Không biết vì sao, từ hôm qua trên đường gặp phải cặp sư đồ cổ quái kia, hắn đã bị dọa đến không nhẹ, đến bây giờ cũng không có lấy lại sức.
"Đến rồi, chỗ ở của Thánh Tử ngay phía trước."
Lúc này, giọng nói của Tuệ Không vang lên.
Lão già mù chấn động toàn thân.
Hắn mắt mù cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm giác được nơi đây thập phần u tĩnh, có một cỗ tường hòa yên lặng khí tức.
Khiến cho toàn thân trên dưới đều đặc biệt thoải mái dễ chịu.
Lão già mù đã rất nhiều năm không có cảm giác thoải mái như vậy.
Nhịn không được duỗi eo.
Mà Sở Hán Dương thì là nhìn thấy một màn mười phần cổ quái.
Một thanh niên, cùng một tiểu hài tử nhìn qua khoảng bảy tám tuổi, hai người đứng ở dưới ánh mặt trời.
Làm ra một động tác rất kỳ quái.
Chỉ thấy thanh niên kia giơ một chân lên cao sau lưng, một tay nắm lấy chân đang cong lên, tay kia duỗi ra phía trước.
Mà đứa bé kia cũng đang làm theo, chỉ là bởi vì thân thể còn nhỏ, cho nên có chút ngã trái ngã phải.
"Sư phụ, bộ dạng này thật sự có thể kéo dài tuổi thọ sao?"
"Tin tưởng sư phụ, không sai."
"Nhưng động tác này nhìn thật kỳ quái, hơn nữa rất khó."
"Không sao, lúc đầu còn cảm thấy khó, chờ ngươi thuần thục là được."
"Sư phụ, chân con hình như sắp bị chuột rút rồi."
"Vậy thì để nó rút đi."
"Ai u ~ "
Đứa bé kia ôm chân ngồi trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ.
Xem ra đúng là rút gân.
Thanh niên nhìn thoáng qua, không để ý tới, vẫn làm bộ động tác cổ quái kia của hắn.
"Sư phụ, cái này tên là gì nhỉ?"
Đứa nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Sô Du."
"Ồ."
Đứa trẻ lại đứng lên, tiếp tục đi theo thanh niên bẻ chân về phía sau.
Mà ba người ở xa xa, ngoại trừ lão già mù không nhìn thấy ra, hai người khác đều giật mình.
Nhất là Tuệ Không, trong ánh mắt lại có vẻ chấn động.
"Cái này... cái này... Cái này chẳng lẽ là chiêu thức trong Cổ Phật yoga kinh đã thất truyền vạn năm của Phật môn?"
Tây Cảnh Phật Môn, trong lịch sử từng có một môn kinh thư cực kỳ thần bí, tên là Cổ Phật yoga kinh.
Kinh thư này có nguồn gốc lâu đời, nghe nói có thể truy ngược dòng chảy về khởi nguyên của Phật môn.
Mà trong Cổ Phật yoga kinh, có một môn tu luyện thuật yoga, có thể làm cho tư chất của người tu luyện không ngừng tăng lên, đồng thời còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ.
Chỉ là từ thời thượng cổ, Cổ Phật yoga kinh đã thất truyền.
Hiện nay Tây Cảnh Phật Môn chỉ có vài ngôi chùa cổ xưa nhất, nghe nói còn giữ lại một hai tờ tàn trang của Cổ Phật yoga kinh mà thôi.
Bao nhiêu người Phật Môn đều đang tìm kiếm Cổ Phật yoga kinh, cho dù tìm không thấy bút tích thật, có thể tìm được một chút bản dập cũng xem như thiên đại khí vận.
Đáng tiếc.
Vẫn không có chút tiến triển nào.
Hiện nay.
Tuệ Không lại thấy được một màn trước mắt này.
Yoga!
Nhất là khi nghe thấy Diệp Thanh Vân nói ra hai chữ yoga, càng khiến Tuệ Không kinh hãi.
Mà Sở Hán Dương tuy rằng không hiểu cái gì là Cổ Phật yoga kinh, nhưng hắn từ trong động tác của Diệp Thanh Vân, lại cảm nhận được một cỗ ý nhị không cách nào hình dung.
Một động tác cổ quái lại đơn giản, giống như bao hàm sinh mệnh đại đạo, ẩn chứa diễn biến vô cùng vô tận.
"Vị cao nhân này, quả nhiên là sâu không lường được!"
Sở Hán Dương không khỏi thán phục.
Chỉ cần nhìn lần đầu, Sở Hán Dương đã đủ để nhận định, đây tuyệt đối là một nhân vật phi phàm.
Lúc này.
Diệp Thanh Vân cũng nhìn thấy ba người đứng ở đằng xa.
Hắn khẽ giật mình, lập tức nhíu mày.
"Đây không phải thầy bói mù trên đường sao? Sao hắn lại tới đây?"
Quách Tiểu Vân cũng nhìn sang.
"Thật đúng là lão tiên sinh kia."
Lúc này, Tuệ Không dẫn theo hai người đi tới.
"Thánh tử, bần tăng lại tới quấy rầy."
Tuệ Không có chút ngượng ngùng nói.
Diệp Thanh Vân cũng cạn lời.
"Tuệ Không, sao ta cảm thấy ngươi giống như kéo da vậy, sao cứ cứ đi về phía ta thế?"