Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 97: Nhanh Đi Cứu Người



Chương 97: Nhanh Đi Cứu Người

Cửu Linh tông.

Công Tôn Việt đang tu luyện.

Gần đây Công Tôn Việt cảm thấy tu luyện của mình càng ngày càng gian nan.

Tuy rằng quá trình tu luyện không khác gì bình thường, nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, linh khí trong cơ thể luôn sẽ tán đi một ít.

Kể từ đó.

Hiệu suất tu luyện của Công Tôn Việt bị ảnh hưởng rất lớn.

Thậm chí hắn ta còn có chút hoài nghi.

Có phải mình đã đến bình cảnh trong truyền thuyết rồi không?

Cái gọi là bình cảnh kỳ, chính là người tu luyện đều sẽ gặp phải một cửa ải gian nan.

Đến bình cảnh, bất luận tu luyện như thế nào, đều khó có thể tăng lên.

Đồng thời càng liều mạng tu luyện, càng khó thấy hiệu quả, thậm chí sẽ hoàn toàn ngược lại.

Công Tôn Việt ngay từ đầu cũng không nghĩ đến bình cảnh.

Nhưng theo thời gian trôi qua, Công Tôn Việt cảm thấy mình có thể thật sự tiến vào bình cảnh.

Hắn có chút vội vàng xao động.

Còn có chút bất đắc dĩ.

Tuổi của mình còn không tính quá lớn, thiên phú cũng rất cao, nhưng hết lần này tới lần khác lại lâm vào bình cảnh c·hết tiệt này.

Chẳng lẽ đời này của mình, chỉ có thể dừng bước ở đây?

Vĩnh viễn cũng không thể bước vào Luyện Thần cảnh sao?

Ngay lúc Công Tôn Việt đang buồn rầu.

Bạch Tố Y đưa tin đến.

Công Tôn Việt nhìn nội dung Bạch Tố Y truyền về, không khỏi quá sợ hãi.

"Diệp cao nhân cư nhiên bị người cưỡng ép mang đi?"

Hắn có chút khó có thể tin.

Thế ngoại cao nhân như Diệp Thanh Vân, làm sao có thể dễ dàng bị người mang đi?

Hơn nữa người mang Diệp Thanh Vân đi, lại là Thái tử của vương triều Huyền Nguyên?

Thái tử vương triều Huyền Nguyên là cái thá gì?

Có lẽ trong mắt người bình thường, thái tử vương triều Huyền Nguyên quả thật là cao không thể với tới.

Nhưng ở trước mặt cao nhân chân chính, cái gọi là thái tử, căn bản ngay cả cái rắm cũng không phải.

Diệp cao nhân căn bản không có khả năng bị một tên thái tử vương triều mang đi.

"Khảo nghiệm! Đây nhất định là khảo nghiệm Diệp cao nhân cố ý bày ra!"

Nhìn thấy tin tức Bạch Tố Y truyền về, Công Tôn Việt lập tức nhận định, đây chính là Diệp Thanh Vân cố ý bày ra khảo nghiệm.



Đây là muốn xem phản ứng của mọi người.

Lúc này nếu không tận tâm tận lực, liền khó có thể thông qua khảo nghiệm của Diệp cao nhân, cũng càng không chiếm được cơ duyên Diệp cao nhân tặng cho.

Nhất định phải đi!

Công Tôn Việt lập tức gọi rất nhiều trưởng lão tới.

"Hạ lệnh, tất cả trưởng lão tông môn theo ta xuất động!"

"Vâng!"

Tất cả trưởng lão Cửu Linh Tông đồng loạt xuất động, đi theo Công Tôn Việt rời khỏi tông môn.

Mà chuyện giống nhau, cũng phát sinh ở Huyền Kiếm tông và Thái Hạo môn.

Từ Trường Phong và Trần Công Vọng biết được Diệp Thanh Vân bị Dương Văn Khang mang đi thì đã muộn rồi.

Nhưng mà phản ứng của hai người cũng giống như Công Tôn Việt, đều cho rằng đây là Diệp Thanh Vân cố ý làm như vậy.

Nếu không, với tu vi của Diệp Thanh Vân, sao có thể bị một Dương Văn Khang nho nhỏ mang đi?

Đây nhất định là Diệp Thanh Vân mượn cơ hội lần này, nhìn phản ứng của các phương.

Cho nên bất kể là Từ Trường Phong hay Trần Công Vọng, đều triệu tập tất cả trưởng lão, cùng khởi hành theo bọn họ.

Đi giải cứu Diệp Thanh Vân.

Thiên Vũ vương triều ba đại tông môn đồng loạt xuất động.

Thanh thế to lớn, trận thế long trọng.

Rất nhiều người không biết chuyện đều không rõ ràng cho lắm, hoàn toàn không biết vì sao ba đại tông môn lại hưng sư động chúng như thế?

Mà Đông Phương Túc đang ở hoàng cung, cũng nhận được tin tức đến từ Bình Tây Vương phủ.

"Hả?"

Đông Phương Túc nhìn ngọc giản truyền tin Cô Nguyệt trình lên, sắc mặt không khỏi kịch biến.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy.

"Bệ hạ!"

Cô Nguyệt cũng giật nảy mình.

Sắc mặt Đông Phương Túc tương đối khó coi.

"Không nghĩ tới Dương Văn Khang này lại lớn mật như thế, lại dám bất kính với Diệp cao nhân!"

"Quả thực đáng c·hết!"

Đông Phương Túc thật không nghĩ tới, Dương Văn Khang này lại làm ra chuyện như vậy.

Đây quả thực là quá bất hợp lí.

Hai người bắn đại bác không tới.

Nhưng hết lần này tới lần khác sự tình liền phát sinh.

