Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 166: Trong bóng tối



Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Khi sắp đến con phố kinh dị.

Đỗ Duy dừng lại, lúc này xung quanh trời tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Giờ đã là đêm khuya.

Bầu trời phía trên Thành phố Massas u ám, và đáng sợ đến mức không có ánh trăng nào chiếu xuống.

Không có ánh sáng, không có bóng tối.

Nhưng trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy nhìn thấy một thứ không ngờ...

Ác linh với chiếc trâm cài áo bằng vàng trên ngực, và cây batoong - Mike Stowe.

Nó chỉ đứng trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào mình.

Có vẻ như bột xương đốt trước đó, không ảnh hưởng nhiều đến nó.

Nhưng loại ác ý đó thậm chí còn đáng sợ hơn trước...

Ông ông...

Âm thanh chát chúa, chói tai đột nhiên vang lên bên tai của Đỗ Duy, chóp mũi nóng ran, máu từ từ chảy xuống.

Trong chốc lát, đôi mắt của Đỗ Duy trở nên vô cùng khó coi.

Lúc trước, khi hắn bị ảnh hưởng, hắn đã làm nhiều điều không phù hợp với logic hành vi của mình.

Cởi bỏ chiếc mặt nạ của Mike Stowe là một trong số đó.

Những nhân tố không xác định còn lại, giờ đã bùng nổ.

Giờ xem ra dù phán đoán của hắn lúc đó là đúng, nhưng mặt nạ không có ngũ quan quả thật không phải môi giới của ác linh này, mà dường như có tác dụng áp chế.

Khi hắn cởi bỏ chiếc mặt nạ, ác linh càng trở nên đáng sợ hơn.

Nhưng ác linh này này không lao vào hắn ngay, hiển nhiên là không thể cử động.

Bằng không, với ác ý đáng sợ như vậy, nó chắc chắn không thể chỉ khiến mình đau buốt sơ sơ thôi, mà phải có đổ máu.

Giờ không còn ánh sáng, mà không có ánh sáng thì không có cái bóng.

Một khi bước vào con phố, dường như sẽ ngay lập tức bị lôi vào trong đó, không thể thoát ra được.

"Mình có thể tạo ra một cái bóng."

Ánh mắt của Đỗ Duy có hơi khác thường, những lời này dường như không phải nói với "chính mình".

Hắn lấy chiếc zippo ra, vuốt một lúc rồi quay đầu nhìn lại.

Tất cả ác linh cũng ngẩng đầu, nhìn chiếc mặt nạ trên mặt hắn với ánh mắt u ám chết chóc.

Kiềm nén, và u ám.

Nhưng Đỗ Duy không quan tâm đến những ác linh này, bởi chưa đến thời điểm giải quyết chúng.

Hắn chỉ nhìn về nơi xa ở đằng sau, màn sương dày đặc dần dần xâm chiếm lại chỗ này, con ngươi đen nhánh càng lúc càng sâu thẳm.

Trong túi, lá Joker càng lúc càng lạnh lẽo.

Dựa vào cảm ứng giữa 2 lá bài, Đỗ Duy biết rằng Hunter của Giáo Hội Twilight sắp đến rồi.

Khi đó, mình sẽ phải đối đầu với gã.

Dù vậy, hắn sẽ không liều lĩnh lao thẳng vào con phố này.

Đều là Hunter, đều đang ở giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn.

Chắc chắn gã cũng sẽ phát hiện được sự bất thường ở nơi này.

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy đột nhiên tháo mặt nạ ra, lật ngược lại, nhìn chằm chằm vào hai lỗ mắt trên mặt nạ, lặng lẽ suy tư.

"Con phố và đường cao tốc trên cao, nơi nào khủng khiếp hơn còn khó nói, nhưng tính ra, con phố dễ dàng bị phát hiện ra dị thường hơn."

"Con đường cao tốc thì khác. Nó kéo dài về mặt nhận thức. Nếu không hiểu rõ sự kinh khủng của nó, rất dễ bước vào phạm vi của nó."

"Vì vậy, những gì mình phải làm rất đơn giản, nhét khu vực lân cận vào trong phạm vi của đường cao tốc, để lại cho mình một lối ra không bị người khác phát hiện, và tạo thành một vòng tròn hình chữ U.”

"Con đường này, sẽ cho Hunter của Giáo Hội Twilight một bất ngờ lớn. Về việc liệu có thể lấy được thông tin mình muốn từ chỗ gã hay không, điều đó không còn quan trọng nữa."

"Bởi vì mình hoàn toàn có thể gia nhập Giáo Hội Twilight, và nhận được thông tin mà mình muốn."

"Nhưng tiền đề là gã phải chết, và không có ai phát hiện được chuyện này có liên quan đến mình."

Đỗ Duy nói xong, liếc nhìn ác linh mang trâm cài áo bằng vàng đứng trên đường, trong lòng thầm bày tính kế làm sao thoát khỏi đội ác linh và vấn đề của ác linh Đỗ Duy.

Vừa nghĩ, hắn vừa xoay người, và dẫn theo trung đội ác linh.

Lúc trước, khi bị con đường cao tốc khủng bố truy đuổi suốt cả quãng đường, hắn chỉ có thể bị động chạy trốn.

Nhưng bây giờ, hắn chủ động muốn để cho phạm vi bao phủ của con đường rộng lớn hơn.

Động cơ đã hoàn toàn thay đổi.

Sau khi nhận ra mình đang bị ám hiệu tâm thị.

