Tư Mỹ Nhân

Chương 57



Sở vương tế tự mới xong, sáng sớm ngày hôm sau liền lên đường trở lại Dĩnh Đô.

Đi được nửa đường, lại có sứ giả từ công thự mang theo cấp báo mà tới. Sở vương nhìn thấy trên giấy dán ấn của Ngũ Cử, hơi kinh ngạc, đợi đến khi mở ra, sắc mặt nhất thời kịch biến.

Y bỏ bộ tốt và tự nhân, chỉ mang binh xa, dọc đường phi nhanh chạy về. Đến Dĩnh Đô, trở lại thẳng cung Cao Dương.

“Thiên Mạch!” y chạy vào trong cung, phong trần mệt mỏi, lại chỉ thấy tòng nhân quỳ đầy đất.

“Đại vương… Đại vương…” Tự nhân Cừ ôm chân của y, khóc đến run rẩy, “… Cô ấy chạy ra cung… Lại rơi xuống nước… Tìm không được…”

Sở vương chỉ cảm thấy trong đầu đánh một tiếng, nhìn bọn họ, nhìn lại cung thất quạnh quẽ, sắc mặt trắng bệch.

Sau khi đổ mưa, trời vẫn âm trầm. Gió đang gào thét trên sông, sóng nước vỗ bờ.

Một ngày trôi qua, binh lính công doãn và ti bại phái tới vẫn đang tìm kiếm Thiên Mạch, đáp thuyền lục soát trong nước, tìm kiếm hỏi thăm bên bờ sông, người đổi một ca lại một ca, lại không mảy may tin tức.

Ngũ Cử vẫn không hề rời đi.

Hắn đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, hối hả ngược xuôi, hốc mắt lún xuống dưới, xanh đen cả.

Mỗi khi có người báo cáo chút tin tức, hắn liền lập tức đến, nhưng đến cuối cùng, đều không có liên quan gì tới Thiên Mạch.

Sắc trời vừa tối, Tô Tòng nhìn bộ dáng hắn, thực sự không đành lòng, nói, “Đã qua một ngày đêm, cậu cố chấp như vậy cũng không có ích. Dù sao mọi người sẽ còn tìm, cậu đi nghỉ ngơi một chút, có tin lập tức báo cậu.”

Ngũ Cử lại lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm nước sông mênh mông, trống rỗng không ánh sáng.

Hắn vẫn nhớ dáng vẻ lúc cô rơi xuống, hắn luôn tự trách, nếu mình sớm phát giác một chút, có lẽ có thể giữ chặt cô…

“… tôi không thể liên lụy anh nữa…” Thanh âm của cô tựa hồ còn bên tai, Ngũ Cử đi đến bờ sông, gió lớn thổi vào người, tay áo bất an loạn vũ, nước sông từng tầng từng tầng dâng lên, tấp đến từng lần, ướt đẫm hai chân.

Hắn không thấy lạnh, trong đầu hồi tưởng đến cô.

“… có lẽ anh không biết, lúc còn rất nhỏ tôi đã nghe qua tên anh…”

Nữ tử kia nói chuyện luôn kỳ dị như vậy, khiến hắn luôn không nhịn được muốn tìm hiểu đến cùng, nhưng cô lần này, chưa cho mình cơ hội hỏi thăm. Tim như bị dao cùn, mỗi lần nhớ một chút, chính là một đao.

Tô Tòng nhìn hắn, trong lòng thở dài.

Từ hôm qua ông nhận được tin tức, nói Ngũ Cử phạm tội, bị giáp sĩ Mục phu nhân đuổi bắt. Tô Tòng kinh hãi, lúc vội vàng đến, Ngũ Cử đã bị hạ ngục. Cuối cùng, là ông cùng giải quyết với bọn công doãn, tư mã, ti bại, Ngũ Cử mới được thả ra. Nhưng hắn cứ như bị điên, lập tức đuổi tới bờ sông này, tìm kiếm Lâm Thiên Mạch kia.

Tô Tòng khuyên hắn, nói nếu lúc rơi xuống nước đã cứu được, thì còn tìm được người. Nhưng qua một lúc mới tìm, nước sông mãnh liệt như vậy, lại qua mưa to, sớm không biết đến nơi nào. Nhưng Ngũ Cử tựa như không nghe thấy.

Tô Tòng nhìn sắc trời, lại muốn khuyên một chút, bỗng nhiên, nghe sau lưng truyền đến tiếng sĩ tốt, “Đại vương trở về!”

