Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 157: Đau không?



Dịch: Hoàng Hi Bình

Sau khi rời khỏi con phố kỳ lạ, và đáng sợ đó.

Màn đêm dần buông xuống.

Từ giờ đến lúc trời hoàn toàn tối, tối đa chỉ còn 1 tiếng.

Đỗ Duy đi bộ ở ranh giới thành phố Massas, chạy về hướng đông bắc.

Dựa vào cảm ứng giữa 2 lá bài joker.

Đỗ Duy có thể cảm ứng có 1 lá bài khác đang tiến đến gần mình, nhưng Thành phố Massas rất rộng lớn, gã trọc của Giáo hội Twilight trong thời gian ngắn cũng không thể qua tới đây.

Nói cách khác, hắn có đủ thời gian để tìm ra một nơi thích hợp để đặt bẫy.

Vừa đi, Đỗ Duy vừa mở smartphone, và nhấp vào một tập tin.

Đây là bản đồ thành phố mà Alexis đã gửi cho hắn, những nơi có nhiều người chết được đánh dấu thành màu đỏ.

Phóng to bản đồ thành phố.

Có 6 khu vực màu đỏ rất bắt mắt, số người chết ở mỗi nơi không dưới 100 người, khu vực lớn nhất và có màu sáng nhất là một khu cư xá nhỏ đã bị bỏ hoang, số người đã chết ở đó là: 3098.

Trước đây, Alexis đã nói với mình, khu cư xá bỏ hoang này vốn là một khu mỏ ở thế kỷ trước, có trữ lượng sắt rất lớn, về sau thì bị khoét rỗng hoàn toàn, trước khi chuyển thành khu cư xá.

Tất nhiên... là một khu mỏ, nên chuyện sụp hầm là chuyện thường, vì vậy có hơn 3.000 người đã chết trong đó.

Dù không ai nguyên nhân tại sao ác linh lại xuất hiện.

Nhưng thường những nơi càng hùng hiểm, lại là nơi mà các ác linh thường xuất hiện.

Vì vậy, Đỗ Duy đã chuẩn bị sẵn sàng để mạo hiểm, trên cơ sở có thể bảo vệ mạng sống của mình, tìm một nơi thích hợp nhất. Hắn không chỉ có thể khiến cho người của Giáo Hội Twilight ngạc nhiên, mà còn không để bản thân rơi vào đường chết.

Lúc này, hắn cảnh giác hơn, vẫn ở trong trạng thái giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, ngoại trừ "tay phải" còn chưa ác linh hoá, trên cơ bản đã trang bị đầy đủ.

Zippo ở trong túi.

Với chiếc ô đen trên tay, lá Joker đã được cất vào túi và có thể lấy ra bất cứ lúc nào.

2 chiếc mặt nạ, một chiếc đặt ở bên người, và chiếc còn lại để trong ba lô.

Chỉ cần không rơi vào cục diện kinh khủng như vừa rồi, gặp phải ác linh gì, cũng không thể lập tức giết chết hắn.

"Đã đến lúc rời đi……"

Đỗ Duy nói thầm một mình, ánh mắt nhìn lên bản đồ thành phố, tới địa điểm gần nhất.

Đó là một tuyến đường cao tốc trên cao bị bỏ hoang, đã từng là một sợi dây kết nối toàn bộ thành phố vào đầu thế kỷ, nhưng mới xây dựng được nửa chừng thì xảy ra hiện tượng sụt lún.

Một nửa con đường cao tốc trên cao bị sập, bị chôn vùi dưới sâu trong lòng đất, hơn một trăm công nhân xây dựng đều thiệt mạng trong vụ tai nạn, không còn ai sống sót.

Và bây giờ, nơi Đỗ Duy sẽ đến là đường cao tốc trên cao bị bỏ hoang này.

...

Ở một nơi khác.

Thành phố Massas, con phố nơi James và những người khác đang đứng.

2 ác linh đã hoàn toàn chận hết đường thoát của bọn họ, không tiến cũng không lùi được, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Thompson đứng ở trước đội ngũ, cách ác linh nam 5 mét, ngọn nến trong tay sắp cháy hết, bọn họ không còn trụ được lâu nữa.

Điều rắc rối hơn là gần như tất cả những thứ mà mọi người có thể sử dụng để chống lại ác linh, đều đã cạn kiệt.

Tất nhiên……

Ngay cả khi có, Thompson cũng không nghĩ rằng nó có thể cải thiện tình hình hiện tại.

2 ác linh quấn đầy băng rất kinh khủng, có lẽ không có Người Đuổi Quỷ nào trong giáo hội có thể giải quyết nổi, chỉ có thể dùng ưu thế số lượng để áp chế, hoặc là giam giữ bọn chúng.

"2 ác linh này từ đâu đến? Rõ ràng con đường rút lui của chúng ta là con đường an toàn nhất đã được kiểm chứng. Nhưng khi chúng ta rời đi, rất nhiều tình huống bất ngờ đã xảy ra."

Ngay cả Giám mục Thompson cũng khó chịu đến mức không thể không chửi rủa.

Chửi được thì cứ chửi, trong tình huống nghiêm trọng như thế này, Thompson phải làm gì đó, không thể để bị động mãi như vậy được.

Ông suy nghĩ một lúc và ra hiệu cho James, người đang đứng ngay sau mình.

Thấy vậy.

