Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 123: Hàng xóm của Tom



Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Khi Đỗ Duy rời khỏi gác xép, hắn bọc con dao nhọn nghi là môi giới của ác linh vào tấm vải trắng, giấu kỹ trong người.

Lúc nào cũng mang theo một “công cụ giết người” như vậy, với hắn cũng không phải chuyện tốt.

Nếu ai đó phát hiện ra, rất có thể sẽ liệt Đỗ Duy vào diện tình nghi.

May mắn thay, có một người trong cuộc, sĩ quan Tom, nên tạm thời không cần phải xem xét vấn đề này.

Sáng ngày mai, khi đến nhà thờ, sau khi gặp Cha Tony, hắn tin rằng ông ấy sẽ biết cái hứ giống như ác linh do giáo phái Vidar tạo ra này là cái giống gì.

"Phù..."

Xuống cầu thang, Đỗ Duy thở ra một hơi.

Hiện tại là khoảng 9 giờ tối, hắn định gọi điện cho sĩ quan Tom, hẹn anh buổi chiều để giải quyết hậu quả.

Dẫu sao... đang có một cái xác ở ngoài nhà của hắn.

Còn cái xác rỗng trên gác mái tạm thời không thể nói với sĩ quan Tom.

Bởi vì dù nhìn thế nào đi nữa, cái xác này không phù hợp với quy luật thông thường của ác linh, nhất định phải tồn tại bí mật nào đó.

Những bức ảnh đó, họa tiết ngôi sao sáu cánh, và con dao sắc bén được ghép lại với nhau, giống như một nghi lễ, một lời nguyền dành riêng cho Đỗ Duy.

Nếu có thể tìm ra bí mật của điều này, có lẽ hắn có thể cho lũ Vidar một vố.

Sở dĩ ngày mai nhất định phải đến nhà thờ gặp cha Tony, là bởi vì Đỗ Duy phát hiện ra lần ác linh hoá này của hắn, dường như đã hoàn toàn thoái biến.

Hắn híp mắt, duỗi tay phải ra, khí chất rùng rợn dày đặc, khiến hắn càng ngày càng quỷ dị.

Đồng thời, tần số nhịp tim của hắn ngày càng giảm, đôi mắt càng vô cảm.

Nhưng đây chỉ là bên ngoài, không phải là loại trạng thái gần như chỉ còn lý trí sau khi mất đi nhân tính.

Đỗ Duy nhìn cánh tay phải dần dần trở lại bình thường, khí chất cả người cũng hồi phục như cũ.

Hắn có hơi kỳ lạ.

Trước khi trở về nhà, ác linh hoá vẫn đang ở giai đoạn biến đổi.

Về đến nhà, giống như bị thứ gì đó kích thích, cái loại cảm giác không thể khống chế dần biến mất, tốc độ thoái biến tăng nhanh rất nhiều.

……

Trong khi đi xuống cầu thang, hắn gọi cho sĩ quan Tom.

Nhưng điều kỳ lạ là lần này bên kia không nhanh chóng nhận điện, như thể Tom đã gặp rắc rối nào đó.

Đỗ Duy cau mày, gọi thêm 2 cuộc nữa.

Phải một lúc sau, cuộc gọi mới được kết nối.

Ngay sau đó, giọng nói gấp gáp của sĩ quan Tom vang lên: "Anh Đỗ Duy, rất tiếc đến giờ mới nhận điện được. Bên tôi có chuyện đột xuất, tôi rất tiếc..."

Đỗ Duy khó hiểu nói: "Không phải anh đến khu đèn đỏ tuần tra sao? Sao lại thở gấp như vậy, sẽ không là..."

"Ôi... làm ơn đừng hiểu lầm tôi."

Sĩ quan Tom vội vàng giải thích qua smartphone: "Tôi không đến khu đèn đỏ. Thật ra bây giờ tôi mới hoàn thành công việc của mình. Chắc anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tôi gặp phải kinh hoàng như thế nào".

"Há?"

Nghe vậy, con ngươi của Đỗ Duy hơi co lại, hắn lập tức hỏi: "Có liên quan đến ác linh?"

Tom thở dài: "Đó là một vụ tự sát kinh hoàng. Tôi sẽ cử người đến nhà anh ngay. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Mà này, anh đã giải được cái ác linh chết tiệt đó chưa?"

Nghe vậy, Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Đã giải quyết xong, nhưng cũng có không ít phiền toái. Bao lâu nữa mới đến?"

"10 phút? Có thể nhanh hơn..."

"Được rồi, trước cứ như vậy."

……

Sau khi cúp smartphone.

Đỗ Duy đã bước đến cánh cửa ở tầng một.

