Từ Luyến Trường Không

Chương 9: Tương lai người ta còn muốn lên trời




Editor: Mặt Trăng Nhỏ
Bởi vì Hướng Trường Không nói thêm câu này, anh liền bị Hướng Noãn giữ lại kèm bài tập đến trưa.
Mấy bài tập hàm số khó hiểu kia đối với Hướng Trường Không lại chỉ như phép cộng trừ thời tiểu học.
Hướng Noãn từ nhỏ đã biết anh trai mình rất thông minh, Hướng Trường Không dù làm việc gì cũng sẽ luôn đứng đầu, trong nhà vẫn thường xuyên nhận được giấy khen của anh. Hướng Trường Không là người anh khiến cô rất tự hào, đôi lúc họ hàng cũng lấy chuyện này ra trêu ghẹo nhưng Hướng Noãn không để ý chút nào.
Cô cho rằng hai người bọn họ là đảm nhận vai trò khác nhau, anh trai thì phụ trách thông minh, còn cô sẽ phụ trách đáng yêu.
Mãi cho đến khi biến cố kia xảy đến.
Hướng Noãn nhìn Hướng Trường Không đang giảng bài đến xuất thần, Hướng Trường Không cầm bút gõ gõ đầu cô bé: “Nghe không hiểu? Vậy anh nói lại một lần.”
Hướng Noãn nhìn anh lấy một tờ nháp khác viết bài giải một lần nữa, cô bé mở miệng: “Anh, anh không định tiếp tục đi học nữa sao?”
Hướng Trường Không đã giải được một nửa đề hàm số bỗng dừng lại, ngòi bút để lại trên mặt giấy thành một chấm mực đen. Anh ngẩng đầu nhìn Hướng Noãn, cười nói: “Em mới cần tiếp tục đi học, anh đã rất giỏi rồi, không cần lãng phí mà học tập thêm.”
“Thế nhưng….”
“Anh đi nấu cơm tối, phần còn lại em tự mình nghĩ đi” Hướng Trường Không bỏ bút xuống, đứng dậy rời đi.
Hướng Noãn nhìn công thức toán học của anh trên giấy, bài giải mạch lạc rõ ràng, đến cô chỉ cần nhìn thấy hàm số đã đau đầu chóng mặt cũng có thể hiểu. Cô bé ngây ngốc ngồi đó một lúc, điện thoại trên bàn liền rung một chút.
Hướng Noãn cầm điện thoại lên mở tin nhắn.
Thẩm Lân: Q.Q nhắc sắp đến sinh nhật cậu, tớ đã gửi bánh ngọt đến, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Tâm tình Hướng Noãn nhảy loạn lên. Thẩm Lân là thành viên ban ủy viên học tập ở trường, thành tích vô cùng tốt, mỗi lần thi đều sẽ đạt hạng nhất. Bề ngoài hắn trắng tinh, tóc ngắn có chút nhẹ nhàng khoan khoái, trên sống mũi có một cặp kính nhìn rất nhã nhặn.
Hướng Noãn đối với người ta là có chút mông lung tình cảm, nhưng chưa từng nói rõ ra. Cô không nghĩ hắn sẽ chú ý đến sinh nhật mình. Lần đầu tiên cô bé cảm thấy Q.Q thật hữu dụng.
Hướng Noãn: Cảm ơn [đáng yêu]
Thẩm Lân: Bánh ngọt tớ đã gửi rồi, cậu muốn sinh nhật biến thành thiên tài thì mau thu lại đi.
Hướng Noãn; “...”
Tốt nha, bánh ngọt hắn nói lại là chức năng của hệ thống. Nghĩ đến chuyện đối với mấy học bá không nên đòi hỏi quá cao, mà mình với hắn cũng chỉ là quan hệ bạn học bình thường, gửi bánh ngọt trên hệ thống tới cũng đã là không tệ rồi. Hướng Noãn thản nhiên nhận cái “bánh ngọt” này.
Hướng Noãn: Được rồi được rồi.
