Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 19: Bẽ mặt xấu hổ



Khương Lương Chiêu và Hoàng Ngộ lần lượt tiến vào phòng vệ sinh, lại là một đợt kích thích khác.

Trên tấm thảm chống trượt vịt Donald có hai đôi dép đặt song song, trên giá là cốc súc miệng cho hai người, bàn chải đánh răng và cả khăn tắm được treo chung với nhau.

Trong một không gian riêng tư như vậy, lại chia sẻ với nhau không có ranh giới ngăn cách.

Cảm giác vợ chồng son đập vào mặt…

Đầu óc Hoàng Ngộ không hoạt động: “Móa, muốn đăng lên vòng bạn bè quá.”

Động tác châm thuốc của Khương Lương Chiêu thoáng bất ổn: “Không nhịn được thì đăng đi, cài đặt lại, đừng để em tao nhìn thấy.”

Số người mất ngủ đêm nay không thể tăng thêm nữa.

“Những người khác có thể xem hả? Hình như cũng không được, thế tao đăng làm gì? Đệt, vẫn đăng đi, chưa biết chừng một ngày nào đó trong tương lai có thể công khai đấy.”

Hoàng Ngộ ngồi xuống chiếc ghế xếp mini trong góc, run tay chụp một tấm ảnh phòng vệ sinh, không thêm thắt ghi chú gì đã đăng luôn.

Khương Lương Chiêu chiếm lấy một chiếc ghế xếp khác: “Nhìn thấy mày thế này, chắc cha mẹ mày phải cố gắng sinh đứa thứ hai suốt đêm mất.”

Hoàng Ngộ nhếch miệng: “Chó đừng chê mèo lắm lông, mày cũng không tốt hơn chỗ nào dâu.”

Ai có thể ngờ rằng, hai người thừa kế tương lai của hai gia tộc lại ngồi trên ghế xếp mini và hoài nghi cuộc đời.

Hoàng Ngộ đột nhiên phát tác bệnh nghiện diễn, buồn bã che mặt: “Anh Sí bất công, chúng ta không thể đến đây nếu không có sự đồng ý của ổng, dù chúng ta đến rồi, ổng cũng sẽ không cho chúng ta ở lại qua đêm, có muộn thế nào cũng phải đuổi chúng ta đi, thế mà Trần Vụ lại có thể sống ở đây.”

Khương Lương Chiêu: “…”

“Không thể để Trần Vụ biết chuyện này, bằng không nhất định anh ta sẽ được chiều sinh hư.” Hoàng Ngộ tự vả vào cái miệng rộng của mình, “Mẹ kiếp, tao mù chữ lại dùng thành ngữ lung tung!”

Gã lấy đi bật lửa và hộp thuốc lá của Khương Lương Chiêu: “Trong phòng có giường gỗ nhỏ, không phải ngủ cùng nhau. Đã bao năm nay, dẫu có vừa mệt vừa điên, anh Sí cũng sẽ không ngủ trên cùng một chiếc giường với chúng ta, ổng không thích có người nằm bên cạnh.”

Khương Lương Chiêu hút thuốc: “Nói trước bước không qua.”

Mặt Hoàng Ngộ giật giật: “Trần Vụ gọi anh Sí là bạn học, không phải tên, chứng tỏ không có khả năng là phương hướng chúng ta nghĩ…”

Khương Lương Chiêu vỗ gáy gã không nhẹ không nặng: “Đã bảo mày đừng nói trước mà.”

Hoàng Ngộ “đệt” một tiếng: “Mê tín.”

“Tại sao anh Sí phải giả vờ không quen Trần Vụ ở trường?” Gã vò đầu bứt tóc, buồn bực hỏi.

“Nên bây giờ là, anh Sí cưỡng ép kéo anh ta vào phạm vi của mình?” Chỉ số thông minh của Hoàng Ngộ không online, “Anh Sí muốn làm gì thế?”

