Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 39: Thích Yến Vi Sí



Yến Vi Sí cõng Trần Vụ ra khỏi quán ăn nhỏ ồn ào rồi đứng ở ven đường.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua…

Mười phút trôi qua…

Yến Vi Sí vẫn cõng Trần Vụ trên lưng, đối mặt với dòng xe cộ đông đúc.

Một chiếc ô tô dừng bên cạnh hắn, hai người qua đường mở cửa ngồi vào, xe nghênh ngang phóng đi.

Trong làn khói đuôi xe, Yến Vi Sí mới tỉnh táo trở lại, cuối cùng đã nhớ ra phải gọi xe.

Mẹ kiếp, mất mặt thật.

Hắn nắm chân của người sau lưng, xốc xốc lên trên: “Đừng ngủ đấy nhé, về nhà chúng ta còn có việc phải làm.”

Trần Vụ vòng tay qua cổ Yến Vi, bàn tay đeo tràng hạt rũ trước người hắn: “Không ngủ, phải làm việc.”

“Ngoan.” Yến Vi Sí không cần thầy dạy cũng biết dỗ dành.

Thủ Thành vào đêm hè giống một cái lò nung cháy cả ngày, gió thổi qua thổi lại dường như xen lẫn tia lửa.

Ban đêm nóng nực như thế, thanh xuân khô nóng như thế.

Yến Vi Sí vừa lên xe đã nắm tay Trần Vụ, lòng bàn tay ướt đẫm.

Trần Vụ dựa gáy lên thành ghế cứng, cần cổ tạo thành một hình vòng cung mảnh khảnh đẹp mắt, nhịp thở của anh có chút gấp gáp.

Yến Vi Sí tháo kính của anh xuống đặt sang một bên: “Buồn nôn à?”

Trần Vụ không trả lời.

Yến Vi Sí duỗi tay còn lại ra, ôm lấy nửa khuôn mặt của của anh, quay đầu anh kéo vào trong lòng mình: “Bác tài, chậm một chút.”

Tài xế: “Được được.”

Chuông báo thức réo vang dội trong không gian chật hẹp.

Yến Vi Sí thò tay vào túi quần của Trần Vụ, lấy điện thoại của anh ra: “Tại sao lại đặt đồng hồ báo thức vào lúc này?”

“Về nhà.” Trần Vụ nhắm mắt, đỉnh đầu chống lên hàm dưới của hắn.

Yến Vi Sí buồn cười: “Ở bên ngoài ăn cơm uống rượu với người ta, còn biết mình phải về nhà à?”

“Nếu không về nhà, cậu ấy sẽ phiền.” Giọng Trần Vụ không rõ ràng lắm.

Yến Vi Sí nghe không sót chữ nào: “Cậu ấy là ai?”

Trần Vụ không có phản ứng.

Trái tim Yến Vi Sí bị câu phát ngứa, cơn ngứa này còn không dễ dừng lại. Hắn chịu đựng hai ba mươi phút gian nan, cõng Trần Vụ vào nhà.

Trần Vụ được đặt xuống sofa, toàn thân mềm nhũn.

Dọc đường anh không nôn ọe cũng không ầm ĩ, mà rất yên tĩnh, bây giờ cũng vậy.

Yến Vi Sí đi vào bếp rót nước, lần đầu tiên cảm thấy căn nhà quá lớn, đi rót nước mà tốn nhiều thời gian quá, nhỏ lại sẽ càng ấm áp hơn. Suốt quãng đường hắn sải bước rất lớn, cầm nửa cốc nước trở lại bên cạnh Trần Vụ với tốc độ nhanh nhất.

“Ngồi dậy uống vài hớp đi.” Yến Vi Sí vỗ nhẹ lên mặt Trần Vụ.

Trần Vụ hé môi ra rồi mím lại: “Không thể uống nữa.”

Yến Vi Sí tức cười: “Tôi bảo anh uống nước, không phải uống rượu.”

Lông mi Trần Vụ rung rinh, anh mở đôi mắt bị rượu hun đỏ ngập hơi nước, không biết tầm mắt dừng ở chỗ nào trong hư không.