Thẩm Lân cũng không trả lời cô nữa, Hướng Noãn nhìn điện thoại một lúc rồi lại tiếp tục nghiên cứu đề hàm số của mình.
Ngày sinh nhật chính thức của cô là vào thứ hai. Lúc đăng nhập Q.Q Hướng Noãn nhận được rất nhiều lời chúc mừng y hệt nhau. Cô tìm đến Thẩm Lân, nhìn xem hắn gửi bánh ngọt gì cho mình.
Cái bánh ngọt này rất độc đáo, bên trên có tám chữ đỏ chót thật to -------- Cố gắng chăm chỉ, đỗ đại học tốt.
Cô bé cảm thấy Thẩm Lân này không phải muốn chúc mình sinh nhật vui vẻ mà là chúc cô học tập tiến bộ.
Được thôi, cho cùng thì cũng là phù hợp với tâm lý của học bá.
Hướng Noãn gửi tin nhắn riêng cho Thẩm Lân “Cảm ơn”, rồi lại nghĩ đến anh trai học bá của mình. Hướng Trường Không cũng thế….. vẫn là chó độc thân đến tận bây giờ, thật bực mình.
Lúc đi nhà ăn mua điểm tâm, cô nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Lân, thật bất ngờ nha, hắn vậy mà gửi tới hồng bao 666.”
Nhưng phía trên vẫn là viết: “Chúc cậu thi đỗ đại học như ý muốn’
Rất hiện thực.
Hướng Noãn vừa ăn bánh bao, vừa nhìn cái hồng bao này, không tự giác bật cười. Xem ra học bá vẫn còn có thể cứu được, có lẽ anh trai của mình vẫn có hy vọng tìm được bạn gái.
Hướng Trường Không kỳ thật nhận được rất nhiều hâm mộ so với tưởng tượng của Hướng Noãn, không tính đến lúc còn ở trường học có vô số bạn nữ theo đuổi, ngay lúc này nhân viên lễ tân, nhân viên hành chính ở công ty giao đồ ăn nhanh cũng thầm thương trộm nhớ anh.
Đương nhiên, Hướng Trường Không không ưa thích việc này.
Tới gần giữa trưa, đơn đặt hàng không ngừng gửi tới, Hướng Trường Không giống như bình thường xác định lộ trình của mình, đầu tiên đi tới công ty tài chính gần đó giao hàng. Đến đúng địa chỉ của khách, Hướng Trường Không cầm thức ăn nhanh trong tay, có hơi mất tự nhiên hỏi; “Xin lỗi đã làm phiền, ai là tiên nữ nhỏ của tổng giám đốc?”
Mấy người đồng nghiệp trong văn phòng còn chưa đi cười ra tiếng “Phốc” một cái, vị tiểu tiên nữ kia ngược lại mặt không đỏ tim không đập giơ tay lên nói: “Là tôi, nhờ anh mang vào đây giúp tôi một chút.”
Các đồng nghiệp đều nhao nhao trêu ghẹo cô nàng, Hướng Trường Không cũng không để ý chuyện này, chỉ mang theo đồ ăn đi tới: “Chúc cô dùng cơm ngon miệng.”
“Cảm ơn.” Tiểu tiên nữ đặc biệt dùng giọng ngọt ngào cảm ơn.
Hướng Trường Không đang định rời đi, đột nhiên bị kéo lại. Anh hơi nghi hoặc quay đầu, thấy người giữ chặt mình thì ngẩn ra một chút.
Là Triệu Địch, bạn cùng lớp thời đại học của anh.
Triệu Định cũng vô cùng kinh ngạc, tiếp đến giống như hiểu ra mà nở nụ cười: “Hướng Trường Không, đúng là cậu! Tôi còn tưởng mình nhận nhầm người!”
Giọng nói của hắn đặc biệt to, trên mặt đều là biểu lộ tâm tình vui sướng, tựa như mười phần tưởng niệm bạn học cũ đã lâu không gặp.