Mọi người đều giật mình, nhìn lại, chỉ thấy nơi xa, Sở vương nhảy xuống binh xa, chạy về phía này.

Ánh mắt y như ăn người, lập tức nắm chặt cổ áo Ngũ Cử, “Nàng ở đâu! Ở đâu?!”

Ngũ Cử không phản kháng, nhìn y, hai con ngươi thâm trầm, không có chút chập trùng nào.

“Thần cũng muốn biết.” giọng của hắn trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn.

Mắt Sở vương đỏ lên, khóe mắt cơ hồ nứt, xương tay nắm lấy cổ áo hắn trắng bệch.

** ***

Đêm xuống, hôn nhân* cung Diên Niên đóng cửa, đang muốn rơi chìa, bỗng nhiên nghe ngoài cửa ồn ào một trận.

*Đọc Một vài cách gọi ngoài mục lục để biết rõ hơn

“Ầm” một tiếng, cửa cung bị phá tan, cung vệ kinh hãi, đang định quát hỏi, bỗng nhiên trông thấy Sở vương, nhất thời hù dọa, vội vàng hạ bái.

Sở vương không dừng bước, đi thẳng qua trung đình, bước lên trên bậc. Tự nhân phục thị trong điện vội vàng tiến lên đón, bị Sở vương một cước đá văng.

Trên ghế, Mục phu nhân lại dường như sớm có đoán trước, ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trước án.

“Bọn chúng chỉ là người phục thị, đại vương hà tất khó xử?” bà nhìn Sở vương thần sắc âm trầm, không hề sợ hãi, chậm rãi nói.

“Vì sao?” Sở vương nhìn chằm chằm bà, trong giọng nói đè ép lửa giận, “Mẫu thân sao lại hại nàng?”

“Hại cô ta?” Mục phu nhân cười lạnh, “Cô ta thông đồng thích khách mưu hại đại vương, ta là vì đại vương…”

“Ầm!” Lời còn chưa nói hết, kiếm Sở vương đã bổ sơn án bên cạnh làm hai nửa.

“Cho dù có nghi ngờ! Cũng nên đợi khi quả nhân về lại bàn!” thần sắc y phẫn nộ, “Mẫu thân không kịp chờ đợi đẩy nàng vào chỗ chết như vậy, là sớm có mưu đồ!”

“Hùng Lữ!” Mục phu nhân đập án mà đứng lên, chỉ vào y cả giận nói, “Nhìn giờ con thế này! Vì một cô ả mà thần hồn điên đảo, ép hỏi mẹ đẻ, có nửa phần thái độ quân vương không?!”

Sở vương rống to: “Quả nhân ngay cả một nữ tử cũng không gánh nổi, không bằng thất phu, chẳng nói đến quân vương!”

Mục phu nhân tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm y, thanh âm bỗng nhiên đè thấp, “Con biết, bộ dáng con thế này giống ai không?! Con y như phụ thân vô tình vô nghĩa kia của con vậy!”

Sở vương ngẩn người.

Ánh mắt Mục phu nhân sắc bén: “Con quên Tào cơ ư? Phụ thân con vì ả, cái gì cũng không cần cái gì cũng không để ý! Con muốn học ông ấy ư?!”

Sở vương ánh mắt biến đổi.

Tào cơ khi Mục vương tuổi già, là người được sủng ái nhất trong hậu cung. Bà ta xuất thân tôn thất Tào quốc, lúc Mục vương qua Tào quốc, thấy bà ta mỹ mạo, nhớ thương không thôi. Tào bá một lòng lấy lòng Mục vương, bèn đem Tào cơ đưa tới nước Sở. Mục vương có được Tào cơ, không còn bước vào cung thất cơ thiếp khác một bước, Tào cơ sinh hạ con trai, Mục vương càng yêu thích, mỗi ngày dẫn cậu bé theo trên người, thậm chí vì lời Tào cơ mà thay đổi, có suy nghĩ phế Thái tử khác lập người khác.

Việc này, đã từng gây nên phong ba không nhỏ. Trong cung đình quan hệ lợi hại vốn là vi diệu, lúc tin đồn truyền khắp, Mục phu nhân ăn không ngon, ngủ không yên. May mắn, đứa bé kia chưa đầy một tuổi, liền bị bệnh chết yểu, sức khỏe Tào cơ khi sinh đẻ đã có bệnh căn, lại đau lòng mất ái tử, không lâu sau đó, buồn bực sầu não mà chết.