Bây giờ thì tốt rồi.



Người đã bị Dương Văn Khang mang đi.

Tình huống thế nào cũng không biết.

Nhưng Đông Phương Túc có một chút rất rõ ràng.

Đó chính là Dương Văn Khang c·hết chắc rồi.

Nhưng một mình Dương Văn Khang c·hết thì cũng thôi đi, nếu liên lụy đến vương triều Thiên Vũ, vậy thì hỏng bét rồi.

Dù sao, hiện tại vương triều Thiên Vũ và vương triều Huyền Nguyên vừa mới kết minh, hai đại vương triều này còn chưa thân thiện, kết quả đã xảy ra chuyện như vậy.

Đông Phương Túc rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Việc cấp bách, là phải nhanh chóng bày ra thái độ của mình.

Tuy Diệp Thanh Vân không thể xảy ra chuyện gì.

Nhưng chính mình cũng nhất định phải làm ra hành động, để cho Diệp cao nhân nhìn thấy thái độ của mình.

"Dương Văn Khang có phải đi Lâm Thiên thành không?"

Đông Phương Túc lập tức hỏi.

"Hồi bẩm bệ hạ, Dương Văn Khang đích xác đang ở Lâm Thiên thành."

Cô Nguyệt trả lời.

"Vậy được, ngươi lập tức dẫn theo một đội người, theo ta lập tức đi tới thành Lâm Thiên."

Cô Nguyệt ngẩn ra.

"Bệ hạ muốn đích thân xuất động sao?"

Đông Phương Túc bất đắc dĩ nói: "Hiện tại lúc này, nếu ta không tự mình đi một chuyến, sự tình coi như không dễ thu thập."

"Diệp cao nhân đây là cố ý đang khảo nghiệm chúng ta, lúc này sao có thể lạc hậu hơn người chứ?"

Nghe Đông Phương Túc nói như vậy, Cô Nguyệt cũng lập tức hiểu rõ.

"Thần lập tức đi ngay!"

Rất nhanh, Đông Phương Túc liền mang theo Cô Nguyệt cùng một đám cao thủ hoàng cung xuất động.

Đi thẳng đến Lâm Thiên thành.

Ngoại trừ ba đại tông môn và hoàng cung ra, còn có một nhóm người cũng đang hành động.

Đó chính là các tăng nhân dưới Phù Vân Sơn.

Lúc Diệp Thanh Vân bị mang đi, Hoàng Phúc Sinh trong quán trà cũng nhìn thấy.

Hắn biết mình không cứu được Diệp Thanh Vân, nhưng hắn biết Diệp Thanh Vân có quan hệ không tệ với các tăng nhân dưới núi Phù Vân.

Vì thế Hoàng Phúc Sinh liền chạy tới Thiếu Lâm tự.

Hai cha con Hư Trúc, Hư Hải Thiếu Lâm tự tiếp đãi Hoàng Phúc Sinh.

Hoàng Phúc Sinh nói chuyện Diệp Thanh Vân bị cưỡng ép mang đi cho Hư Hải, Hư Trúc.

Hai người nghe vậy, lập tức kinh hãi, lập tức đi tìm Tuệ Không đang khổ luyện yoga thuật ở hậu viện.



Tuệ Không nghe xong, cái này còn được sao?

Thánh tử Phật môn ta, thế mà bị một tên thái tử như ngươi mang đi?

Đây quả thực là đang đánh mặt Phật môn chúng ta.

Tuệ Không giận dữ, lập tức triệu tập tất cả mọi người Thiếu Lâm tự, bao gồm cả sư huynh đệ lão già mù.

Lại thêm tăng nhân của mười mấy chùa miếu khác.

Tổng cộng hơn ba mươi tăng nhân, cùng nhau chạy tới Lâm Thiên thành.

Mà lúc này trong Lâm Thiên thành.

Dương Văn Khang hoàn toàn không biết toàn bộ vương triều Thiên Vũ đã nổ tung.

Hắn đang cho người thu thập hành trang, chuẩn bị trở về vương triều Huyền Nguyên.

Diệp Thanh Vân vẫn bị trói đặt trên lưng ngựa.

Dương Văn Khang muốn mang Diệp Thanh Vân về vương triều Huyền Nguyên, để Sở Yên Ngọc không còn được gặp lại người này.

Diệp Thanh Vân vẻ mặt khổ sở.

Hắn không muốn đi vương triều Huyền Nguyên, càng không muốn làm thái giám.

Nhưng đợi lâu như vậy, vì sao đều không có người tới cứu mình?

Chẳng lẽ những đại nhân vật của vương triều Thiên Vũ kia đều phải thấy c·hết mà không cứu mình sao?

Ai!

Tình cảm phai nhạt.

Thật nhạt rồi.

Sớm biết những người này bạc tình quả nghĩa như thế, mình đã không cho bọn họ ăn chực.

Bây giờ lại không có ai tới cứu mình.

Quả nhiên là máu lạnh vô tình.

"Thái tử điện hạ, đã chuẩn bị thỏa đáng rồi."

Nam tử áo đỏ nói với Dương Văn Khang.

Dương Văn Khang gật gật đầu, xoay người lên ngựa.

"Cũng nên trở về thôi."

Nam tử áo đỏ lúc này hét to một tiếng.

"Xuất phát."

Lời còn chưa dứt, đã thấy trên bầu trời, đột nhiên tiếng gió nổi lên.

Keng!!!

Từng bóng người như truy phong đuổi nguyệt.

Dương Văn Khang ngẩn ra, mờ mịt ngẩng đầu.

Khi hắn nhìn thấy từng bóng người trên bầu trời, không khỏi hoảng sợ thất sắc.

Sợ tới mức trực tiếp ngã từ trên lưng ngựa xuống.