Khương Lương Chiêu suy nghĩ sâu xa: “Muốn chúng ta chăm sóc phối hợp với anh ta?”

Hoàng Ngộ nghi ngờ hỏi: “Có khả năng đó không, anh ta đã cùng ăn cùng ở với anh Sí, có chuyện gì sao không tìm anh Sí hỗ trợ mà cần dùng chúng ta? Không thì hỏi thẳng đi.”

Khương Lương Chiêu: “Hỏi thế nào?”

Hoàng Ngộ: “Thì hỏi anh Sí xem có phải là thích Trần Vụ không.”

Chữ “Thích” nói ra cũng mất tự nhiên. Ở góc độ của gã, “thích” của anh Sí phù hợp với các cô gái, còn phải là kiểu ngoại hình có thể trung bình song nội tâm phải đủ mạnh mẽ, cơ trí và hào phóng, có thể trợ giúp anh Sí.

Khương Lương Chiêu bình tĩnh nói: “Mày đã từng nghĩ chưa, nếu ổng động tâm nhưng lại không nhận ra điều này, mày mà hỏi thì chính là…”

“Tội nhân thiên cổ.” Hoàng Ngộ hít vào một hơi.

Khương Lương Chiêu đang định mở miệng thì di động báo một tin nhắn, hắn ta đọc xong, sắc mặt dần dần hòa hoãn: “Hẳn không phải vấn đề lớn.”

Hoàng Ngộ thăm dò: “Làm sao?”

Khương Lương Chiêu đáp: “Nhà họ Yến không có tin tức gì.”

Hoàng Ngộ thở phào: “Thế thật đúng là chúng ta suy nghĩ nhiều.”

Lúc anh Sí mới tới Xuân Quế, đám trong giới kia đã phái người đến nơi này livestream chế giễu, tìm hắn gây sự, muốn hắn chết không rõ ràng ở đây.

Hổ lạc nơi đồng bằng, cũng vẫn là hổ thôi.

Ai cũng có thể giẫm một chân, ai cũng đang đợi người khác giẫm trước cái chân đó.

Gã và Chiêu Nhi gạt bỏ lợi ích của bản thân, chia phe bày tỏ lập trường cũng vô dụng, nên bọn họ dứt khoát mặc kệ mọi thứ, trực tiếp chạy đến đây theo anh Sí, bất chấp tất cả không chút do dự vì bạn bè.

Chính là vào năm đó, dòng họ Yến bắt đầu nội loạn, năm ngoái đạt tới đỉnh điểm, năm nay sự phân tranh bang phái đã dần rõ ràng, đang đi đến hồi kết.

Nội bộ nhà họ Yến giết hại lẫn nhau thành như vậy, vẫn có vài người mắc bệnh hoang tưởng bị hại giai đoạn cuối, âm thầm vận dụng tài nguyên đề phòng anh Sí mọi lúc, ăn uống ngủ nghỉ đều phải theo dõi sát sao, sợ hắn ở Xuân Quế chăm chỉ học tập kiếm tiền làm giàu rồi lật mình giết ngược lại.

Nếu hắn và Trần Vụ thực sự có gì đó, nhất định họ sẽ sử dụng chủ đề này để giở trò.

Hiện tại không làm, chứng tỏ chưa có cơ hội.

“Nhưng…”

Hoàng Ngộ một tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, một tay kéo hai nhúm tóc xanh của mình: “Loại quan hệ gì, có thể khiến anh Sí chịu đựng đến nông nỗi này, chỉ vì quen nhau khi còn nhỏ?”

“Chỉ có một khả năng.” Gã bỗng chốc nhìn về phía Khương Lương Chiêu, “Trần Vụ đã cứu mạng anh Sí.”

Khương Lương Chiêu không chọn ra được bất kỳ điểm mâu thuẫn nào để bác bỏ suy luận này của Hoàng Ngộ, hắn ta nghĩ, tốt nhất là thật sự chỉ có khả năng này.

