Những người thân cận lần lượt nhận được tin tức này, bao gồm cả người mẹ đang tụng kinh niệm Phật trong am.
Khương Hi định cư ở Ý, Khương Lương Chiêu đi từ chỗ cô nàng đến chỗ Hoàng Ngộ, định cùng nhau tham dự đám cưới của anh Sí.
Sau cuộc hàn huyên đầy nước mắt nước mũi kèm theo mùi thuốc lá, hành trình có thêm một người.
Cô gái nước ngoài đi ngang qua, liên tục quan sát Khương Lương Chiêu, tràn đầy niềm vui như gặp được người trong mộng.
Sau đó, cô gái kia chạy đến xin thông tin liên lạc, hắn ta đã cho.
Cô gái hỏi có phải hắn ta cảm thấy không khỏe ở đâu không, hắn ta chỉ vào đầu mình.
Cô gái tốt bụng lập tức lo lắng, giới thiệu cho hắn ta một vị linh mục già ở đây, nhờ hắn ta nhất định phải đi khám.
Hoàng Ngộ đứng bên chứng kiến cảnh này, cảm thấy trạng thái của thằng bạn nối khố cũng không tệ lắm.
Đợi cô gái lưu luyến đi xa, Hoàng Ngộ hỏi: “Chiêu Nhi này, mày đã phẫu thuật chưa?”
“Coi như là vậy.” Khương Lương Chiêu bấm điện thoại.
Hoàng Ngộ liếc mắt, là đang nhắn tin trả lời Khương Hi.
Trong khung chat toàn là tin nhắn của cô nàng, không phải quan tâm đến tình hình và sức khỏe của anh trai mình, mà là kể về một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy không muốn tỉnh lại, thất hồn lạc phách lảm nhảm linh tinh.
Nội dung toàn là về người đã khuất, ngày giỗ đầu sắp đến.
Thật ngột ngạt.
Hoàng Ngộ đè nén trong lòng, không nói không chịu được: “Chiêu Nhi, hay mày đừng sống cùng em gái mày nữa, nó có thể khiến người sống tức hộc máu đấy.”
“Cảm xúc có thể lây lan, ở gần ánh nắng mặt trời có thể nóng lên, ngược lại thì không cần tao nói thẳng đâu nhỉ?”
Khương Lương Chiêu thở dài: “Nó muốn ở bên tao trong quá trình điều trị, vậy thì cứ để nó làm thế đi.”
Chồng vừa mất thì quan hệ hôn nhân tự động chấm dứt. Nhưng Tiểu Hi vẫn muốn làm vợ của Quý Minh Xuyên.
Cô nàng đi đến bước đường này, mọi thứ đều có dấu hiệu.
Môi trường trưởng thành đã định hình nhiều thứ, ví dụ như quan điểm sống và hôn nhân. Hiện tượng phổ biến nhất trong giới này là những kẻ ăn chơi trác táng đeo nhẫn trên ngón áp út, bất kể là chơi bời qua đường, diễn giả thành thật, hoặc là cái gọi là gặp được tình yêu đích thực.
Điều này khiến Tiểu Hi đương nhiên cho rằng lòng chung thủy là thứ rất hiếm và quý giá. Trớ trêu thay, Quý Minh Xuyên đã trao cho cô điều đó.
Sau khi được bạn thân nhắc nhở, biết được Quý Minh Xuyên đã uống rượu có pha thuốc.
Từ khoảnh khắc ấy, lập trường, mục đích, hình tượng, cân nhắc lợi ích, khuyết điểm, tổn thương… Tất cả đều không thể sánh nổi thứ kia.
Tiểu Hi đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
Trên con đường tình yêu phủ kín gai nhọn và hoa tươi, sau khi bị tổn thương, nhiều người sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ sau nỗi đau thấu tim gan, từ đó thành công đổi hướng, ôm lấy chính mình.
Nhưng cũng có nhiều người chìm sâu bên trong, từ đó ngủ yên mãi mãi như một hồn ma cô độc.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu có thể sống lại vào khoảng thời gian sắp xuất phát đi Xuân Quế, Khương Lương Chiêu sẽ tìm mọi cách ngăn cản Tiểu Hi bám theo.
Đáng tiếc là không thể.
Cuộc đời nhiều nước mắt và tiếc nuối.
