Tử Nguỵ

Chương 34: Đạn bắn



Nguỵ Triết Minh sửng sốt tròn mắt nhìn Vũ Vũ, chưa bao giờ nhìn thấy thằng 《anh em tốt》của mình ân cần lo lắng cho ai như vậy dù là nam hay nữ. Ngay cả anh đây cũng chưa từng được cậu ấy chu đáo như vậy. Ôi trời, 《tổng tài đần độn》cũng đã biết yêu rồi!

Nguỵ Triết Minh cười nhạt nhìn Tử Hàn Tuyết: “Ây da, xem ra lại sắp có 《mối quan hệ mới》rồi em yêu à”

Ánh mắt Tử Hàn Tuyết lưu chuyển theo nụ cười phong lưu của Nguỵ Triết Minh, cả người mềm nhũn ra, tiến đến bên cạnh Nguỵ Triết Minh ngồi nép vào lòng anh như một con chim nhỏ.

Sau khi lau khô nước trên đùi Cẩn Duệ Dung Vũ Vũ ngồi ngay ngắn lại vị trí cũ. Biết mình đang bị chêu ghẹo cả hai mặt đỏ bừng vì ngượng.

“Phải chăng cô bạn thân Duệ Duệ của tôi đã lọt vào mắt xanh của tổng giám đây rồi”

Tử Hàn Tuyết tròn hai mắt hớn hở chêu ghẹo: “Vừa nãy nhìn thấy cử chỉ của hai người vô cùng thân thiết. Đó phải chăng là trái tim đang rung rinh”

Khụ, khụ, khụ, Cẩn Duệ Dung vừa nâng tách trà lên uống đã bị sặc tung tóe nước trà trong miệng, ho sặc sụa không ngừng, Vũ Vũ đưa tay vỗ lưng giúp cô thuận khí.

Cẩn Duệ Dung sắc mặt tối sầm: “Tử Hàn Tuyết cậu hay lắm rồi, hôm nay còn dám chêu ghẹo cả mình nữa, lát nữa lên phòng cậu biết tay với mình!”

''Hay là tối nay anh đuổi Vũ Vũ ra để em qua phòng anh bảo vệ em nha" Nguỵ Triết Minh ánh mắt gian tà.

Nhìn sắc mặt ngượng ngùng của hai người họ mà Tử Hàn Tuyết với Nguỵ Triết Minh không nhịn được cười.

Gần đó Hoàn Cẩn Nam vô tình nhìn thấy nhóm Tử Hàn Tuyết đang nói cười hớn hở, hắn nhíu đôi mày dài, nheo đôi mắt hẹp nhìn Nguỵ Triết Minh đang đặt tay trên vai Tử Hàn Tuyết.

Thấy ánh mắt bất thiện của hắn Minh Nhược Y khí thế hừng hực trong lòng, cố nén cơn giận khoác tay hắn kéo về phía nhóm Tử Hàn Tuyết.

Không khí vui vẻ nãy giờ của bọn họ cũng bị đôi tình nhân kia làm cho tụt hứng. Không thể cười nói thêm được gì.

“Từ lâu đã nghe chủ tịch Nguỵ đây là người không bao giờ quan tâm đến chuyện trai gái, ấy vậy mà hôm nay chúng tôi được vinh hạnh gặp cô gái của chủ tịch rồi" Chỉ sau vài giây im lặng Minh Nhược Y cũng không nhịn được mà bắt đầu quăng móc câu.

Nhóm Tử Hàn Tuyết tám con mắt nhìn nhau, dường như đã hiểu ý nên cùng đồng loạt đứng lên. Vũ Vũ đưa tay bịt mũi nói bóng gió: “Ở đây sao tự nhiên lại thối thế”

Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Cẩn Duệ Dung nhếch mép tiếp lời,

“Sống thì phải biết mình là ai~ Đừng giả nai khi mình là sói~ Đừng xỉa xói khi mình sống không ra gì”

Dứt lời cả nhóm sải bước rời đi, đôi tình nhân ngượng quá cứng đơ tại chỗ.

Lần này quả thực bọn họ không còn chút nể mặt người của Hoàn Thị nữa rồi!

Bên trong thang máy Vũ Vũ càm ràm: “Rõ ràng cả nhóm đang vui vẻ, hai cái đống rác đó đến khiến tôi khó chịu thật đó~ Con còn chưa sinh ra đời nhưng vẫn muốn đi tạo nghiệp”

Nguỵ Triết Minh cười khẩy: “Ý cậu là cậu cảm thấy vui khi bị ghép đôi với bác sĩ Cẩn đúng không”

Lời vừa dứt thì cũng là lúc cửa thang máy mở ra, trong nháy mắt Vũ Vũ đã vụt biến mất về phòng.