Trông rất dễ nắn bóp, rất dễ lừa.

Yến Vi Sí khàn giọng: “Muốn tôi đút à?”

Ánh mắt Trần Vụ chậm rãi nhìn về phía hắn, hồi lâu sau anh không có động tác gì khác.

“Thế để tôi đút cho anh.” Yến Vi Sí như thể mới lên chức cha, một tay đỡ cằm Trần Vụ, tay kia bê cốc nước đưa đến bên miệng anh.

Bên đút bên sánh nước ra ngoài.

Hộp khăn giấy ở phòng ăn, Yến Vi Sí lười đi lấy, hắn tùy tiện lau tay lên áo phông, đằng nào lát nữa cũng phải thay.

“Ổn hơn chút rồi nhỉ, chúng ta nói chuyện đi.” Yến Vi Sí uống nốt phần nước còn lại trong cốc, “Tôi đến Xuân Quế mới bắt đầu chửi bậy, nếu cai…”

Trần Vụ mím môi: “Nói ít chút.”

Yến Vi Sí sửng sốt, cười nói: “Được rồi, nói ít.”

Trần Vụ lại nhắm mắt.

Yến Vi Sí luồn ngón tay vào tóc anh, nhẹ nhàng chải vuốt những sợi tóc của anh: “Anh còn không thích điểm nào ở tôi? Để tôi xem xem có thể sửa không.”

“Có thể sửa không…” Trên mặt Trần Vụ lộ vẻ suy tư.

Yến Vi Sí nói: “Đừng yêu cầu quá cao.”

Khóe miệng Trần Vụ xụ xuống, như thể đang tủi thân mất hứng.

Yến Vi Sí bất đắc dĩ: “Anh nói gì cũng được.”

Trần Vụ giữ nguyên dáng vẻ suy tư rất lâu, sau đó lắc đầu: “Không còn gì khác.”

Trái tim Yến Vi Sí lập tức loạn nhịp. Phải chăng điều đó có nghĩa là người này hài lòng với tất cả các khía cạnh khác của hắn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài?

Có thể đạt chín mươi chín phẩy chín mươi chín điểm?

Trần Vụ vốn không nôn, nhưng uống chút nước vào thì bắt đầu nôn. Yến Vi Sí chăm sóc anh súc miệng, rồi để anh ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của phòng tắm.

Trước đây Yến Vi Sí cùng đám bạn nối khố say khướt rồi nằm tứ tung ngang dọc cả đêm. Hắn chưa bao giờ qua tâm đến ai, cũng không có ai dám tiếp cận quan tâm hắn, đêm nay là một trường hợp ngoại lệ.

“Trà giải rượu là cái quái gì?” Yến Vi Sí tra cứu trên mạng, “Quả lê giải rượu?” Hắn bán tín bán nghi cầm một quả lê trở về, gọi Trần Vụ, “Ăn chút đi.”

Trần Vụ ấn xuống cái bụng không thoải mái của mình, mơ hồ nói: “Cậu đừng bảo tôi uống thứ kỳ quái nữa.”

Yến Vi Sí: “…”

“Tôi bảo anh uống cái gì cơ, đó chẳng phải là nước lọc sao?”

Hắn nào biết uống nước sẽ khiến dạ dày khó chịu chứ.

Trần Vụ ủ rũ.

“Không ăn thì không ăn.” Yến Vi Sí ném quả lê lên bàn, “Nằm ở đây, đừng cử động lung tung.”

Yến Vi Sí cầm đồ ngủ của Trần Vụ trở lại, hắn xả nước vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước ấm vừa phải: “Có thể tự cởi quần áo không?”

Trần Vụ khẽ gật đầu.

Yến Vi Sí đi qua ngồi xuống, đặt một chân anh lên đùi mình, cởi giày và tất ra cho anh: “Có thể nằm yên trong bồn tắm mà không bị trượt xuống chứ?”

Trần Vụ vẫn gật đầu.