Sắc mặt Hướng Trường Không hơi đổi, vô ý thức né tránh ánh mắt Triệu Địch.
“Làm sao cậu lại trở thành nhân viên giao đồ ăn nhanh rồi?” Triệu Địch không buông tha lôi kéo, mặt mày hớn hở nói cùng đồng nghiệp của mình: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là học sinh ưu tú, là trân bảo của viện nghiên cứu máy bay, tương lai sẽ là nhà thiết kế máy bay nha! Sao giờ đây lại ở bên ngoài đi giao thức ăn nhanh? Chẳng lẽ là…. một cách trải nghiệm cuộc sống?”
Trong văn phòng rất yên tĩnh, ánh mặt mọi người đều vô tình hay cố ý dừng ở trên người Hướng Trường Không, anh mím khóe miệng, đem tay mình từ trong tay Triệu Địch rút ra, quay người rời đi.
Bầu không khí trong văn phòng nhất thời ngưng đọng, vị tiểu tiên nữ đặt món ăn lúc trước cầm đũa trên tay, nghiêng đầu về phía Triệu Địch nói: “Triệu Địch cũng là rất quá đáng rồi”
Triệu Địch lơ đễnh, còn cầm điện thoại chụp ảnh Hướng Trường Không đang rời đi.
Hướng Trường Không không nói một lời đi tới cửa mới phát hiện Trình Bằng cũng đang đứng ở đó. Trong tay hắn còn đang cầm đồ ăn, mắt mở to đến tròn xoe, bộ dạng khiếp sợ nhìn anh. Hướng Trường Không lách qua người hắn, trực tiếp ra ngoài.
Trình Bằng rốt cuộc lấy lại tinh thần, cực nhanh nói một câu: “Tôi đến giao đồ cho tiểu tiên nữ.”
Một cô gái yên lặng đi lên, nhận lấy thức ăn trên tay hắn. Trình Bằng đưa xong đồ ăn, lao ra ngoài đuổi theo Hướng Trường Không, ở một giây cuối cùng trước cửa thang máy cũng thành công ngăn cản lại.
Hướng Trường Không nhìn thoáng cánh cửa đang từ từ mở ra, lại hướng mắt về nơi khác. Trình Bằng đi vào thang máy, đứng bên cạnh Hướng Trường Không: “Vừa rồi người kia nói tôi đều nghe thấy, cậu học thiết kế máy bay thật sao?”
Mặc dù hắn đã sớm cảm thấy Hướng Trường Không không phải loại tầm thường, nhưng không ngờ lại đến mức phi thường thế a!
Hướng Trường Không không trả lời, Trình Bằng lại rất gấp gáp: “Vậy cậu còn ở chỗ này giao hàng làm cái gì? Sự nghiệp hàng không của tổ quốc mới là chỗ cần cậu”
Hướng Trường Không vẫn là không nói chuyện, Trình Bằng nhìn ra tâm trạng anh không tốt, liền an ủi: “Cậu đừng để ý đến tên vừa rồi, hắn nói những lời kia đều chua không thể chịu được, chắc chắn là ghen ghét với cậu đó! Hắn ta ở trường học khẳng định thành tích không tốt bằng cậu, có phải hay không là kẻ ngàn năm chỉ đứng thứ hai?
Trình Bằng vừa dứt lời, cửa thang máy cũng mở ra, Hướng Trường Không cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, Trình Bằng theo sát sau lưng anh: “Cậu đây là ỷ vào mình chân dài mà ức hiếp người khác đúng không?”
Hắn trơ mắt nhìn Hướng Trường Không ngồi lên xe điện rời đi. Trình Bằng đứng tại chỗ thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho vợ mình: “Vợ ơi, lần trước anh nhờ em giới thiệu bạn gái cho người anh em kia, bây giờ liền thôi đi”
Vợ Trình Bằng có chút không hiểu: “Sao thế, hắn tìm được đối tượng rồi sao”
“Không phải, anh cảm thấy mấy người bạn kia của em khả năng đều không xứng với người ta.”