“A Ngộ, Lương Chiêu, ra ăn sủi cảo thôi.” Ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng gõ cửa.

Khương Lương Chiêu bóp điếu thuốc, nhắc nhở Hoàng Ngộ bất cần đời: “Đừng nói lung tung, cũng đừng hỏi vớ vẩn, đừng ngu ngốc vạch trần anh Sí tại sao ụp nồi cho chúng ta, chỉ ăn sủi cảo.”

Hoàng Ngộ gãi gãi đầu: “Biết rồi.”



Sủi cảo không đủ, Trần Vụ lại nấu thêm ít mì. Khi anh bày bát đũa, Hoàng Ngộ cười toe toét ngồi trước bàn, trắng trợn nhìn anh chằm chằm: “Không cần chúng tôi giới thiệu nữa nhỉ?”

Trần Vụ lắc đầu: “Bạn học Triệu đã nói với tôi rồi.”

Một giây trước Hoàng Ngộ mới đồng ý với Khương Lương Chiêu, giờ khắc này lại không quản được bản thân nghe ngóng: “Anh sống ở đây từ khi nào?”

Trần Vụ nói ngày đại khái.

Hoàng Ngộ thầm giật nảy mình, mới hơn hai tháng mà đã xâm nhập vào cuộc sống của anh Sí.

Làm bằng cách nào?

Con mẹ nó đây là cao thủ trong cao thủ!

Tiểu Hi tới cũng phải quỳ xuống đất dập đầu ba cái, gọi một tiếng sư phụ.

Khương Lương Chiêu bê đĩa gia vị đến, không bỏ lỡ câu trả lời của Trần Vụ. Hắn ta giấu đi sự ngạc nhiên trong mắt, một lần nữa đánh giá kỹ Trần Vụ.

Người này chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.

“Sao đều không ăn thế?” Yến Vi Sí kéo chiếc ghế đến bên cạnh Trần Vụ, “Nhìn là no rồi à?”

“Ăn ăn ăn.” Hoàng Ngộ cầm đũa vươn tới đĩa sủi cảo lớn giữa bàn, hồi lâu sau vẫn chưa hạ đũa.

Trong đĩa có loại sủi cảo xinh đẹp vui mắt như được gói bằng máy, cùng với một đống thứ không biết là gì đó.

Có nhiều thứ không nhất thiết phải nếm thử, ví dụ như sủi cảo do anh Sí gói.

Hoàng Ngộ đấu tranh nội tâm, do dự giữa việc lựa chọn dạ dày hay thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình. Gã thoáng nhìn Trần Vụ bưng bát húp nước mì, trên gọng kính họa tiết da báo có một miếng hành nhỏ, suýt nữa không kìm nổi mà bật ra một câu “ngu ngốc”.

Giây tiếp theo gã chứng kiến anh Sí lấy kính của Trần Vụ xuống, nói với vẻ chê bai, “Đây là cái gì?”

Trần Vụ híp mắt kề sát vào xem: “Hành.”

“Lúc bận rộn không để ý.” Anh ngượng ngùng cúi đầu, “Cậu giúp tôi lấy một tờ giấy với.”

“Hộp giấy ở ngay trên bàn, có bao xa chứ, tự mình lấy.” Yến Vi Sí không nuông chiều anh.

Trần Vụ ngây ra vài giây: “Thế thì không lau nữa.”

Anh tùy tay quẹt cọng hành, đeo kính trở lại và tiếp tục ăn mì như không có chuyện gì xảy ra.

Yến Vi Sí: “…”

Hoàng Ngộ vài lần muốn nói chen vào đều chen không lọt, giống cậu bạn nhỏ bị phụ huynh ngó lơ nên muốn nổi loạn.