Anh không mở cửa ngay mà trước tiên nhìn ra qua lỗ mắt mèo, dưới ánh đèn mờ ảo, trong lỗ mắt mèo hiện lên một khuôn mặt tái nhợt và chết lặng.

"Đó là một cái xác."

Sau đó, hắn nheo mắt lại, cầm nắm cửa xoay nhẹ, rồi trực tiếp mở cửa.

Trong chốc lát, khung cảnh bên ngoài hoàn toàn lộ ra.

Vì cái chết của Roy vào tuần trước, rất ít người ở lân cận đến phòng khám tư vấn, vào ban đêm thì càng không có ai tới.

Nhưng điều này không quan trọng.

Điều quan trọng là lúc này trước cổng phòng khám có một cái xác chết cứng ngắc, đã chết lâu ngày.

Là người châu Á, ngoại trừ không phải mắt một mí, người này giống Đỗ Duy đến 70%, quan trọng nhất là người này còn rất trẻ...

Đỗ Duy nhìn cái xác và trở nên im lặng.

Hắn chỉ đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn xác chết, đôi mắt đen trở nên thâm trầm như nước hồ, không nhìn ra được cảm xúc ẩn chứa bên trong.

Thật lâu sau, hắn đóng lỗ mắt mèo, xoay người bước ra ngoài.

Châm một điếu thuốc, tiện tay đóng cửa lại.

Phun ra một làn khói, làn khói trắng tan dần...

Mùi thuốc lá cũng không khó ngửi, hút càng lâu càng gay mũi.

……

Vài phút sau.

2 xe cảnh sát dừng trước phòng khám tư vấn tâm lý.

Sau khi sĩ quan Tom ra khỏi xe cùng với một số thuộc hạ của mình, anh ta nhìn thấy cái xác cứng ngắc, và Đỗ Duy đứng ở bên cạnh hút điếu thuốc, không biết đang nghĩ gì.

Anh ta nhận thấy dưới chân Đỗ Duy có 7-8 mẩu thuốc lá đang cháy...

Tom vẻ mặt đăm chiêu chào hỏi: "Này, Đỗ Duy..."

Đỗ Duy ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt, bình tĩnh nói: "Các người đến sớm hơn tôi nghĩ..."

Tom cười chua chát: "Xung quanh đây không có mấy xe cộ, nên khá dễ đi.”

Đỗ Duy ừ một tiếng, sau đó chỉ vào xác chết, ôn tồn nói: "Đây là nạn nhân, tôi giao cho anh."

"OK."

Tom gật đầu và nói với cấp dưới: "Chuẩn bị túi đựng thi thể, điều tra danh tính nạn nhân rồi thông báo cho gia đình."

Nói xong, anh ta lại nhìn Đỗ Duy: "Cũng theo thông lệ, anh phải theo tôi đi lấy lời khai."

Đỗ Duy suy nghĩ một chút, mới nói: "Đợi sau khi xác được chuyển đi đã, tôi phải coi nhà."

Lời nói của hắn rất khó hiểu, nhưng sĩ quan Tom là một "người hiểu chuyện".

Vì vậy, anh ta ho khan một tiếng: "Được thôi, Đỗ Duy, tôi không vội."

Các cấp dưới của sĩ quan Tom nhanh chóng cho xác cgeers vào túi đựng xác, chụp ảnh, v.v... rồi mang lên xe.

Sau khi họ rời đi.

Sắc mặt của sĩ quan Tom thay đổi.

Anh nói nhỏ: "Anh Đỗ Duy, trong nhà anh có loại vật như thế này sao?"

Mặc dù biết rất ít về các ác linh, nhưng anh ta không phải là một cảnh sát đầu đất. Kết hợp với những lời vừa rồi của Đỗ Duy, anh ta liền cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Đỗ Duy không kinh ngạc, đơn giản thừa nhận: "Anh nói đúng, trong nhà của tôi có ác linh."

Khác với những người khác, sĩ quan Tom biết sự tồn tại của ác linh, và mối quan hệ luôn tương đối hòa hợp, nên nói cho anh ta biết cũng được.

Và bằng cách này, cũng có thể xua tan ý định về muốn đến nhà hắn làm khách.

Một mặt có thể bảo vệ sự an toàn của anh ta, mặt khác ngăn chặn những bí mật của tầng áp mái bị lộ.

Sĩ quan Tom thấy Đỗ Duy đã thừa nhận, không khỏi chửi thề: "S*IT!"

Anh ta lập tức lùi lại, lúng túng nói: "Nhà anh sao lại có ác linh? Anh không sợ sao?"

