Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 87: Diệt trừ ác linh



Dịch: Sunsh1ne

Biên: Hoàng Hi Bình


***

Trong phòng tắm, sợi dây thừng trói chặt tay chân của Đỗ Duy đã được cởi ra.

James nhìn Đỗ Duy đang đeo mặt nạ, chỉ thấy một đôi mắt tinh anh vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại phát lạnh.

"Anh Đỗ Duy, có chắc là có thể giải quyết được ác linh này hay không?"

Ông ta chỉ vào ác linh trong gương với vẻ mặt dữ tợn, khuôn mặt giống hệt Đỗ Duy.

Thứ này quá quỷ dị, suýt chút nữa đã giết chết cả 3 người, mà Đỗ Duy chỉ vừa mới trở thành Người Đuổi Quỷ không quá hai ngày, khó có thể tưởng tượng được lời hắn nói là thật.

Biểu hiện của Harry và Homill cũng không khác là bao, trong lòng đều có chút khó hiểu, ác linh này thật quá mức khủng khiếp, nhiều thứ dùng để đối phó với ác linh, căn bản là vô dụng với nó.

Cho dù là một Người Đuổi Quỷ ưu tú, dùng mấy thứ để phong ấn The Nun đối phó với nó cũng hoàn toàn vô dụng.

Thật sự vượt quá lẽ thường.

Hoàn toàn không thể nào giải thích.

Hơn nữa quan trọng nhất là... có một cái bóng đang chặn ngay cửa của phòng khám tư vấn tâm lý.

Đỗ Duy bình tĩnh nhìn bọn họ, hoạt động tay chân một chút, nói: "Mọi người hãy tin tôi, đây là chuyện giữa tôi và nó."

Thấy thái độ kiên quyết của hắn, James nói: "Vậy... chúng tôi giải quyết cái bóng ở cửa trước, chờ anh ở bên ngoài. Nếu không đối phó được nó thì rời khỏi đây ngay, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp khác."

Đỗ Duy lắc đầu nói: "Đừng lo lắng về cái bóng kia nữa. Tôi biết rất rõ về nó, mọi người có thể yên tâm rời đi."

"Được rồi."

James nói xong, nhìn Đỗ Duy thật kỹ, sau đó gật đầu với Harry và Homill, 3 người nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.

...

Sau khi 3 người rời đi, Đỗ Duy đóng cửa lại, nhìn thoáng qua ác linh ở trong gương, cúi đầu vặn vòi nước, để nước tiếp tục chảy vào trong lavabô.

Lúc này, tính cách và ngoại hình của ác linh bên trong gương đã thay đổi rất nhiều, vẻ lịch lãm trước đây đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dữ tợn và phẫn nộ, như thể những cảm xúc tiêu cực tích tụ lâu ngày, nay đã bùng phát.

Đỗ Duy ngẩng đầu liếc nhìn "bản thân" trong gương.

Sau đó, hắn nói với giọng bình thản: "Thời đại học, tao học pháp y. Vào ngày 16 tháng 2, năm 3 đại học của tao, một tử thi được bệnh viện mua về, được gửi đến phòng giải phẫu. Mặc dù nó đã được ngâm trong bể chứa formalin nhiều năm, nhưng nó vẫn rất tươi."

“Tao vẫn nhớ tâm lý của mình lúc đó rất bình thường, đối diện với xác chết với kinh nghiệm phong phú. Nhưng khi vén tấm vải liệm lên, thứ tao nhìn thấy chính là xác của cha tao đã chết nhiều năm trước."

"Khi tao 11 tuổi, mẹ tao chết vì hỏa hoạn, còn cha thì treo cổ tự tử. Người phụ trách vụ việc này nói với tao rằng, đó là tự tử."

"Khi tao nhìn thấy thi thể của cha trong phòng giải phẫu, trong lòng của tao cảm thấy rất khó chịu. Nhưng điều khiến tao tức giận, chính là khi phát hiện thi thể của cha không bình thường."

"Khi bạn bè cùng trang lứa vui đùa, thì người bạn đồng hành duy nhất của tao là học tập. Tao hiểu nếu không có bố mẹ bên cạnh, cuộc sống của mình sẽ rất khó khăn, cho nên tao không ngừng nỗ lực, để có cuộc sống tốt hơn. Nhưng nếu vào ngày 16 tháng 2 mà tao không có mặt ở phòng giải phẫu, thì có lẽ tao đã là một chuyên gia pháp y ưu tú."

“Khi tao giải phẫu thì thi thể của cha thì phát hiện... ông ấy không phải tự tử, mà là bị giết.”

"Tao đã dành 1 tháng để điều tra, cuối cùng phát hiện ra rằng cái chết của mẹ tao không phải do hoả hoạn, mà là để che giấu hành vi giết người. Cha tao cũng đã điều tra việc này, và kết quả..."