Khương Lương Chiêu cất điện thoại vào túi: “A Ngộ, mày và vị hôn thê của mày đã có kế hoạch gì cho đám cưới chưa?”
“Sắp đính hôn rồi, kết hôn thì còn lâu.” Hoàng Ngộ nhún vai, “Ít nhất phải đợi tao qua 25 tuổi.”
“Sao phải quan trọng tuổi tác như vậy?” Khương Lương Chiêu cười nhẹ, “Mày xem anh Sí gấp gáp thế nào kìa.”
Hoàng Ngộ nhếch mép: “Ai có thể so với ổng chứ.”
Xung quanh không có ai coi trọng mấy chuyện này hơn anh Sí, thực sự là người đầu tiên.
Hoàng Ngộ giơ chiếc điện thoại đang đổ chuông lên: “Chiêu Nhi, anh Sí gọi cho tao, để tao nghe máy đã.”
Khương Lương Chiêu ngẩng đầu: “Nghe đi.”
Phong cảnh thị trấn đẹp như tranh vẽ, Khương Lương Chiêu ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Hắn ta sờ vào bụi cây được cắt tỉa thành hình con ngựa nhỏ bên cạnh, mí mắt rũ xuống, giống như một ma cà rồng sẽ lộ ra răng nanh khi màn đêm buông xuống.
Đẹp trai, tao nhã, nhưng xanh xao.
Hoàng Ngộ vừa chú ý tới Chiêu Nhi vừa cười nhận điện thoại: “Anh Sí, giờ này không phải mày đang dính lấy Trần Vụ sao, sao lại còn…”
Yến Vi Sí ngắt lời: “Thính giác và khứu giác của Chiêu Nhi đã bị suy giảm.”
Nụ cười trên mặt Hoàng Ngộ biến mất: “Còn gì cần tao chú ý không? Thị lực thì sao, đi lại thế nào? Hình như đi lại không thấy gì bất thường.”
“Các mặt khác hiện tại vẫn ổn.” Yến Vi Sí nói, “Cứ coi nó là người bình thường, không khác gì chúng ta, đừng làm quá, tích cực sáng sủa lên.”
“Chỉ mình tao sáng sủa thì có ích gì, nó cứ khăng khăng ở bên cạnh cô em gái mốc meo thối rữa kia.” Hoàng Ngộ đá vào bức tường được sơn màu hồng.
Đầu dây bên kia, hình như Trần Vụ đang hỏi Yến Vi Sí có ăn gì đó không, hắn trả lời “Em ăn”, sau đó bảo Hoàng Ngộ: “Con người cần có chỗ dựa tinh thần.”
Hoàng Ngộ bối rối hồi lâu rồi bật ra bốn chữ: “Ông đây không hiểu.”
“Không hiểu thì hỏi vị hôn thê của mày ấy.” Yến Vi Sí chê bai, “Cái đồ thiểu năng”
“Tao đâu có thiểu năng, tao…” Hoàng Ngộ chưa kịp nói hết đã bị cúp máy, cảm thấy khó chịu, gã phóng đại chạy đến chỗ thằng bạn khác khóc lóc: “Chiêu Nhi à, anh Sí mắng tao.”
Khương Lương Chiêu nghiêng tai: “Hả?”
Hoàng Ngộ nhớ đến lời nhắc nhở của anh Sí, cổ họng khô khốc, gã ho vài tiếng rồi lặp lại lần nữa.
Khương Lương Chiêu: “Mắng mày cái gì?”
Hoàng Ngộ bày vẻ bất bình: “Ổng mắng tao là đồ thiểu năng.”
“Đó cũng không thể nói là mắng được.”
“…”
Đệt!
Trên đường về chỗ ở, Hoàng Ngộ lén quan sát xem bước đi của đứa bạn có vững không, gã nói về tình hình thế lực hiện tại ở Thủ Thành.
Thực ra không có nhiều biến động.
Dẫn đầu vẫn đang dẫn đầu, hàng thứ hai vẫn là bốn gia tộc lớn như cũ.
Khương thị cứ thế lay lắt tồn tại.
Vì có anh Sí đứng sau hỗ trợ.