Nguỵ Triết Minh thuyết phục Tử Hàn Tuyết ở chung phòng bất thành nên đành ngậm ngùi lũi thũi về phòng với tên 《tổng giám đần độn》kia.

Trở về phòng Nguỵ Triết Minh ngâm mình trong bồn tắm trầm tư, anh được trợ lý báo lại sau khi đã điều tra được. Gia đình Hoàn thị đến đây du lịch là do sắp xếp của Hoàn Tĩnh Chi, lấy lý do sinh thần của bà ta và cũng là để thưởng cho Minh Nhược Y sắp sinh con trai cho nhà họ.

Anh nhớ lại ba mình từng kể Hoàn Mặc là người cực kỳ giỏi mấy chiêu dụ đào tươi, nhất là những đào thơm ngọt, nhưng tại sao lại để Tử Hàn Tuyết làm cháu dâu mà lại không xâm phạm gì đến cô ấy, ngay cả khi Tử Hàn Tuyết đã rời khỏi biệt thự Hoàn Gia rồi mà ông ta vẫn rất ân cần với cô.



Khoảng mười lăm năm trước tập đoàn Hoàn Thị là của một người đàn ông họ Tử sáng lập, Hoàn Mặc chỉ là trợ lý thân cận của ông ấy. Nhưng chẳng ngờ người sếp họ Tử của Hoàn Mặc lại không may qua đời một cách đột ngột, di chúc được công bố là [do ông Tử không có gia đình nên để toàn bộ gia tài lại cho Hoàn Mặc khi ông qua đời] nên từ đó tập đoàn Tử Thị được đổi tên thành Hoàn Thị.

Suốt bao năm Nguỵ Triết Minh vẫn đi tìm điểm yếu của Hoàn Mặc để lật đổ ông ta vì đã gián tiếp hại chết mẹ ruột của anh.

Khi anh chỉ mới là cậu nhóc hỉ mũi chưa sạch Hoàn Thị đã là tập đoàn được nhiều doanh nghiệp mong muốn hợp tác, trong đó cũng có công ty của bố anh Nguỵ Văn Châu.

Ở thời điểm rất nhiều người cần mình nên Hoàn Mặc luôn ra vẻ chảnh choẹ không chịu giúp đỡ hay hợp tác với bất kỳ doanh nghiệp nào. Công ty của Nguỵ Văn Châu trong thời gian gặp vấn đề cần Hoàn Thị giúp đỡ, liên tục bị ông ta từ chối đàm phán.

Bà Triết An là vợ của Nguỵ Văn Châu và cũng là mẹ ruột Nguỵ Triết Minh không muốn thấy công sức của chồng mình đổ sông đổ biển nên đã âm thầm tới nhà Hoàn Mặc. Bà ấy quỳ gối van xin ông ta giúp đỡ chồng mình, nếu có thể bà ấy chấp nhận mọi điều kiện ông ta đưa ra.

Từ lâu ông ta đã mê mẩn người phụ nữ tên Triết An, nhiều lần Hoàn Mặc ngỏ ý nhưng bị bà ấy từ chối để đến với Nguỵ Văn Châu. Nỗi thất bại không có được người phụ nữ ông ta mê khi đó đã được bù đáp, Hoàn Mặc bắt Triết An trong vòng một tuần ngày nào cũng phải đến nhà ông ta làm việc, sau bảy ngày ông ta sẽ ký hợp đồng với Nguỵ Văn Châu.

Vì không muốn chồng mình lo lắng Triết An thường nói dối chồng là mình cùng con đi tản bộ buổi tối, nhưng thực chất là đến nhà tên đê hèn Hoàn Mặc. Ở thời điểm công việc đang gặp bế tắc ngoài chuyện công ty ra thì Nguỵ Văn Châu không còn để ý thêm được điều gì, kể cả chuyện của vợ con mình.

Mỗi buổi tối đến Hoàn gia Triết An bị lột trần trụi, Hoàn Mặc xích chặt tay bà ấy vào thành giường cầm roi da liên tục quật vào người khiến cơ thể bà ấy đâu đâu cũng toàn vết bầm tím. Khiến bà ấy ngày nào cũng phải mặc quần áo tay dài để che đi các vết thương hắn gây ra.