Khương Lương Chiêu gắp mấy miếng sủi cảo lớn nóng hầm hập bỏ vào trong bát gã, gã ăn một ngụm hết một cái, biểu cảm thoáng ngưng đọng.

Móa nó, sao tên họ Trần giỏi làm sủi cảo thế? Vỏ mỏng nhân nhiều còn thơm ngon, không chấm gia vị cũng đã ngon lành cành đào rồi.

Hoàng Ngộ nuốt nước bọt, nếu không lại ăn thêm chút nữa?

Đúng lúc này, Trần Vụ đột nhiên dịch chuyển đĩa sủi cảo về phía gã.

Hoàng Ngộ cũng không hề xúc động trước sự cẩn thận này, đây là viên đạn bọc đường.của kẻ địch.

Hơn nữa, rõ ràng không ngẩng đầu song Trần Vụ lại biết gã muốn ăn mà sĩ diện, càng nghĩ càng kinh hãi.

Hoàng Ngộ đã thiết lập hàng phòng thủ mạnh nhất chống lại Trần Vụ trong lòng mình.

Nhưng sủi cảo thật sự không tồi.

Gã nhắm mắt, một hơi ăn sạch mười mấy sủi cảo, sau đó rung chân nhìn lướt căn nhà nhỏ: “Anh Sí, bộ dụng cụ thể dục của mày đâu?”

Yến Vi Sí: “Ném rồi, vướng chỗ.”

Hoàng Ngộ: “…”

Khương Lương Chiêu: “…”

Quả thật rất vướng chỗ, nồi niêu xoong chảo chai lọ vại bình trong nhà sắp không xếp xuể rồi.

Sau khi ăn xong, Trần Vụ ra ngoài tản bộ, đằng sau có tiếng bước chân tới gần, anh quay đầu lại nhìn: “Bạn Yến, cậu không ở trong phòng cùng bạn mình à?”

Yến Vi Sí kéo Trần Vụ đến dưới đèn đường: “Nó ăn của nó, cần anh dịch đĩa cho nó à?”

Phải mất một lúc Trần Vụ mới nghe hiểu: “Là do tôi thấy cậu ấy ngại.”

Yến Vi Sí lạnh nhạt nói: “Tâm lý ghê.”

Trần Vụ lúng túng: “Bọn họ đều là bạn cậu, tôi nhất định phải chăm sóc tốt.”

Yến Vi Sí dừng lại, buông cổ áo bông của Trần Vụ ra: “Đừng bận tâm về điều đó, chỉ cần tự lo cho bản thân là được.”

“Được rồi.” Trần Vụ gãi gãi mặt, “Tôi đi thêm một lát đây, cậu thì sao?”

Yến Vi Sí không đáp lại, nhấc chân đi lên phía trước.

Vào ban đêm, hồ chứa ánh lên những vầng sáng yếu ớt, trong không khí thoang thoảng mùi đất.

“Đêm nay lạnh quá.” Trần Vụ nhét hai tay vào trong tay áo, sau đó nhìn sang một nơi, kinh ngạc nói, “Vẫn có người câu cá. Dựa vào ý chí gì đây…”

Yến Vi Sí khép hờ mi mắt, giọng nói ngái ngủ: “Chẳng phải là anh từng tán gẫu với người ta à, không biết sao?”

Trần Vụ hồi tưởng chốc lát: “Cậu nói anh trai, đồng hương, kia à.” Anh vội vàng hoảng hốt sửa miệng, xoay người đối diện với Yến Vi Sí, nghiêm túc nói, “Tôi không nói chuyện mấy đâu.”

Yến Vi Sí xì một tiếng trầm thấp: “Còn cười không thấy trời trăng gì.”

Trần Vụ: “…”

“Bạn Yến, bạn bè cậu có dò hỏi mối quan hệ giữa cậu và tôi không?” Trần Vụ nói sang chuyện khác.

Yến Vi Sí nói: “Sẽ không hỏi.”