Yến Vi Sí hỏi tiếp: “Sau khi ngâm mình có thể tự mặc quần áo được không?”

Trần Vụ đã loạng choạng đứng dậy, giẫm chân trần lên nền đất xám lạnh lẽo, rồi cởi áo trên ra.

Bị kẹt ở cổ.

Dưới ánh đèn là làn da trong trắng lộ hồng.

Hơi thở của Yến Vi Sí trở nên đứt quãng, hắn đơ mặt kéo lại áo trên cho Trần Vụ, phát hiện ánh mắt anh hoàn toàn không tập trung, mơ mơ màng màng. Hắn nhức đầu nói: “Thôi, không tắm bồn nữa, cũng không tắm vòi sen, tôi sợ anh đập đầu vào mất. Cứ ngủ thế này đi, ngày mai anh tỉnh rượu thì tắm sau.”

Trần Vụ gục đầu xuống: “Khó chịu.”

“Thế cũng phải nhịn.” Yến Vi Sí cắn răng nhéo tai anh, “Tôi có thể tắm cho anh chắc? Tôi mà dám tắm cho anh?”

“Tôi muốn tự tắm…” Trần Vụ không tỉnh táo cũng không đeo kính, đi về bồn tắm trong trạng thái nửa khiếm thị. Yến Vi Sí ôm anh từ phía sau, bế anh rời khỏi phòng tắm.

Chú Lưu trở lại căn cứ, người bảo vệ chào hỏi chú và khách sáo gọi chú là chú, chú xua tay: “Con gái tôi còn ở bên trong nhỉ?”

“Dạ vâng, gần đây giám đốc ở đến hừng đông mới đi.” Người bảo vệ đáp.

“Điện thoại cũng không nhận, hoa hoa cỏ cỏ còn quan trọng hơn cha nó nữa.” Chú Lưu thở dài.

Lời này lọt vào tai người bảo vệ cửa nghe như phàn nàn, nhưng thực tế là khoe khoang.

Con gái là học trò yêu thích của cụ Dư, do ông cụ tự mình dìu dắt, đoàn nghiên cứu ở căn cứ này nằm dưới sự kiểm soát của cô, không cần phải nói coi trọng cô tới mức nào.

Tuy nhiên, chú Lưu thật sự bất mãn, chú vẫn chưa thể thay đổi hiện trạng. Thân là một công dân bình thường, chú có thể có năng lực gì được, còn là bị gió thổi đi ấy chứ.

Chú Lưu tìm thấy con gái trong phòng nuôi cấy rộng như sân bóng. Chú chắp tay sau lưng đi vòng quanh trước mấy cái lồng kính, hô to một tiếng: “Aiya, giám đốc Lưu, đang bận à!”

Lưu Du tháo găng tay, chỉ vào lồng kính trước mặt chú: “Mười mấy cây cỏ đó thuộc về nhà họ Yến đấy ạ.”

Trong cả phòng nuôi cấy, những cây cỏ của nhà họ Yến là quan trọng nhất. Có thể nói, căn cứ này dành riêng để phục vụ chúng nó, mọi thứ khác chỉ là nhân tiện.

“Cha còn không chạm vào, nó có chết cũng dính dáng gì tới cha.” Nói thế song chú Lưu vẫn lùi ra sau vài bước.

“Dùng làm gì? Có thể làm thuốc viên trường sinh bất lão hả?” Miệng chú Lưu nồng nặc mùi rượu.

Lưu Du trả lời: “An thần ạ.”

“Làm nhiều chuyện xấu nên bị tiểu quỷ bám à?” Chú Lưu thật sự uống khá nhiều, không tỉnh táo mới dám nói đùa về vị họ Yến kia, “Hoặc là chỉ có người nghèo vui vẻ, còn người giàu thì không.”

Ông lẩm bẩm đứt quãng: “Giống chiếc máy chạy bộ, chạy tự động mà tốc độ nhanh đáng sợ, vừa ra đời liền đứng trên nó, đằng sau còn có một đống người, nếu không chạy thì sẽ ngã xuống, bị người phía sau giẫm chết.”

