: Cổ Hoàng lăng tẩm

"Ở Phù Vân Sơn quá nhàm chán, lần này khó có dịp ra ngoài, chơi thêm mấy ngày rồi trở về."

"Ngươi không biết, một mình ta ở Phù Vân Sơn bị đè nén cỡ nào đâu, gần đây có chỗ nào vui chơi không, dẫn ta đi dạo một chút."

"Tốt nhất là loại đặc biệt một chút, kích thích một chút, chỗ không có ý nghĩa ta sẽ không đi."

Diệp Thanh Vân nói như thế.

Đông Phương Túc nghe xong lời này, càng thêm xác định suy đoán trong lòng mình.

Diệp cao nhân đây đã có phải ám chỉ hay không.

Đây hoàn toàn là đang nói rõ chính mình a.

Đây tuyệt đối là muốn để cho mình dẫn hắn đi những di tích thượng cổ kia.

Ừm, nhất định không sai.

"Diệp công tử, ta biết phụ cận có một chỗ vô cùng thú vị, không bằng ta dẫn ngươi đi xem một chút?"

Đông Phương Túc đề nghị.

Hai mắt Diệp Thanh Vân tỏa sáng.

"Là chỗ có ý tứ sao?"

"Đương nhiên!"

"Xa không xa?"

"Một ngày là đến."

"Vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi."

"Được!"

Kết quả là.

Đông Phương Túc tự mình dẫn đội, mang theo bọn người Diệp Thanh Vân đi về hướng tây nam.

Diệp Thanh Vân cũng không quên gọi bọn Tuệ Không.

Tuệ Không và Thập Bát La Hán không cùng lên Liệt Thiên Phong, còn tụng kinh niệm Phật dưới chân núi.

Diệp Thanh Vân cũng không dám vứt bỏ bọn họ.

Đông Phương Túc không mang theo bao nhiêu người.

Chỉ mang theo bốn thân vệ, Cô Nguyệt cũng ở trong đó.

Một ngày sau.

Đoàn người ngồi phi chu, đi tới một chỗ trong núi.

Diệp Thanh Vân đối với thứ đồ chơi phi thuyền này cảm thấy rất mới mẻ.

Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng rất ổn định.

Hơn nữa còn có thể hít thở không khí trong lành.

Vô cùng thoải mái.

"Bệ hạ, ngươi còn nhiều phi chu này không?"

Diệp Thanh Vân hỏi Đông Phương Túc.

Đông Phương Túc ngẩn ra.

"Có a."

Diệp Thanh Vân có chút xấu hổ.

"Vậy có thể tặng ta một chiếc không?"



Dường như là sợ Đông Phương Túc khó xử, Diệp Thanh Vân lại nhanh chóng bổ sung: "Không cần quá lớn, loại phi thuyền nhỏ nhất là được rồi."

"Nếu không được thì thôi."

Đông Phương Túc dở khóc dở cười.

Thứ như phi thuyền này, căn bản không phải bảo bối gì.

Mỗi một quốc gia trong Nam Hoang thất quốc đều có.

Hơn nữa số lượng rất nhiều.

"Diệp công tử nói đùa, đợi sau khi trở về, ta liền sai người đưa lên một chiếc phi thuyền, bảo đảm là loại lớn nhất."

Diệp Thanh Vân vui mừng khôn xiết.

"Vậy thì đa tạ bệ hạ."

"Diệp công tử quá khách khí."

Trong lòng Đông Phương Túc cũng rất vui vẻ.

Đưa một chiếc phi thuyền đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.

Điều quan trọng là, có thể dựa vào một chiếc phi thuyền, để kéo gần quan hệ với Diệp Thanh Vân.

Phi chu hạ xuống, mọi người cũng nhao nhao xuống phi chu.

Diệp Thanh Vân nhìn quanh bốn phía, không khỏi cảm khái.

"Núi xanh nước biếc, chim hót hoa nở, thật là một nơi tốt."

Nghe được lời Diệp Thanh Vân nói, vẻ mặt Đông Phương Túc có chút cổ quái.

Nơi này không thể so sánh với non xanh nước biếc.

Những gì Diệp Thanh Vân nhìn thấy, hoàn toàn chỉ là biểu tượng mà thôi.

"Nơi này thật không tệ, thích hợp nấu cơm dã ngoại."

Diệp Thanh Vân tán thưởng không thôi.

Lòng quê?

Mọi người mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Nấu cơm dã ngoại là có ý gì?

Chẳng lẽ lại là cao nhân cao thâm khó lường gì đó nói ra sao?

Khiến người ta khó hiểu.

"Ách, Diệp công tử, thế nào là dã ngoại?"

Đông Phương Túc hiếu kỳ hỏi.

Diệp Thanh Vân vẻ mặt cổ quái.

"Ngươi ngay cả nấu cơm dã ngoại cũng không biết?"

Đông Phương Túc đắng chát lắc đầu.

Hắn thật sự không biết.

Diệp Thanh Vân thở dài lắc đầu.

Đông Phương Túc lập tức mặt mũi tràn đầy xấu hổ.

Dường như không biết cái gì là dã ngoại thì rất mất mặt.

"Xấu cơm dã ngoại, chính là chúng ta ở chỗ này lấy tài liệu, nhóm lửa nấu cơm, mọi người cùng nhau ăn."