Trần Vụ vô cùng nghi hoặc, Yến Vi Sí rút một bàn tay từ túi quần vận động ra, ấn lòng bàn tay lên sau lưng anh, đẩy anh đi, “Không phức tạp như anh nghĩ đâu.”

Trong gió có tiếng lầm bầm của Trần Vụ, “Không nghĩ phức tạp mà, chỉ là tôi không…”

Câu nói kế tiếp bị gián đoạn bởi lời thúc giục của Yến Vi Sí.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, canh sủi cảo đã nguội ngắt từ lâu, đàn cá cảnh trong bể nước đang uyển chuyển bơi lội chậm rãi, hoàn toàn trái ngược với những con chép nhỏ trong bể cá bên cạnh đang tích cực tranh giành thức ăn.

Khương Lương Chiêu và Hoàng Ngộ lần thứ hai vào nhà vệ sinh để hút thuốc.

Lần này hai người không giao lưu giống lần trước, ai nghĩ chuyện của người nấy.

Khi rửa tay, Hoàng Ngộ chú ý thấy một chi tiết, nhà tắm chỉ có một loại dầu gội sữa tắm, cùng một cục xà phòng nhỏ. Gã nói phát hiện này cho Khương Lương Chiêu, “Không phải là Trần Vụ dùng đồ của anh Sí đấy chứ, tao đi xem xem.”

Khương Lương Chiêu: “Đừng đi…”

Không ngăn kịp, Hoàng Ngộ đã chạy.

Không bao lâu sau, Hoàng Ngộ đã trở lại, nhăn mặt nói: “Tao ngửi gối của Trần Vụ, đúng là dầu gội của anh Sí.”

“…” Khương Lương Chiêu bất đắc dĩ, “Đã bảo mày đừng đi mà mày không nghe.”

Hoàng Ngộ vẫn chưa hoàn hồn: “Chết tiệt, đây là lần đầu tiên tao ngửi gối của người khác.” Tuy nó rất sạch sẽ, nhưng cũng thật sự rất biến thái.

“A Ngộ, đừng đoán mò nữa.” Khương Lương Chiêu nói ra kết quả phân tích của mình, “Anh Sí cho Trần Vụ rất nhiều ngoại lệ, khả năng cao chỉ là hoài niệm thôi, không có tâm tư gì khác.”

Hoàng Ngộ bán tín bán nghi: “Cũng không biết cái tên Trần Vụ kia có thế không. Trông anh ta giống gay, tao định thử xem anh ta có phải gay không.”

Khương Lương Chiêu: “Nếu không thì đừng thử.”

Đừng giống như chứng thực dầu gội, đạt được kết quả tương tự.

“Tao nghĩ tới một biện pháp đơn giản trực tiếp.” Hoàng Ngộ khoác vai Khương Lương Chiêu, “Đợi lát nữa phối hợp tao nhé.”

Khương Lương Chiêu không khuyên được, bị Hoàng Ngộ ép kéo đến cửa.

Trần Vụ và Yến Vi Sí vừa trở về thì bắt gặp Hoàng Ngộ đè Khương Lương Chiêu lên cửa, tới một nụ hôn ăn gian góc nhìn.

Hoàng Ngộ lén ngó phản ứng của Trần Vụ.

Nếu là gay sẽ không kinh ngạc, không phải gay sẽ rất khiếp sợ, thậm chí ghê tởm.

Nhưng Hoàng Ngộ còn chưa kịp bắt được sự thay đổi trong biểu cảm của Trần Vụ thì đã bị Yến Vi Sí chắn.

Trần Vụ đứng phía sau Yến Vi Sí, ấp úng nhỏ giọng hỏi: “Bạn học Yến, các bạn cậu đang, đang làm gì thế?”

Yến Vi Sí cho hai thằng bạn nối khố mỗi người một cước: “Đang bẽ mặt xấu hổ.”