Anh Sí vừa yêu đương, vừa tạo những bất ngờ nhỏ, thỉnh thoảng còn có những buổi hẹn hò lãng mạn với Trần Vụ, tất cả những điều này đều không ảnh hưởng đến việc hắn sắp xếp lại Yến thị.
Năm nay, cấu trúc phân phối cổ phần của Yến thị đã có sự thay đổi lớn. Cổ phần được nắm giữ bởi quỹ từ thiện, quyền biểu quyết được giao cho ủy thác.
Anh Sí đã quyên góp toàn bộ cổ phần của mình cho quỹ, hắn là người sáng lập và giám hộ của quỹ. Quỹ từ thiện nắm giữ 79% cổ phần, gia tộc chỉ còn rất ít.
Khương Lương Chiêu lắng nghe: “Ánh mắt của Yến lão gia tử…”
“Đỉnh.” Hoàng Ngộ thầm bổ sung nửa câu sau trong lòng. Gã chưa bao giờ nghi ngờ anh Sí, cũng không hiểu những tiếng nói nghi ngờ đó đến từ đâu, chẳng lẽ người cầm quyền lớn tuổi đã mờ mắt rồi sao?
Hoàng Ngộ hít một hơi không khí trong lành, sạch sẽ và ấm áp, thở ra thật dài: “Chiêu Nhi, mày có định quay về công ty không?”
Khương Lương Chiêu lắc đầu: “Không về, tao đã giới thiệu cho cha tao một người đủ năng lực.”
“Cũng tốt.” Hoàng Ngộ khoác vai hắn ta, “Làm nhiếp ảnh gia tự do đi, đi khắp nơi.”
Khương Lương Chiêu bước hơi chậm lại: “Tao muốn thực hiện dự án ở cảng nhỏ đó.”
Hoàng Ngộ sững sờ, đúng rồi, còn có cảng nhỏ như chốn lánh đời, gã hoàn toàn quên mất.
“Vậy mày định đến cảng nhỏ sao?” Hoàng Ngộ hỏi.
Khương Lương Chiêu chỉnh tay áo sơ mi, vuốt phẳng nếp nhăn: “Sẽ ở đó một thời gian.”
“Có gì cần thì gọi tao nhé.” Hoàng Ngộ vỗ vai anh, “Đợi đám cưới của anh Sí xong, ba chúng ta nhất định phải…”
Gã vội vàng sửa lời, đổi từ “uống một chầu” thành “trò chuyện một phen”.
Thời tiết rất đẹp. Gió nhẹ thổi từ hồ nước trong xanh, lướt qua đám bạn bè thân thiết, thổi từ cổng vòm hướng về phía hai người yêu nhau, họ đang thì thầm điều gì đó, chuẩn bị bước vào lễ đường.
Đám cưới diễn ra giữa một biển hoa.
Mỗi bông hoa đều do chính tay Yến Vi Sí trồng, muôn màu muôn sắc, muôn vàn cái tên, muôn vàn ý nghĩa tốt đẹp vẽ nên một sự chờ đợi thành kính.
Trần Vụ mặc một bộ vest trắng, Yến Vi Sí cũng cùng màu, cùng kiểu dáng với anh.
Cả hai bộ đều đến từ cùng một đội ngũ thiết kế.
Trên ngực áo vest có ghim một đôi chim liền cánh, tuân theo văn hóa truyền thống của họ, vừa cổ điển vừa tinh tế.
Từ hàng ghế khách mời vang lên tiếng cười ngây thơ của trẻ nhỏ, đúng lúc không khí đang ấm áp, trưởng thôn ngồi hàng đầu lấy ra một bó cây mè khô từ trong túi.
Bác gái nhanh tay lẹ mắt ngăn ông lại: “Hay là không để xuống nữa.”
Không thích hợp đâu, đám cưới này tổ chức như thiên đường, phỉ phui, như chốn tiên cảnh, cây mè khô thực sự không phù hợp.
“Bà đang nói linh tinh gì vậy, đây là do thư ký của Tiểu Yến chuẩn bị, Tiểu Vụ bảo đặt xuống đấy.” Trưởng thôn thản nhiên rung rung bó mè khô, cúi người đặt nó ở lối vào.
Những người khác không hiểu phong tục này, chỉ nhìn, không biểu lộ cảm xúc gì khác, cũng không ngăn cản.