Đỗ Duy ngạc nhiên liếc anh ta một cái: "Tôi là Người Đuổi Quỷ, luôn có dính dáng đến ác linh, tại sao phải sợ, chúng đều rất yên tĩnh."

Tom nói với vẻ không tin: "Họ? Có nhiều ác linh trong nhà của bạn?"

Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Đúng vậy, một số được mang ra từ Ngôi nhà kinh dị, bị tôi cho vào tủ treo tường, không thể ra ngoài. Một số lấy được từ chỗ bệnh nhân của tôi, nhưng chỉ cần vào nhà tôi, bọn đều rất an phận."

Tom nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt có chút phức tạp: "Giờ tôi đã biết lý do trước đây anh không cho tôi tới nhà... Có lẽ đây chính là Người Đuổi Quỷ."

Nói xong, anh ta lại thở dài: "Dù sao anh cũng là người chuyên nghiệp. Chỉ cần đám ác linh này không chạy ra giết người, gây loạn, tôi cũng không lười đi quản."

"Anh biết không, gần đây tôi bận đến mức, không thể đến khu đèn đỏ, sắp kiệt sức rồi!"

Đỗ Duy kinh ngạc hỏi: "Không phải đã yêu cô hàng xóm xinh đẹp sao? Tại sao còn muốn đến khu đèn đỏ."

Nghe đến đây, hơi thở của Tom ngưng lại, và biểu hiện của anh ấy trở nên rất lạ.

Anh ta hít một hơi thật sâu và nói: "Trước đây tôi đã nói với anh qua smartphone, tôi đã gặp phải một vụ tự sát kinh hoàng."

Đỗ Duy gật đầu nói: "Tôi nhớ rõ, vậy người tự sát chính là cô hàng xóm xinh đẹp?"

Tom cười chua chát: "Đúng vậy, cứ sau giờ làm việc tôi có thể thấy cô ấy nhìn xuống tôi trên tầng ba mỗi ngày. Tôi đã nghĩ cô ấy có ý với tôi, và thậm chí còn mơ tưởng về những gì sẽ xảy ra với cô ấy. Nhưng chiều này, khi tôi về nhà, tôi đã nhìn thấy chuyện mà tôi không bao giờ muốn trải qua một lần nữa trong đời."

Nghe vậy, Đỗ Duy bình thản nói: "Trạng thái của anh không tốt lắm, nếu không phiền thì có thể nói chuyện với tôi cho bớt căng thẳng."

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, suýt chút nữa anh đã quên mất thân phận là bác sỹ tâm lý.

Nói xong, anh đưa cho Tom một điếu thuốc.

Tom cũng không từ chối, sau khi nhấp một ngụm thuốc, anh bắt đầu chậm rãi kể.

"Tôi đang điều khiển xe và dừng lại một lúc khi đi qua cửa, bởi vì tôi nhìn thấy người hàng xóm đang đứng trên tầng 3. Dù không nhìn thấy mặt, nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy."

"Sau đó, tôi đã thấy, đầu cô ấy đập vào cửa sổ và nặng nề ngã ra sau."

"Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, nên phá cửa xông vào.

"Tôi nhanh chóng chạy lên tầng 3, nhưng khi bước vào phòng, thứ tôi thấy là một sợi dây bị đứt. Đầu dây còn lại đang ở trên cổ của người hàng xóm".

"Hừ..."

Lúc này, sắc mặt của Tom hơi tái đi, và anh ta run rẩy nhả một làn khói.

"Hàng xóm của tôi, đã tự tử 4 ngà rồiy."

Đỗ Duy cau mày, trực tiếp tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn, liếc mắt nhìn sĩ quan Tom.

Không tìm thấy dị thường nào.

Có lẽ, mình đã suy nghĩ nhiều...

Vì vậy, hắn an ủi: "Nghe có vẻ khá đáng sợ, tôi đề nghị hãy thư giãn, có lẽ anh nên cho mình một kỳ nghỉ?"

Tom gật đầu đồng ý: "Tôi cũng nghĩ vậy, nên ngày mai định đi khu đèn đỏ, tối nay đi xả stress một cái."

Đỗ Duy không biết nói gì, đành phải gật đầu: "Chúc anh một ngày vui vẻ."

Tom nhún vai, hút một điếu thuốc rồi quay vào xe, ngay sau đó nghe được tiếng khởi động xe, rồi chiếc xe dần dần đi xa.

Đỗ Duy nhìn anh ta đi khỏi, rồi bước về nhà.

"Mình phải ngủ thật ngon. Ngày mai hy vọng Cha Tony có thể giải đáp những thắc mắc của mình và có thông tin về Hunter..."