Đỗ Duy đã khôi phục bình tĩnh, trên đời này chỉ có hắn hiểu rõ mình nhất.

Mối liên hệ giữa ác linh Đỗ Duy và mình, thật ra chính là chiếc mặt nạ, mỗi lần hắn phán đoán không sáng suốt cũng là lúc đeo chiếc mặt nạ vào.

Rất có thể hắn đang ở dưới góc nhìn thứ ba, để nhìn chính mình.

Nó giống như sự thay đổi xảy ra vào đêm hôm đó, tại phòng khám tư vấn tâm lý.

Chẳng qua giờ kẻ điều khiển cơ thể là hắn, vị thế đảo ngược.

Giờ thậm chí hắn không để tâm đến ác linh Đỗ Duy biết rằng, hắn đã phát hiện ra thủ đoạn của nó.

Bởi vì……

Đỗ Duy đã biết rằng trong kế hoạch của ác linh Đỗ Duy có sơ hở.

Lá Joker là cách duy nhất để ác linh Đỗ Duy thoát ra bên ngoài, trừ cái chết của hắn.

Mình phải thoát khỏi trung đội ác linh này, khi đó tất cả ác linh sẽ tấn công hắn, tình hình sẽ trở nên rất tệ hại.

Lúc đó, biện pháp duy nhất của hắn là thả ác linh Đỗ Duy ra, để nó đối phó với những ác linh khác, đồng thời lợi dụng quy luật để đổi lại thân xác của mình.

Nhưng nếu đưa vào chế độ suy nghĩ của ác linh Đỗ Duy, nó sẽ ảnh hưởng đến hắn, ngầm dồn mình đến chỗ chết, khi đó chắc chắn sẽ phải sử dụng lá Joker.

Nói cách khác, một khi sử dụng lá Joker, phải có cách ngăn nó đoạt lấy cơ thể của mình.

Thử đổi một cách suy nghĩ khác, ác linh Đỗ Duy là một “mình” khác, vậy nó không thể sử dụng, hay có thể sử dụng lá Joker?

Đây chính là vấn đề.

Làm thế nào để thoát khỏi trung đội ác linh mà không cần sử dụng lá Joker?

Đỗ Duy suy nghĩ một hồi, rồi đưa ra câu trả lời.

Chỉ cần đưa đội ác linh này vào trong con phố.

Mô phỏng theo ác linh đeo trâm cài áo bằng vàng, tất cả ác linh đều sẽ bị kẹt ở lại đây.

Còn hắn sẽ sử dụng chiếc zippo để tạo ra một cái bóng, kết hợp với chiếc ô màu đen để nỗ lực tìm lối thoát.

Tất nhiên……

Sau khi toàn bộ trung đội ác linh đi vào con phố ác quỷ, những quỷ hồn đó chắc chắn sẽ xuất hiện, và con đường cũng sẽ kéo dài và phủ đến đây.

Vì vậy, chỉ có 2 điểm phải cân nhắc.

1 là khi tạo ra cái bóng, một khi rời khỏi trung đội, đám ác linh sẽ mất kiểm soát, và kiếm chế sự mở rộng của con phố.

2 là con phố nguy hiểm tới mức nào, liệu có thể chống lại nó.

Đối với 2 điểm này, Đỗ Duy đã nghĩ ra mình phải làm gì.

Đầu tiên là kéo dàithời gian, kéo càng lâu thì ác linh sẽ lún càng sâu, cuối cùng chúng sẽ vĩnh viễn ở đây không thể di chuyển. Những quỷ hồn đó là mỏ neo của đường cao tốc không ngừng mở rộng, chúng cũng không thể di chuyển.

Để xác định mức độ nguy hiểm của con phố, cần một "sản phẩm thử nghiệm" đủ tốt.

Chính xác……

Cái Bóng rất thích hợp, bởi vì ngoài đôi mắt đỏ ngầu, nó chỉ có bóng, có lẽ sẽ đóng một vai trò không ngờ ở nơi này...

Tất nhiên, nếu nó cũng bị mắc kẹt ở đây, điều đó càng tuyệt hơn...

Còn có ác linh Đỗ Duy, cũng phải tìm cách giết nó...

...

Sau khi Đỗ Duy rời đi cùng với trung đội ác linh.

Ngay tại chỗ đó.

Một quỷ hồn đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó màn sương mù dày đặc lan tràn, gia nhập vị vào trung đội ác linh.

Thật kỳ lạ.

Sương mù không cách nào tràn vào được khu vực của con phố.

Tách biệt rõ ràng.

Nhưng người ở trong sương mù, lại không nhìn thấy cảnh tượng phía trước, khi ra khỏi sương mù sẽ trực tiếp đi vào con phố.

Hố này bao quanh hố khác.

Nếu người của Giáo Hội Twilight không chết trên đường, thì hắn sẽ chỉ đưa ra quyết định tiến hay lùi.

Chỉ cần gã lựa chọn tiến về phía trước, sẽ rơi vào một hố khác, lúc đó thứ chờ đợi gã sẽ là một bất ngờ khác.

Còn nếu chọn rút lui và trốn thoát, gã sẽ thấy rằng mình đã đi vào đường cao tốc và không thể rời đi khỏi đó.

Ngay cả Andrew Dawkwe cũng chết trên xe buýt.

Một Hunter kém hơn Andrew rất nhiều, sao gã có thể sống sót rời khỏi phạm vi của con đường cao tốc khủng bố?

Rõ ràng là hoàn toàn không thể.