James do dự, đưa máy ảnh trên người cho Homill: "Cháu ở phía sau quan sát, nếu ác linh động đậy, hãy chụp nó ngay lập tức."

Vừa nói, ánh mắt của hắn vừa căng thẳng lướt qua ác linh đứng đằng sau.

Đó là xác của 2 chị em sinh đôi, một người quấn đầy băng vải bẩn, tay nắm tay, trên khuôn mặt tái nhợt không chút cảm xúc, đôi mắt đỏ như máu.

Homill trịnh trọng gật đầu, yên lặng nhìn chằm chằm 2 cái xác, đề cao cảnh giác.

James thầm thở dài, quay đầu bước nhanh về phía Giám mục Thompson đang đứng phía trước.

"Ngài định làm gì?"

James bước tới, ông nhận thấy ngọn nến sắp cháy hết, và khi nó bị dập tắt hoàn toàn, không ai trong số họ có thể ra khỏi thành phố Massas.

Giám mục Thompson nhìn James với ánh mắt phức tạp, và thì thầm vào tai ông: "Cậu có sẵn sàng trở thành Hunter không?"

James sửng sốt trong giây lát và hỏi: "Ý...ngài là sao? Trở thành Hunter?"

Thompson bất lực nói: "Nếu không phải tôi đã già, không chịu nổi sự đau đớn của giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, tiến vào trạng thái ác linh hoá. Tôi sẽ không bao giờ hỏi cậu loại câu hỏi này, giờ cậu hãy nói cho tôi biết, cậu có sẵn lòng không?"

Khuôn mặt của James thay đổi.

Vẻ mặt vốn dĩ rất nghiêm túc, nhưng những gì xuất hiện lúc này lại cực kỳ rối loạn, và hoang mang.

Ông không biết tại sao Giám mục Thompson, lại hỏi mình có muốn trở thành một Hunter hay không.

Nhưng hắn biết tình huống hiện tại rất phiền phức, Giám mục đã nói những lời như vậy, hẳn là ông ấy cho rằng chỉ có Hunter mới có thể giải quyết chuyện này.

Có thể trở thành Hunter...

Không thể nào?

Trong một thời gian dài, thông tin của giáo hội về những người Hunter đã được giữ bí mật, và sẽ chỉ được lưu hành giữa những Người Đuổi Quỷ ưu tú.

Người ta thường nói rằng sau khi bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, các dấu hiệu của ác linh bắt đầu dần dần xuất hiện, và Người Đuổi Quỷ lúc đó được gọi là Hunter.

Chỉ có ác linh mới có thể thực sự chiến đấu chống lại ác linh.

Nhưng nỗi đau mà Giám mục Thompson nói là gì?

Khi ác linh hoá, sẽ đau lăm ssao?

James đã biết về vị giám mục này, ông ấy cũng là tinh anh của Người Đuổi Quỷ, chẳng qua là vì địa vị, bình thường hãy ở cùng với các giám mục khác, phụ trách những thành phố lớn, ý chí rất kiên định.

Nhưng dù vậy, Thompson lại cảm thấy bản không thể vượt qua nỗi đau đó, chẳng lẽ mình lại chịu nổi?

James do dự.

Khi gia nhập giáo hội và trở thành một Người Đuổi Quỷ, ông sẵn sàng chết trong sự kiện ác linh.

Nhưng điều này không có nghĩa là ông muốn trở thành Hunter.

Bởi vì một khi đã trở thành Hunter, mọi người sẽ nhìn ông bằng ánh mắt kỳ lạ, và họ cũng sẽ rơi vào quá trình tuyệt vọng - dần dần trở thành một ác linh.

Theo một nghĩa nào đó, đây là sự sa đọa.

Hunter là một nhóm người tuyệt vọng, và sức mạnh mà họ sở hữu cũng đại diện cho sự tuyệt vọng...

Nếu không có tín ngưỡng, tín ngưỡng kiên định, thì ngay khi vừa tiến vào ác linh hoá, sẽ trở thành ác linh, và tấn công người sống...

James hít một hơi thật sâu, những suy nghĩ trong đầu của ông rất hỗn loạn, nhưng với một giọng chắc chắn, ông nói với Giám mục Thompson: "Nếu đây là cách duy nhất giúp chúng ta có thể sống sót, thì tôi sẵn sàng trở thành Hunter."

Thompson nhẹ nhàng nói: "Quyết định của cậu là do tôi thuyết phục, nhưng tôi đảm bảo với cậu, một khi cậu trở thành Hunter, giáo hội sẽ tìm cách giải quyết tai hoạ ngầm của ác linh hoá. Và bạn cũng sẽ được tiếp xúc với những bí mật cốt lõi nhất của giáo hội. Tất nhiên, tiền đề là cậu không bị mất kiểm soát, và sẵn sàng chấp nhận sự kiểm soát tuyệt đối của giáo hội.”

Đây không phải là vấn đề đối với James.

Vì vậy, ông nói nhỏ: "Giờ tôi phải làm gì?"

Thompson cũng hạ giọng trả lời: "Hãy giữ khẩu súng kíp, ở trong trạng thái Quỷ Nhãn, hãy đi chiến đấu với những ác linh. Trước khi ngọn nến này cháy, cậu sẽ có thể bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn."

Giọng đức Giám mục trầm lắng, nhưng ẩn chứa một nỗi bi ai vô bờ.