Giọng nói đầu bên kia điện thoại lấp tức rất cao: “Ha ha, chúng tôi còn chưa ghét bỏ mấy người giao đồ ăn nhanh, các người thì tốt rồi, chê chúng tôi?”
“Cái gì mà đưa thức ăn nhanh” Trình bằng nhìn theo hướng Hướng Trường Không rời đi:” Tương lai người ta còn muốn lên trời!
Hướng Trường Không đang lái xe điện thì bị thổi một trận gió lạnh, cảm xúc cũng dần dần bình phục lại. Mỗi lần anh gặp chuyện không vui, đều sẽ gặp Trình Bằng, lần trước như vậy, hôm nay cũng như vậy. Anh thở ra một hơi, đem xe điện dừng bên ngoài phòng bếp Ngọa Long, đi vào lấy đồ ăn.
Từ Luyến (tiểu thư), một phần cơm đùi gà.
Hướng Trường Không nhìn thấy dòng chữ này, khóe miệng đang căng cứng lại câu lên thành đường cong. Luôn là ăn cơm đùi gà, cứ cho là không ngán cũng sẽ không đầy đủ dinh dưỡng.
“Tiểu thư Từ Luyến” lại gọi cơm đùi gà lúc này còn đang bận rộn rất nhiều việc. Từ lần thứ nhất hợp tác với Đường Tâm Mật Ý, hai cửa hàng thỉnh thoảng đều sẽ liên kết thúc đẩy hoạt động, hiệu quả cũng rất tốt. Bà chủ nhỏ của Đường Tâm Mật Ý lại đến tìm Từ Luyến bàn chuyện hợp tác mới.
Bà chủ Phó: Bà chủ Từ, cô có rảnh không? Chúng tôi mới nghĩ ra một hoạt động, nếu khách hàng ở cửa hàng đồ ngọt tiêu hết 50 đồng, liền được tặng một phiếu giảm giá tại cửa hàng nến thơm, cô thấy như vậy có được không?
Hoạt động kiểu này bọn họ trước đó đã làm qua rất nhiều, việc buôn bán ở cả hai bên đều tốt lên, Từ Luyến cũng đồng ý rất sảng khoái; “Có thể, nhưng tháng này tôi đang làm đơn đặt hàng, nếu như khách hàng quá nhiều, khả năng sẽ không thể tiếp đón”
Bà chủ Phó: Không vấn đề gì, kế hoạch của tôi tháng sau mới bắt đầu triển khai. Đến lúc đó có thêm món mới, chúng tôi sẽ làm tuyên truyền trên Weibo một chút, đảm bảo khách hàng tới sẽ nhiều hơn.
Từ Luyến: Vậy thì tốt, chúng tôi bên này cũng sẽ giao hàng vào cuối tháng, đến tháng sau sẽ rảnh rỗi không có vấn đề gì.
Bà chủ Phó: OK, tôi sẽ làm một bản phương án kế hoạch chi tiết, làm xong sẽ đưa cho cô xem a ~
Từ Luyến: Được rồi.
Từ Luyến gõ xong hai chữ này, liền nghe được tiếng chuông gió ở tầng dưới. Hôm nay là ngày nghỉ của Trương Quả Nhi, tầng một không có ai tiếp đón khách. Từ Luyến để điện thoại xuống, đi tầng một nhìn xem.
Là hai nữ sinh trẻ tuổi tới cửa hàng, nhìn qua bộ dáng thì chắc là đến thành phố A du lịch. Các cô rất hứng thú đối với tác phẩm của Từ Luyến, Từ Luyến cũng rất kiên nhẫn giới thiệu từng món đồ.
Nhưng mà cô đoán sai.
Tới cửa tiệm là bốn người đàn ông sắc mặt khó coi, quần áo mang phong cách xã hội đen. Bọn họ tiến vào trong cửa hàng, liền khiến Từ Luyến cùng hai vị khách hàng bị dọa đến không dám nói gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ rất  kích thích nha [doge]