Lưu Du mặc kệ cha mình say khướt phát điên, ở đây chỉ có hai người họ, sẽ không truyền ra ngoài.

“Cá(1) Nhỏ, con còn nhớ lúc cha làm việc ở Tây Đức, cha từng nói phải giới thiệu cho con một thằng nhóc không?” Chú Lưu nấc rượu, gò má đỏ rực, “Tối nay cha ăn cơm với cậu ấy.”

(1) Chữ Cá (ngư) 鱼 và Du 瑜 đều có pinyin là yú nên được đặt làm biệt danh của Lưu Du.

Lưu Du không có hứng thú.

Cha vẫn luôn chạy đây chạy đó, trước nay cô không quản, ngay cả khi ông tình cờ xuất hiện ở trường trung học dạy nghề đó. Dù sao số tiền cô kiếm được cũng đủ để ông đủ ăn đủ mặc đến cuối đời, miễn những chuyện khác không ảnh hưởng đến công việc của cô là được.

Chú Lưu ngồi bệt xuống đất, chú vừa lôi bao thuốc lá ra đã bị con gái ngăn cản, “Ở đây không thể hút thuốc.”

“Cha nói với con mà con không nghe, không thể cung phụng hoa cỏ như tổ tông, càng nâng niu càng không được, vạn vật trong tự nhiên đều phải trở về với tự nhiên.” Chú Lưu thô lỗ lớn tiếng.

Lưu Du không giải thích cho cha mình, ông cũng không hiểu kiến thức chuyên môn. Chẳng hiểu sao cô chợt nhớ tới người làm vườn được thầy thuê về.

Suốt khoảng thời gian này cô khá bận rộn nên không để ý tới người nọ, không rõ anh ở khu vườn nào trong khuôn viên, ngày mai có thời gian sẽ đi xem thử.

“Cha này, cha về ký túc xá đi.” Lưu Du kéo người cha đang ngồi gục lên.

“Cha không thể ở lại thêm một lát à, một tuần cũng chẳng nói với con được mấy câu.” Chú Lưu nổi giận như một đứa trẻ.

“Khi con kết thúc giai đoạn bận rộn này, con sẽ dẫn cha đi du lịch.” Lưu Du nói.

Chú Lưu chán ghét: “Thôi đừng, con nhìn thấy bất cứ loài cây nào trên đường cũng phải nghiên cứu kỹ, cha không đi cùng con đâu, cha sẽ tự đi.”

Lưu Du: “…”

“Cha đi rồi, con cũng đừng bận quá khuya.” Chú Lưu đi ra ngoài, đời sống tình cảm của cô con gái làm ông sầu chết mất.

Ông tưởng hai đứa trẻ sẽ thành bạn bè thân thiết, muốn tác hợp con gái và Tiểu Trần.

Ai ngờ…

Vẫn là người trẻ tuổi giỏi.

Chú Lưu chưa tới cửa đã nghe thấy con gái nhận điện thoại, nhìn ra đối phương là đàn ông, chú lập tức quay trở về, chờ con gái gọi xong thì hỏi: “Thằng nhóc thối nào thế?”

“Cậu cả nhà họ Triệu ạ.” Lưu Du trả lời.

Chú Lưu nhíu mày: “Hẹn con ăn cơm à?”

Lưu Du: “Dạ.”

Cô không có bối cảnh gia đình gì nhưng có một thầy giáo, tính như người nhà họ Dư. Vì thế khía cạnh hôn nhân cũng bị người khác chú ý theo dõi.

“Nhìn trúng thì tiến xa, chướng mắt thì từ chối.” Chú Lưu nói.

Lưu Du đùa giỡn: “Con đâu có tự tin đó.”

“Cha chính là sự tự tin của con, cha là chỗ dựa cho con.” Chú Lưu vỗ ngực.

Lưu Du xem như chú đã uống quá nhiều nên nói năng lộn xộn.

Chú Lưu trở về ký túc, ngã xuống giường rồi lại bật dậy, Tiểu Trần uống say, liệu có chịu thiệt không nhỉ?