Mục vương một lúc mất hai người này, tinh thần cũng ngày càng sa sút, không qua hai năm, thọ chung xuống mồ. Về sau, Sở vương là Thái tử thuận lợi kế vị, trở thành tân quốc quân.

“Ông ấy từ khi có được Tào cơ, liền nói gì nghe nấy, ngay cả Thái tử ngoan ngoãn cũng không cần, để xã tắc vào chỗ bất ổn!” ánh mắt Mục phu nhân hoãn lại, “Đại vương, người làm nhân quân, một khi sa vào tư tâm, thì quyết đoán bất công, lẫn lộn đen trắng, là đại kị!”

Sở vương nghe lời này, chỉ cảm thấy hoang đường lại buồn cười, lại cười không nổi, chỉ có thất vọng.

“Nói như thế, mẫu thân giết Thiên Mạch, là vì quả nhân và nước Sở.” y nói thật nhỏ.

Mục phu nhân ngồi ngay ngắn, thần sắc kiên quyết mà tự hào, “Đúng vậy.”

“Vậy mẫu thân mưu sát thứ đệ, cũng là vì quả nhân và nước Sở ư?”

Mục phu nhân ngơ ngẩn.

Ánh mắt bà chợt biến đổi, nhíu mày, ngữ khí lại rõ ràng yếu hơn rất nhiều, “Đại vương nói gì vậy?”

“Mẫu thân quên chuyện lông chim trấm* rồi sao? Nhũ mẫu của thứ đệ mỗi ngày trước khi mớm nước cho nó, sẽ chấm một chiếc lông trấm vào nước.” y nhìn qua Mục phu nhân, “Lông trấm kia, chính là mẫu thân cho, phải không?”

*Chim trấm: giống chim có chất độc trong truyền thuyết, dùng lông của nó ngâm rượu, uống vào là chết ngay.

Mục phu nhân toàn thân cứng đờ.

Bà nhìn Sở vương, kinh ngạc lại hồ nghi, một lát sau, tức hổn hển, “Đại vương từ đâu nghe được chuyện vu hãm như vậy! Lão phụ…”

“Là phụ thân nói.” Sở vương ngắt lời, “Nhũ mẫu thứ đệ trước khi tự vận, nói việc này cho phụ thân.”

Mục phu nhân trợn mắt hốc mồm!

Nửa ngày sau, bà lắp bắp mở miệng, lời nói có chút hỗn loạn, “Ông ấy khi nào… Nói con biết, nhưng ông ấy…”

“Lúc phụ thân bệnh nặng nói với quả nhân.” Sở vương nói, ” phụ thân khi đó dự cảm ngày tháng không còn nhiều, triệu quả nhân vào cung. Ông nhắc đến việc này, nói ông biết được đây đều là mẫu thân gây ra, nhưng không muốn truy cứu.”

“Phụ thân là vì con.” Sở vương nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Mục phu nhân, chậm rãi nói, “Mẫu thân giết vương tử, việc này trừng trị không khó, chỉ là công khai, quả nhân cũng không tránh khỏi liên luỵ, bị quốc nhân sỉ nhục, lấm ô danh.”

Sở vương chậm rãi nói, nhớ lại tình hình khi đó.

Y khi đó, giống Mục phu nhân lúc này đều không thể tin, nhưng Mục vương lại thần sắc bình thản, tựa hồ muốn nói một chuyện qua quýt bình bình thôi.

“… Quả nhân không phải đứa con trai tốt, cũng không phải người cha tốt, càng không phải trượng phu tốt…” ông nhìn chăm chú Sở vương, áy náy mà bình thản, “… Nhưng quả nhân có một Thái tử tốt. Quả nhân cả đời muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, bây giờ ngày giờ không nhiều, cũng nên làm chút chính sự…”

“Mẫu thân, ” Sở vương nhìn Mục phu nhân, “Thiên Mạch tâm địa lương thiện, chưa từng hại người. Quả nhân kính nàng yêu nàng, chính là từ thực lòng. Mẫu thân chỉ nói quả nhân vì nàng thay đổi, lại không biết, quả nhân biết nàng rồi, mới hiểu được rất nhiều đạo lý. Mẫu thân so sánh nàng cùng Tào cơ, so sánh quả nhân với phụ thân, quyết giữ ý mình, lại chưa từng tin tưởng quả nhân, cũng chưa từng hiểu quả nhân.”

