Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 338: Bậc thầy của chơi bẩn



Phằng...

Nòng của khẩu súng kíp bốc khói, một ác linh mặc đồng phục linh mục không đầu xuất hiện sau lưng Đỗ Duy.

Viên đạn không trúng Freddy.

Chính xác mà nói, Đỗ Duy hoàn toàn không bắn vào nó, mà bắn vào không khí.

Nhưng ngay cả như vậy, Freddy cũng sợ hãi lập tức trốn vào trong sương mù.

Đỗ Duy nhìn cảnh này, không khỏi nói: "Nhìn xem, tuy rằng mày lựa chọn chạy trốn, nhưng khi tao không truy đuổi, mày lại quay lại tấn công tao."

"Điều này là do vị trí hiện giờ của tao là Phố Elm."

Trong sương mù, một giọng nói lạnh lùng và hung dữ vang lên: "Mày chết chắc rồi, tao nhất định sẽ giết mày..."

Đỗ Duy đột nhiên nở nụ cười: "Mày đang uy hiếp tao, chỉ là chứng minh mày đang chột dạ."

Tiếng cười của hắn khiến Freddy, kẻ đang trốn trong bóng tối, run rẩy.

"Rốt cuộc mày muốn làm gì?"

"Tao muốn chuyển nhà cho mày..."

Đỗ Duy nói xong, liền không để ý Freddy nữa, hắn đi về phía những tòa nhà còn sót lại xung quanh.

Thực ra, lúc trước hắn không chắc chắn có Phố Elm hay không.

Rất có thể, là một giấc mơ khác.

Nhưng biểu hiện của Freddy đã khẳng định suy nghĩ của Đỗ Duy.

Chỉ cần có thể giao tiếp, vậy có thể thông qua lời nói khiến đối phương tiết lộ thông tin hắn muốn. Dù đúng hay sai đều không quan trọng, vì cả hai đều tiết lộ bản chất của vấn đề.

Những thứ có thể giao tiếp đơn giản hơn nhiều so với ác linh.

Giống như khi Đỗ Duy đối phó với Hunter, đối phó với ác linh rất khó, nhưng đối phó với con người lại khá đơn giản.

Theo hắn, Freddy chỉ là một "người" với những năng lực đáng sợ, hoặc một Hunter đặc biệt.

Vào lúc này, Freddy vô cùng sợ hãi, Đỗ Duy càng đi sâu vào trong đống đổ nát, biểu cảm của nó càng trở nên cuồng bạo.

Hết lần này tới lần khác, nó tấn công Đỗ Duy giữa màn sương mù.

Nhưng đối với Đỗ Duy, chuyện này càng khẳng định suy đoán của hắn là đúng.

Nếu không có sợ hãi bồi bổ, mối đe dọa mà Freddy có thể gây ra cho Đỗ Duy, nhỏ đến đáng thương.

Thứ quỷ quái trong giấc mơ này đối với người khác rất khủng khiếp. Nhưng đối với Đỗ Duy, nó hoàn toàn vô hại.

Hắn là kẻ thù tự nhiên của thứ này. Thứ duy nhất có thể phá vỡ quy luật này là Mary Shaw, thứ gần như đã biến thành ma linh.

Nhưng nó đã bị ác linh Đỗ Duy dùng dao sắc cắt thành nhiều mảnh.

……

Vù...

Một cơn gió thổi bay bụi trên mặt đất.

Đỗ Duy ho khan một tiếng, chú tâm quan sát.

Đây là phần sâu nhất của Phố Elm, một quảng trường ngoài trời, đối diện là một khu nhà ổ chuột.

Chỉ cách nhau một bức tường nhưng lại khác hẳn, phân chia ranh giới giàu nghèo.

Ở ngay giữa quảng trường, đặt một cây đàn Piano mới tinh.

Năm tháng và hoả hoạn không ảnh hưởng gì đến nó.

"Ryan Hamel đã chơi nhạc ở đây sao?"

"Ở khu nhà ổ chuột đối diện, là nơi Freddy và mẹ đã sống?"

Đỗ Duy nói xong bèn bước đến bên cây đàn.

Kéo ghế, ngồi xuống.

Trong quá trình này, Freddy dường như biến mất, cực kỳ yên tĩnh, không thấy xuất hiện.

"Bắt đầu nào……"

Đỗ Duy đặt tay lên phím đàn piano, đàn một giai điệu du dương.

Nhưng hắn sẽ không chơi bài hát ru, mà là đánh dấu cây đàn Piano.

Điều làm hắn ngạc nhiên là...

Đánh dấu không thành công.

"Kỳ lạ..."

Đỗ Duy cau mày, khả năng đánh dấu rất BUG, cho đến nay, thứ duy nhất không bị ảnh hưởng bởi năng lực này là đồng hồ cổ, ngoài ra ngay cả xe buýt cũng không tránh được.

Nhưng cây đàn Piano này...

Đột ngột……

Đỗ Duy hét lên đau đớn, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, hai tay đè lên phím đàn, tạo ra âm điệu cực kỳ chói tai.

Nhưng giờ hắn không thể để ý những điều này nữa.

Bởi vì lúc này, bên tai truyền đến một rít ong ong chói tai, tần suất tim đập gia tăng điên cuồng, huyết áp cũng tăng lên.

Đau quá...

Đầu hắn đau nhức khôn tả.

Cảm giác buồn nôn cực mạnh.

Đây là phản ứng sinh lý mang tính bản năng, không thể kìm nén bằng ý chí.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Đỗ Duy nghiến răng nghiến lợi nói, rồi ôm đầu kêu rên.

Hắn chịu đựng cơn đau, hoa văn kim đồng hồ trên bàn tay phải ác linh hoá của hắn cũng trở nên nóng rực, gây đau nhức.

