Ánh mắt của Đỗ Duy dừng ở ngoài cửa sổ vài giây, sau đó quay đầu, vươn tay vặn tay nắm khoá cửa văn phòng hiệu trưởng.
Răng rắc...
Cửa đã bị khóa.
Hơi lạnh, chậm rãi từ nắm cửa leo lên cánh tay của Đỗ Duy, lan tiếp lên trên.
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa kỳ lạ vang lên từ sau cánh cửa.
"Rốt cục bắt đầu rồi sao?"
Đỗ Duy nở một nụ cười châm biếm, cho tới giờ vẫn chưa có chuyện gì kinh khủng xảy ra.
Nhưng giờ đây, tồn tại đã viết kịch bản, dường như muốn chế tạo nguy hiểm, khiến mình hoảng sợ.
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vẫn còn. Thường xuyên và máy móc.
Điều này chợt khiến Đỗ Duy nhớ đến Cái Bóng, nó cũng thích gõ cửa, nhưng cảm giác bị ức chế, đè nén mạnh hơn thế này nhiều.
Nhưng đột nhiên, Đỗ Duy cảm thấy nhiệt độ ở mắt cá chân giảm mạnh.
Hắn cúi đầu liếc nhìn.
Một bàn tay xanh xao và mục nát vươn ra từ khe hở dưới cánh cửa, cố gắng nắm lấy hắn.
"Vậy mình có nên sợ không?"
Đỗ Duy nói xong bèn trực tiếp nổ súng.
Phằng……
Tiếng súng kèm theo làn khói khét lẹt bay ra, bàn tay bị nổ tan tành rồi biến mất.
Ngay sau đó, Đỗ Duy lùi lại vài bước, lấy từ trong túi ra một khẩu súng lục.
Khẩu súng kíp chỉ có thể bắn từng phát một.
Nhưng khẩu súng lục của hắn thì không.
Phằng……
Phát đạn này là để bắn nát khoá cửa.
Đỗ Duy đá tung cánh cửa.
Hắn không quan tâm liệu loại hành động này có ảnh hưởng gì không.
Nếu có chuyện không hay xảy ra vì nổ súng, thì khi hắn chĩa súng vào các ác linh học sinh và các đồng sự trong văn phòng, điều đó đã xảy ra.
Có hắc thủ sau tấm màn, tình huống này quả thực là kỳ dị quá mức.
Ở trong văn phòng của hiệu trưởng.
Đưa mắt xung quanh, toàn là đồ trang trí sang trọng, toàn bộ là tông màu tối, nhưng những chiếc ghế sofa da và bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối lại cho người ta cảm giác không thực tế.
Điều kỳ lạ hơn nữa là trên bàn làm việc của văn phòng, còn có một chiếc máy chiếu phim kiểu cũ nhỏ được thiết kế để chạy băng video.
Trên bức tường ngay đối diện, treo một bức màn trắng, để chiếu hình.
Đỗ Duy hiểu ra, hình như hiệu trưởng ở trong phòng làm việc thường xuyên xem mấy đoạn phim này.
Điều này rất kỳ lạ...
Ngoài việc cho học sinh xem, tại sao hiệu trưởng cũng phải xem?
Trong phòng, chủ nhân của bàn tay vừa rồi đã biến mất.
Mọi thứ đều bình thường.
Nhưng trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy cảm thấy rất ức chế.
Có điều gì đó không đúng...
Vẻ mặt của Đỗ Duy vẫn không đổi, ánh mắt dừng lại ở một chiếc tủ bên phải văn phòng.
Tủ gỗ có hoa văn hình ngôi sao sáu cánh trên bề mặt.
Toàn bộ chiếc tủ toát lên một khí tức lạnh lẽo mạnh mẽ, như thể có thứ gì đó khủng khiếp đang ẩn giấu bên trong.
Nhưng nó không bị khóa, giống như ai đó thường sử dụng tủ.
Đỗ Duy cau mày: "Giáo phái Vidar..."
Hắn không thích giáo phái này lắm.
Đặc biệt không thích những tà giáo đồ điên cuồng đó.
Bước đến gần tủ.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, cả người trở nên quỷ dị.
Đồng thời, hắn rút khẩu súng kíp ra, nạp một viên đạn khác.
Két...
Kéo cửa tủ ra.
Bên trong có nhiều băng video, chất đống lộn xộn, trông rất mất trật tự.
"Là do mình suy nghĩ nhiều sao? Lẽ nào nguy hiểm đến từ bản thân băng video? Trong tủ không có ác linh?"
Đỗ Duy giả vờ nghi hoặc, vươn tay phải chộp lấy một cuộn băng video.
Hắn đang thử thăm dò. Nhưng không có gì xảy ra.
Vì vậy, Đỗ Duy không do dự nữa mà lấy ra một cuộn băng video, trong quá trình này không có bất thường xảy ra.
Vì vậy, hắn lấy một băng khác.
Vẫn không có gì bất thường, nhưng khí tức ức chế lại càng mạnh hơn.
Mở từng băng một.
Chẳng bao lâu, trong cả cái tủ chỉ còn lại 1 cuộn băng.
Có tổng cộng 13 cuộn.
Lúc này, ở trạng thái Quỷ Nhãn, ngăn tủ đã trở nên xám xịt, mắt thường có thể nhìn thấy làn sương mù khá dày.
Âm thanh có thể nghe thấy bên tai cũng trở nên im lặng chết chóc.
Đỗ Duy cầm khẩu súng kíp bằng tay trái, còn tay phải của mình từ từ đưa về phía vị trí của cuộn băng cuối cùng.
Ngay sau đó, cảm giác ớn lạnh ập tới Đỗ Duy.
Hắn nắm lấy cuộn băng, nhưng tay phải cũng bị một bàn tay quỷ dị nắm lấy.
Bàn tay đó, đã có dấu hiệu mục nát.
Nó vẫn rất cố gắng, cố gắng kéo Đỗ Duy vào trong tủ.
Cảm giác được cơ thể bị kéo, Đỗ Duy vô cảm, dí nóng khẩu súng kíp vào trong tủ.
Phằng chéo……
Chiếc tủ rung chuyển đột ngột, nứt ra rất nhiều.
Lực kéo cũng nới lỏng.
Đỗ Duy chậm rãi rút tay phải ra, lấy đoạn băng ghi hình cuối cùng ra.
Máu đã chảy...
Nổ súng trong không gian nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ bị thương do mảnh gỗ văng trúng.
Nhưng may mắn thay, không có vấn đề gì lớn.
"Tốt hơn hết mày đừng để tao đợi lâu..."
Đỗ Duy phủi vụn gỗ trên bàn tay phải, giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc.
Hắn cầm lấy cuộn băng video thứ 13, đi tới bàn làm việc của hiệu trưởng, kéo ghế da ra ngồi lên.
"Để tao xem xem, bí mật trong cuộn băng này mà mày quan tâm là gì..."