Tiểu thiếu gia đang đúng độ tuổi tràn đầy tinh lực, mà Tiểu Trần uống rượu còn thú vị hơn bình thường, không khỏi sẽ bị ăn bị gặm mất.

Chú Lưu mở điện thoại tìm dãy số gửi tin nhắn, gõ ra rồi sửa rất nhiều, cuối cùng vẫn xóa hết.

Không phù hợp.

Bất luận tính cách ra sao thì tình cảm hẳn rất tốt, dựa theo kinh nghiệm của chú, nếu thực sự trân trọng một người thì sẽ không xằng bậy vào lúc này.

Chàng trai đó thực sự trân trọng Tiểu Trần.

Bây giờ Yến Vi Sí vốn không có lòng dạ xằng bậy, hắn đang phiền não làm sao để Trần Vụ đi ngủ.

Trần Vụ không tắm rửa, dù thế nào cũng không chịu lên giường.

“Không ngủ ở giường…” Yến Vi Sí cau mày, “Thế anh muốn ngủ ở đâu?”

Trần Vụ ngó nghiêng khắp nơi rồi nằm xuống sàn nhà.

Yến Vi Sí: “…”

Hắn ngồi xổm xuống, nhẫn nhịn tính nóng, “Lên giường.”

Trần Vụ cuộn tròn tay chân quay lưng về phía Yến Vi Sí, dưới lớp vải mỏng là xương sống rõ ràng, anh tì trán lên tường không nhúc nhích, một lúc sau vang lên tiếng anh lẩm bẩm: “Nhiều mồ hôi lắm, không tắm thì sẽ làm bẩn chăn, phải giặt.”

“Tôi giặt.” Yến Vi Sí chịu phục.

Thấy Trần Vụ không nói gì, hắn xoay anh sang, trịnh trọng như đang cầu hôn, “Yến Vi Sí giặt.”

Trần Vụ nỉ non: “Yến Vi Sí giặt.”

“Đúng thế.” Yến Vi Sí nói, “Giờ có thể lên giường chưa?”

Trần Vụ gật đầu thật mạnh: “Lên giường.”

Đêm đã khuya, Yến Vi Sí nhanh chóng dọn dẹp bản thân rồi về phòng ngủ. Trần Vụ chưa ngủ, anh giơ cao tay trái, ngắm tràng hạt trên cổ tay.

Yến Vi Sí trêu chọc: “Thích thế cơ à?”

Trần Vụ lẳng lặng nhìn chốc lát, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Tôi muốn ngồi vòng đu quay.”

Yến Vi Sí nói: “Tôi thấy anh muốn lật trời thì có.”

Trần Vụ mím môi.

“Còn dám tủi thân, anh xem xem mấy giờ rồi?” Yến Vi Sí đưa điện thoại tới trước mặt anh, sắp phát điên đến nơi, “Không có, tan làm rồi, ngày mai dẫn anh đi.”

Trần Vụ nhìn thẳng vào màn hình di động, ánh sáng vừa tắt là lại bị Yến Vi Sí bật lên.

“Cho anh chơi thêm một phút nữa rồi đi ngủ.” Yến Vi Sí đắp chăn lên bụng Trần Vụ.

Trần Vụ xoa xoa lông mi của mình, khiến tầm nhìn nhòe sáng: “Chơi thêm một phút.”

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm Trần Vụ giây lát, nhớ lại cách anh suy nghĩ sau khi say rượu, hắn ném điện thoại đi rồi nâng mặt anh lên: “Anh thích Yến Vi Sí.”

Trần Vụ ngơ ngác.

Yến Vi Sí đặt ngón tay của anh lên môi mình, để anh cảm nhận sự thay đổi của hình dáng khuôn miệng, đôi mắt sâu thẳm nóng bỏng. Hắn nhấn từng chữ trầm thấp mà rõ ràng: “Trần Vụ thích Yến Vi Sí.”

Trần Vụ chậm rãi chớp mắt: “Thích Yến Vi Sí.”