Diệp Thanh Vân giải thích.



Mọi người: "???"

Làm nửa ngày, thì ra vẫn là có liên quan đến ăn.

Bọn họ còn tưởng rằng là chuyện gì cao thâm khó lường.

"Diệp công tử, nơi chúng ta muốn đi còn ở phía trước."

Đông Phương Túc chỉ chỉ vách núi cách đó không xa.

Diệp Thanh Vân định thần nhìn lại.

"Đó không phải là một ngọn núi sao?"

Đông Phương Túc gật gật đầu.

"Đúng là núi, nhưng núi này không tầm thường, chắc chỉ có Diệp công tử mới có thể đi vào."

Diệp Thanh Vân nghe xong, thật sự có chút tò mò.

"Kỳ quái như vậy sao?"

Hắn lập tức đi về phía bên kia.

Mọi người tự nhiên là lập tức đuổi theo.

Đến trước vách đá, Diệp Thanh Vân nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới.

Vẫn chỉ là vách đá trơn bóng.

Căn bản không có chỗ nào có thể đi vào.

"Bệ hạ, cái này nào có cửa có thể đi vào chứ?"

Diệp Thanh Vân quay đầu hỏi.

Đã thấy Đông Phương Túc đưa tay đặt trên vách đá.

Lập tức từng đường vân cổ quái hiện lên trên vách đá.

Sau một khắc.

Đông Phương Túc bị một cỗ lực lượng bắn ra, lui về phía sau mấy bước.

"Diệp công tử, trên vách đá này có pháp trận đặc thù, đến nay ta vẫn không thể hiểu thấu đáo."

Đông Phương Túc bất đắc dĩ nói.

Diệp Thanh Vân nhăn mày lại.

Hắn đối với pháp trận dốt đặc cán mai.

Mang mình tới làm gì?

Nghĩ tới đây, Diệp Thanh Vân cũng đưa tay sờ soạng một chút.

Kết quả...

Ông!!!

Tất cả đường vân trên vách đá đều tán loạn.

Ngay sau đó.

Ầm ầm!!!

Một cánh cửa đá vô hình cứ như vậy mở ra trước mặt Diệp Thanh Vân.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Nhất là Đông Phương Túc.

Hắn đã tới nơi này rất nhiều lần, nhưng thủy chung cũng không có biện pháp tìm được cánh cửa của di tích thượng cổ này.



Nhưng không ngờ Diệp Thanh Vân chỉ đưa tay ấn một cái, cánh cửa này lại tự mình đi ra.

Chênh lệch giữa người với người cũng không khỏi quá lớn đi?

Rốt cuộc đây là tình huống gì?

Diệp Thanh Vân cũng không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Hắn quay đầu nhìn Đông Phương Túc, phát hiện tất cả mọi người đang sững sờ.

"Đây có phải là cửa chúng ta muốn đi vào không?"

Đông Phương Túc lập tức phản ứng lại, mặt mũi tràn đầy hưng phấn gật gật đầu.

"Vẫn là Diệp công tử lợi hại, cánh cửa này đến tay Diệp công tử, lập tức mở ra!"

Diệp Thanh Vân không còn gì để nói.

Hắn hoàn toàn không làm gì cả, chỉ đưa tay sờ vách đá một cái.

Cửa đá này tự mình xuất hiện.

Đoán chừng là trùng hợp.

Diệp Thanh Vân nhìn vào bên trong cửa đá, bên trong đen nhánh.

Trong lòng hắn có chút sợ hãi.

"Tuệ Không, bằng không các ngươi đi ở phía trước đi?"

Diệp Thanh Vân quay đầu nói.

"Cẩn tuân mệnh lệnh thánh tử."

Tuệ Không lập tức đáp, dẫn theo Thập Bát La Hán đi vào phía trong cửa đá.

Bọn người Diệp Thanh Vân đi ở phía sau.

Khi tất cả mọi người tiến vào cửa đá, phía trước bỗng nhiên sáng lên.

Từng ngọn đèn dùng tinh thạch điêu khắc thành, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Chiếu sáng toàn bộ thông đạo.

Ngoại trừ Diệp Thanh Vân ra, những người khác đều lộ vẻ cảnh giác.

Dù sao cũng là một di tích thượng cổ, ai cũng không biết nơi này sẽ có nguy hiểm gì.

Mặc dù có cao nhân như Diệp Thanh Vân đi theo, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút không chắc.

Diệp Thanh Vân ngược lại hưng phấn lên.

Nơi này thật thú vị.

Có chút giống cảm giác thám hiểm nhà ma.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.

Cũng không lâu lắm, mọi người liền ngừng lại.

Chỉ thấy trong thông đạo phía trước, có một bóng người đang đứng.

Đây là một bóng người mặc chiến giáp màu xám, không nhìn thấy khuôn mặt, trên mặt đều có một tấm mặt nạ màu xám.

Cả người đều là bao trùm thật dày tro bụi.

Mọi người lộ vẻ cảnh giác.

Diệp Thanh Vân tò mò nhìn người này.

Rắc!

Người này đột nhiên động.

Tro bụi trên người cũng rơi lả tả xuống.

"Cổ Hoàng lăng tẩm! Kẻ xâm nhập..."

"Giết!!!"