Khi nói lời này, giọng điệu của Đỗ Duy càng lúc càng lạnh lẽo, hắn liếc nhìn khuôn mặt nhăn nheo của người phụ nữ xuất hiện trong lavabô.

Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc của mình và tiến lại gần "bản thân" trong gương.

"Lần đầu tiên, tao cảm thấy thế giới rất bất công với mình, và cha mẹ mình. Suốt cả tuổi thơ tao vẫn cứ ngây thơ cho rằng cha mẹ tự sát, nào biết rằng thật ra là bị giết.”

"Giống như đang đóng phim vậy. Lý do tao có thể sống sót, chỉ là vì tao còn quá nhỏ."

"Tao đã điều tra kẻ có khả năng giết người cao nhất. Năm xưa, nó là con em của một gia đình giàu có, vật đổi sao dời, lúc này nó đã trở thành một người đàn ông trung niên giàu có. Nó rất chú trọng đến việc điều dưỡng cơ thể, mỗi cuối tuần đều đến bệnh viện tư nhân điều dưỡng."

"Pháp y nên là cơ hội cuối cùng của người bị hại. Tao tôn trọng nghề này, nhưng nó đi ngược lại việc mà tao muốn làm."

"Vì vậy, tao từ bỏ pháp y và đi học tâm lý học, làm việc ngày đêm để nghiên cứu tâm lý tội phạm, nhân cách, tinh thần và nhân tố tâm lý, đủ mọi thứ..."

"Đến khi tốt nghiệp, thành tích của tao là xuất sắc nhất.”

“Ừm… tao vào làm ở bệnh viện tư nhân đó."

"Sau đó, tao mất 1 năm để leo lên cấp phó giám đốc và thành công trở thành bác sỹ tư vấn tâm lý cho hung thủ."

"Đoán xem tao đã làm gì?"

Lúc này, Đỗ Duy tiến vào giai đoạn thứ 3 của Quỷ Nhãn, sự ác linh hoá của cánh tay phải đã lan lên đến bả vai.

Điều này đáng lẽ sẽ làm hắn ngạc nhiên, nhưng nó không thể khiến hắn có chút xao động nào.

"Sau khi phát hiện ra hung thủ dường như đã quên những việc đã làm trong quá khứ, tao quyết định giúp nó nhớ lại."

"Thông qua ám thị tâm lý, và thuật thôi miên, tao đã biết được sự thật."

"Thật nực cười, chỉ vì tao muốn cố gắng chi phối cuộc sống của người khác..."

"Tao đã khiến nó tin rằng trên đời này thật sự có ma, hơn nữa còn thôi miên gã, ám thị rằng sẽ có ma đến để giết chết nó."

"Trong 2 năm, gã đã tìm nhiều đại sư để làm phép trừ tà, nhưng không hề hiệu quả."

"Khi tư duy của một người rơi vào điểm mù, tầm nhìn của người đó sẽ bị hạn chế, giống như côn trùng rơi vào mạng nhện, chỉ còn biết vùng vẫy."

"Cuối cùng, nó suy sụp hoàn toàn, nhảy xuống từ tầng 26 và biến thành một đống thịt nát."

Dứt lời, Đỗ Duy đưa tay ra, cầm lấy khuôn mặt nhăn nhó của người phụ nữ trong lavabô, từ từ che vào gương mặt của "mình" trong gương.

Trò chơi đã đến hồi kết, Đỗ Duy ở trong gương đã bị ác linh thay thế, còn ác linh trong chiếc mặt nạ đã khoác lên nhân cách của hắn. Giờ vai trò đã bị hoán đổi, Đỗ Duy đã đoạt lại cơ thể của mình và dự định hoàn thành cơ chế.

Hắn muốn thay đổi khuôn mặt của “mình” trong gương.

...

Tầng trệt, không một bóng người.

Đối với chiếc đồng hồ cổ treo tường, tốc độ kim quay bắt đầu thay đổi, kim giờ, phút, giây đang có xu hướng trùng nhau.

Khi kim đồng hồ chỉ vào mốc 12:03, kim phút và giây rất nhanh cũng nằm song song với kim giờ.

Trong phòng tắm, Đỗ Duy cũng đã đắp khuôn mặt nhăn nheo của người phụ nữ lên gương mặt của "mình" trong gương.

Có vẻ rất quỷ dị.

Khuôn mặt của Đỗ Duy trong gương đã bị gương mặt nhăn nheo của phụ nữ thay thế, vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo hoà vào cùng một chỗ, hoàn toàn không giống mặt người.

Như thể không chịu nổi loại lực lượng này, bề mặt của tấm gương bắt đầu rạn nứt, âm thanh kính vỡ càng lúc càng lớn.

Choang……