Trần Vụ và Yến Vi Sí giẫm lên cây mè, dưới đế giày da là tiếng lạo xạo, bên tai là lời chúc phúc thiện chí của bà con lối xóm, “Tiến cao từng bước, thăng tiến không ngừng”.
“Em còn phải đi lên cao hơn nữa à?” Yến Vi Sí thì thầm, ra vẻ nghiêm túc, “Hơi khó đấy.”
Trần Vụ nắm tay hắn: “Là chúng ta cùng nhau.”
Yến Vi Sí cười: “Vậy thì cùng nhau.”
Kết hôn rồi.
Hắn kết hôn rồi.
Cuối cùng cũng được như ý nguyện, lại đạt được một mục tiêu trong đời.
Từ lối vào đến sân khấu, khóe môi Yến Vi Sí luôn nhếch lên, hoàn toàn không kìm nén được.
“A Sí, em đừng cười mãi thế, ngốc lắm.” Trần Vụ nhỏ giọng nói.
“Mặc kệ em.” Yến Vi Sí cười càng tươi hơn.
Hai đứa trẻ nhà họ Dư cầm giỏ hoa bước trên con đường đầy hoa, tiến đến để trao nhẫn cho hai chú.
“Cháu trai cháu gái của tôi giỏi quá.” Cụ Dư nhìn với ánh mắt hiền từ.
“Váy của Đoàn Đoàn xòe quá.” Dư Trản nói, “Trông hệt đám mây lớn, nhìn đã cảm thấy nặng nề.”
“Anh biết cái gì, đó gọi là váy phồng.” Cụ Dư trừng mắt nhìn con trai, “Có thể đọc thêm ít tạp chí thời trang trẻ em không hả?”
Dư Trản sờ cái mũi, nhìn quanh bốn phía, nhà họ Yến có người tham dự. Ngoài luật sư Tiểu Yến thì còn có vài người khác, họ ngồi ở hàng cuối cùng, rất kín đáo.
Vị trụ trì của chùa Thiền Mính cũng đến, ở ngay phía sau.
Còn có một cặp vợ chồng.
Người đàn ông lớn tuổi đội chiếc mũ phớt cùng màu với vợ, trông lúc nào cũng sẵn sàng đến trang trại thưởng thức rượu vang, họ còn kín đáo hơn.
Không phải là những nội dung văn hoa cảm động và na ná nhau, mà là do Trần Vụ viết.
Rất mộc mạc.
Không có sinh lão bệnh tử, nghèo hèn giàu sang, chỉ có củi gạo mắm muối, một ngày ba bữa, anh và em.
Triệu Tiềm ghi lại lời thề này trên điện thoại, cô nói sẽ về suy ngẫm, dựa theo phong cách này để làm quảng cáo cho sản phẩm mới.
Lý Tiêu: “…”
Hầu hết mọi người đều không lên tiếng, lặng lẽ chứng kiến khoảnh khắc này.
Có người chỉ đơn thuần chứng kiến, cũng có người cảm khái.
Hoàng Ngộ ôm tam thể vuốt lông: “Thật không ngờ Trần Vụ và anh Sí có thể đi đến ngày hôm nay, xuất hiện trên cùng một cuốn sổ. Mỗi lần tao tưởng họ sắp chia tay thì họ lại vẫn ổn.”
“Đúng vậy.” Khương Lương Chiêu khoanh tay trước bụng, chó vàng nằm bò bên chân hắn ta, vừa thấy hắn ta đã dán sát tới.
Có lẽ nó có thể đánh hơi được mùi bệnh tật của con người.
Nghi lễ rất quen thuộc cũng rất thiêng liêng dần dần đi đến hồi kết, Hoàng Ngộ đột nhiên bật ra một câu: “Chiêu Nhi, mày nói xem, rốt cuộc năm ấy Trần Vụ có câu anh Sí không?”
Không chắc nữa.
Khương Lương Chiêu kinh ngạc khi Hoàng Ngộ lại hỏi điều này ở thời điểm này, hắn ta suy nghĩ một lát, không nghĩ ra kết quả: “Ai mà biết.”
Hắn ta cười: “Chúc phúc là được rồi.”
“Chúc phúc thôi.”
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt và chân thành, Yến Vi Sí nâng mặt Trần Vụ, hôn lên trán anh.