Rầm……

Đỗ Duy trực tiếp ngã từ trên ghế xuống đất, ôm đầu, nghiến răng cố đứng lên.

Chiếc ô đen rơi sang một bên.

Mặt nạ cũng rơi khỏi mặt...

Có thể thấy gương mặt của hắn bỗng trở nên trắng bệch, biểu cảm dữ tợn, dù đang ác linh hoá, nhưng sự đau đớn vô cớ này vẫn khiến hắn muốn phát điên.

Toàn bộ xương cốt, dường như bị đập gày từng cái một.

Theo như quá khứ, khi điều này xảy ra, sẽ nhìn thấy cảnh tượng tử vong trong tương lai.

Nhưng lần này, không có gì cả.

Chỉ có nỗi đau không thể chịu đựng được.

Đỗ Duy nắm chặt tay đập mạnh xuống đất, hết lần này đến lần khác, cơ thể hắn đã máu me đầm đìa.

Trong sương mù...

Freddy lặng lẽ xuất hiện, nó lặng lẽ bước đến bên Đỗ Duy.

Chiếc ô đen tự động mở ra, cái đầu thối rữa kia lại đang nhìn chằm chằm Đỗ Duy...

2 cái lỗ rỗng vị trí đôi mắt trên mặt nạ, lại chớp lên ánh sáng đỏ.

Cái Bóng thoát ra khỏi mặt nạ, cầm theo con dao sắc bén, nó không chút do dự đi về phía Đỗ Duy.

Nó nhanh hơn bất kỳ ai...

Thủ đoạn mà Đỗ Duy luôn dựa vào để sinh tồn, nhưng khi gặp vấn đề, tất cả đều muốn giết hắn.

Ác linh không có thứ gọi là lương tâm.

"Rốt cuộc mày muốn làm gì!"

Đỗ Duy uể oải nói, tay trái chống trên mặt đất, tay phải dính đầy máu cố sức cho vào trong túi.

Hắn đang nói đến đồng hồ cổ.

Đỗ Duy chưa bao giờ mất cảnh giác với đồng hồ cổ, hắn biết sự bí ẩn và đáng sợ của thứ này, chỉ cần nó bùng nổ ra, rất có thể sẽ lấy mạng mình.

Nhưng không ngờ là nó sẽ chọn thời điểm này.

Hừ...

Đỗ Duy đột ngột ngẩng đầu lên, con dao sắc bén dừng ngay trước trán, chỉ cần tiến thêm 1 cm nữa là có thể đâm xuyên đầu hắn.

"Tao đã đưa cho mày con dao sắc nhọn này. Mày muốn dùng nó để giết tao?"

"Đừng quên, mày là ác linh mặt nạ do tao tự tay chế tạo. Mày không thể giết tao."

Giọng nói đầy áp lực, trầm thấp...

Cái Bóng do dự, dừng lại trước Đỗ Duy.

Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, dùng tay phải móc lá bài Joker ra, máu đã thấm ướt khắp bề mặt lá bài.

Sau đó, hắn đứng dậy chế nhạo Freddy và ô đen: "Đến... tao cho bọn mày cơ hội giết tao."

Tuy rằng cơn đau không biến mất mà còn mãnh liệt hơn, nhưng hắn vẫn phong độ như xưa, lại càng thêm ác liệt hơn trước.

Freddy cười gằn, nói: "Mày không lừa được tao đâu."

Đỗ Duy trực tiếp rút khẩu sút kíp, bắn một phát về cái đầu ở bên trong ô đen.

Sau một tiếng súng nổ vang, cái đầu trực tiếp nổ tung, ô đen cũng bị thủng một lỗ lớn rơi xuống đất.

Đỗ Duy biết nó chưa chết, nhưng cũng không thèm để ý nữa, mà vô cảm nhìn Freddy.

Không nói một lời.

Freddy ngập ngừng, mắt của hắn dao động.

Biểu hiện của nó không khác gì người thường.

Đỗ Duy nhìn cảnh này, cũng không quan tâm đến mặt nạ trên mặt đất, mà lấy băng đạn từ trong ba lô, rồi lắp vào vào súng.

Hắn dường như không quan tâm liệu Freddy có thừa cơ tấn công hay không.

Thật ra thì Freddy cũng rất muốn giết hắn, nhưng Đỗ Duy quá xảo quyệt, khiến nó không dám liều lĩnh lao lên.

Ngay lúc này, Đỗ Duy bỗng dừng lại trong khoảnh khắc, sau đó lập tức đi tiếp.

Mặc dù mắt hắn vẫn hướng về Freddy, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhận thấy vẻ mờ mịt.

Hình ảnh tử vong xuất hiện...

Nhưng quá trình này hoàn toàn khác với trải nghiệm trước đó.

Hắn thấy mình đang ngồi trước đàn, chơi bản nhạc ru ngủ, thành công đánh dấu chiếc đàn.

Ngay sau đó, tầm nhìn của hắn lại bị mờ đi, cảnh tượng chuyển thẳng đến thành phố Massas.

Một cảnh tượng vô cùng phi lý hiện ra trước mặt của Đỗ Duy.

Hắn nhìn thấy một cái hố khổng lồ ở nơi sâu nhất của thành phố Massas, dưới cái hố đó là một đôi mắt đỏ ngầu, chủ nhân của đôi mắt đó không có thực thể, chỉ có đường nét mơ hồ.

Một chiếc đàn Piano được đặt bên cạnh cái hố.

Đỗ Duy ngồi trên ghế, chơi piano bằng cả hai tay...

Tuy nhiên, tư thế đàn của hắn không hề cao quỷ, mà lại lạnh lẽo, và kỳ cục.