“Đạo lý?” Mục phu nhân chợt hoàn hồn, nhìn chằm chằm y, “Con hiểu đạo lý nào?”

“Tương duyệt chi mỹ, khoan nhân chi đạo*.” ánh mắt Sở vương thật sâu: “Mẫu thân có biết, dẫn binh ép thoái vị, có thể xử trí như loạn chính.”

*Cái đẹp của lòng yêu mến đôi bên, cái đạo của việc khoan hòa nhân hậu.

Mục phu nhân quanh thân phát lạnh.

“Quả nhân tuy không tổn thương mẫu thân, nhưng nếu là lúc trước, quả nhân sẽ biếm mẫu thân ra khỏi cung Diên Niên, tự tay giết hết tất cả người tham dự.” Sở vương chậm rãi nói, “Nhưng hôm nay, quả nhân sẽ không như thế.”

Dứt lời, y quay người mà đi, ra ngoài điện, gọi hoàn liệt chi doãn tới, “Mục phu nhân cấm túc trong cung, không có mệnh lệnh quả nhân, không được thả ra. Đám người còn lại, giao cho quan lại luận tội.”

Hoàn liệt chi doãn đáp lời.

Mục phu nhân ngơ ngác nhìn bóng lưng Sở vương, bỗng nhiên đuổi theo ra, bi thương hét to, “Lữ… hết thảy ta làm ra, cũng là vì con, là vì con mà!”

Sở vương không dừng bước, sau đó, biến mất trong bóng đêm nơi trung đình.

** ***

Mưa thu mang gió lớn, quét sạch khắp chốn, đuổi chút nắng nóng cuối cùng mùa hè lưu lại, khiến mọi người không thể không cất áo ngắn vải thô và áo mỏng.

Trong Dĩnh Đô, cũng là phong vân đột biến.

Ti bại bắt giữ tất cả người đi theo Mục phu nhân vây ép cung Cao Dương, trong cung Diên Niên, ngoại trừ tự nhân Lục có công tha tội, những người còn lại đều bị phạt làm ngữ nhân. Ba mươi cung vệ giáp sĩ trong tay Mục phu nhân, cũng bị Sở vương lấy đi, thủ vệ thường ngày, đều do hoàn liệt chi doãn điều khiển.

Không lâu sau đó, một đội sĩ tốt bao vây nhà Tử Doãn, từ đó tìm ra chứng cứ phạm tội thông đồng của Tử Doãn và thích khách, lại có tín phù ngụy tạo, theo người cung nội phân biệt, thật sự là thích khách dùng lúc lẩn vào cung trong.

Vị Giả vốn muốn báo thù Tử Doãn, tìm chút phiền phức cho ông ta, không ngờ, lại phá giải chuyện thích khách.

Tử Doãn vốn định chống chế, Vị Giả đưa ông ta vào lao ngục, để ông ta nhìn người thụ hình bị chặt chân, Tử Doãn sắc mặt trắng bệch, run chân tê liệt ngã xuống.

Tra ra manh mối, Vị Giả hưng phấn đem việc này bẩm báo Sở vương, Sở vương cũng không có vẻ mừng rỡ, chỉ lạnh nhạt nói một tiếng biết rồi.

Sắc trời âm trầm, tựa hồ lại sắp mưa.

Sở vương đứng trong cung điện, đưa mắt nhìn bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rỗng tuếch, tịch liêu mà quạnh quẽ.

Trên bàn, hai chiếc tàu lượn đặt song song, trong đó có một cái, mới vừa làm xong, còn chưa khắc danh tự.

Sở vương cầm lên nhìn một lúc, rút ra thanh đoản kiếm đã từng tặng cho Thiên Mạch. Y lực đạo trầm ổn, chậm rãi khắc tên cô trên thân phi cơ.

“… Tên này của nàng, rất khó viết đó.” Lúc y nghiên cứu bút họa, đã từng phàn nàn thế này.

“Nhưng tên em chính là thế này, tổ phụ đặt.” cô gái kia vô tội nháy mắt mấy cái.

Sở vương không cho là đúng, nghĩ ngợm, bỗng nhiên nói, “Quả nhân muốn ban tên cho nàng.”

Cô kinh ngạc, lập tức nói, “Không muốn!”