Đánh xong hắn lại bắt bà ấy làm nô lệ tình dục cho mình trong trạng thái đau đớn khắp mình mẩy, máu vẫn đang rỉ từ các vết thương.

Mỗi ngày đến đó cùng mẹ, cậu bé Nguỵ Triết Minh khi ấy vô tư ở ngoài sân chơi đùa chờ mẹ ở bên trong làm việc, cậu bé ấy không biết được những giây phút cậu đang hí hửng cười đùa chạy nhảy bên ngoài là những giây phút mẹ cậu đang đau đớn tủi nhục vì bị tên khốn Hoàn Mặc hành hạ.

Cho đến một ngày vì cần đi nhà vệ sinh mà cậu bé Nguỵ Triết Minh đi nhầm phòng và nhìn thấy toàn bộ sự việc trên. Lúc cậu bé Triết Minh định hét lên thì đột nhiên một bàn tay cầm chiếc khăn mềm mại từ phía sau vội vàng bịt miệng lại khiến cậu bé hôn mê.

Khi cậu bé Nguỵ Triết Minh tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong phòng ngủ, bên ngoài có tiếng ồn ào, mở cửa chầm chậm bước ra cậu không tin vào mắt... mẹ mình bây giờ chỉ còn là cái xác cứng đơ, người ta đang chuẩn bị đặt thi thể mẹ cậu vào quan tài.

Sau tang lễ của mẹ mình Nguỵ Triết Minh đã vô tình tìm thấy nhật ký của Triết An bỏ dưới gầm giường của cậu. Trong cuốn nhật ký ấy ghi lại toàn bộ những gì Hoàn Mặc làm với bà.

Uất ức vì bị tên cặn bã đó làm nhục nhiều lần, nhưng hắn lại nuốt lời không ký hợp đồng với Nguỵ Văn Châu. Hắn nói không có bằng chứng chứng minh hắn đã hứa với bà và cũng chẳng ai làm chứng việc bà bị hành hạ ở nhà hắn.

Triết An hận không thể làm gì được Hoàn Mặc nên đã nghĩ quẩn mà rời bỏ thế gian này, để lại chồng con đau xót ngày đêm vì nỗi niềm mất người thân.

Nỗi ám ảnh ấy cậu khắc mãi trong lòng, dù nhanh hay chậm trước khi chết cậu phải báo thù được cho mẹ mình, lật tẩy tên cặn bã Hoàn Mặc và lấy tất cả những gì hắn có, từ gia tài đến người thân, nhất định hắn phải mất hết.

Trở về lần này anh ở lại là vì điều đó, Nguỵ Triết Minh vẫn luôn âm thầm chờ cơ hội thu mua Hoàn Thị để dễ bề tiếp cận được ông ta hơn.



Một đêm trăng thanh gió mát, lúc vạn vật còn đang say ngủ, có một cô gái tên Tử Hàn Tuyết đang một mình dạo quanh khuôn viên resort.

Đang tung tăng hóng mát chợt bị một thân thể cao to lao tới đè ngã sấp xuống đất.

“Bụp!"

Âm thanh phát ra như tiếng đạn bắn vào da thịt, sau đó là tiếng “hự” của người đàn ông đó vang lên.

Ngay lập tức Tử Hàn Tuyết lồm cồm bò dậy. Thanh niên kia đang ngồi gục dưới đất vì đau, tay anh ấy đang chảy rất nhiều máu, cúi đầu đưa sát mặt lại cô phát hiện thì ra là Vũ Vũ đã đỡ viên đạn đó cho cô.

Chuyện thế nào thì khoan nói tới, trước mắt phải đưa Vũ Vũ về phòng băng bó vết thương, cứ để máu chảy thế này thì không chết vì đạn bắn mà chết vì mất máu.

Dìu anh ấy vào phòng mình, đành phải cho anh ấy nằm tạm lên giường thôi, mặt anh ấy đang trắng bệch, mồ hôi thì đầm đìa chắc cũng không đủ sức mà dở trò gì, vả lại Vũ Vũ cũng là bạn của họ nên chắc cũng không sao.

Lúc này Cẩn Duệ Dung từ trong nhà vệ sinh bước ra, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy cảnh tượng Vũ Vũ tay toàn máu đang nằm thất thần trên giường, sắc mặt cô trở nên vô cùng hoảng hốt, cô tỉnh cả ngủ,

“Tử Hàn Tuyết, anh ấy... đã có chuyện gì vậy?”

Tử Hàn Tuyết ngẩng đầu gấp gáp nói: “Cậu đi gọi Nguỵ Triết Minh qua đây dùm mình.”