“Cũng không phải đổi tên.” Sở vương cười hì hì, cầm bút lên, viết ra trên độc phiến, “Nàng xem, đây cũng là tên mới của nàng.”

Cô nhìn, dở khóc dở cười, thần sắc ôn hòa mà bất đắc dĩ, nhưng không có phản đối.

Nam bắc là Thiên, đông tây là Mạch. Sở vương dùng kiếm khắc một chức “Lâm” trên thân phi cơ chữ, sau đó khắc một đường thẳng, lại khắc đường ngang.

*Thiên Mạch còn có nghĩa là “đường ruộng dọc ngang”, có lẽ là từ chữ 田 tức là ruộng, có toàn nét ngang và dọc, từ bắc xuống nam là dọc, từ tây sang đông là ngang, không biết tiếng Trung bất tiện thế muốn giải thích cũng không ra hồn ;_;.

Lâm Thiên Mạch. Trong trí nhớ, cô gái kia chỉ danh tự mình dạy y biết, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo.

Tựa hồ có chút đơn điệu, Sở vương nghĩ ngợi, thêm hai chữ “Hùng Lữ” ở phía trước. Nhìn lại, lúc này mới hài lòng.

Sở vương mang theo tàu lượn kia, đi ra ngoài điện, đúng lúc gặp tự nhân đến thông báo, nói Ngũ Cử tới.

“Thần cáo từ đại vương.” Ngũ Cử thi lễ với Sở vương.

Sở vương nhìn hắn, một lát sau, gật gật đầu. Ngũ Cử gần đây thỉnh từ với Sở vương, đến đất phong làm quan, Sở vương đồng ý.

Ngũ Cử trầm ổn mà ôn hòa như cũ, khuôn mặt lại gầy rất nhiều, lúc gần Sở vương, cũng không còn vô câu vô thúc như lúc trước.

Hắn thi lễ với Sở vương, đang muốn rời đi, Sở vương bỗng nhiên nói, ” Trọng Kình.”

Ngũ Cử quay đầu.

Sở vương do dự một lát, nói, “Lần trước, là quả nhân hiểu lầm ngươi, cũng có nhiều điều đắc tội, lỗi của quả nhân.”

Ngũ Cử kinh ngạc, cơ hồ nghi ngờ mình nghe lầm, đây là lần đầu nghe Sở vương xin lỗi.

“Thần cũng có.” Hắn vội nói.

“Ngươi sẽ trở lại chứ?” Sở vương hỏi.

Bên môi Ngũ Cử vẽ ra một nụ cười khổ.

“Đại vương có lẽ đã nghe nói, thần sắp cưới vợ.” Ngũ Cử nói, “Là con gái Thân Công, sẽ đến Tiêu ở mấy ngày này.”

Sở vương gật đầu, nói, “Ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào, vẫn là tả đồ.”

Ngũ Cử thi lễ với y: “Đa tạ đại vương.” Dứt lời, quay người rời đi.

Sở vương nhìn bóng lưng hắn, bỗng nhiên nói, ” quả nhân sẽ luôn tìm nàng!”

Bước chân Ngũ Cử dừng một chút, sau đó, lại quay đầu lần nữa.

“Thần cũng sẽ tìm nàng.” Dứt lời, hắn gật đầu, bước nhanh mà đi.

Sở vương nhìn chăm chú hắn rời đi, thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó, nhìn về phía bầu trời. Hắn xuống bậc, bỗng nhiên guồng chân chạy, dùng sức ném ra tàu lượn trong tay.

Tàu lượn nhẹ nhàng bay lên, phóng về chân trời, như có chí hướng, mưa gió không sợ.
Đã nghĩ là nếu Ngũ Cử mà tỏ tiếng lòng, thì sẽ để anh xưng hô với Thiên Mạch là “tôi-nàng”, nhưng chắc không có cơ hội rồi. ‘Tôi’ là bởi coi nhau ngang hàng không ai hơn ai, ‘nàng’ là bởi yêu thương nên mới gọi, thích nhất là hai kiểu “Ta-em” với “tôi-nàng”. Còn Sở vương xưng “ta-nàng” thì là double sự yêu thích ha, anh là nhất nhất anh rồi:v. Tớ thấy để quốc quân gọi ’em’ nghe cứ hơi “chiều” quá, dù sao có uy nghiêm thiên tử, chứ nếu được tớ tình nguyện để 10 cặp xưng “ta-em”, soft xỉu.