Yến Vi Sí khắc sâu ký ức về ngày tỏ tình muốn danh phận, tất cả khung cảnh từ bình minh đến hoàng hôn rồi tới đêm khuya.
Bao gồm cả cảnh buổi chiều hắn ngồi trên đài quan sát nhìn Trần Vụ chia gốc hoa hay cây gì đó trong chai nước từ hai thành bốn cây, hắn hỏi nó không sinh trưởng từ hạt giống à, Trần Vụ lắc đầu.
Cũng chỉ hỏi như thế, không thảo luận sâu hơn.
Cho tới nay Yến Vi Sí chỉ có một lần mất lý trí, biết rõ là âm mưu mà còn giẫm phải bẫy, chính là chuyện đánh lên đầu và chân Quý Minh Xuyên vào kỳ thi tuyển sinh đại học tháng Sáu năm ấy.
Lúc này Quý Minh Xuyên lại tới kích thích hắn, bình mới rượu cũ, hắn không hề bị kích động chọc tức, vì hắn không ngại sự giấu giếm của Trần Vụ, hắn chỉ quan tâm những gì đằng sau sự giấu giếm ấy.
Điều Trần Vụ không muốn nói đều chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Giống như mọi chuyện kể từ khi anh được cha mẹ đón về nhà cho đến khi xuất hiện ở nhà họ Quý.
Yến Vi Sí mở nắp nhựa của bát đựng tào phớ: “Thôi, đừng trả lời.”
Trần Vụ lên tiếng cùng lúc với hắn: “Là lúc anh bị bắt cóc.”
Sắc mặt Yến Vi Sí thay đổi rõ rệt: “Bắt cóc?”
Trần Vụ vừa múc một thìa tào phớ liền bị Yến Vi Sí lôi ra khỏi chăn. Anh lảo đảo đứng dậy, quần áo bệnh nhân hơi nhăn nhúm che phủ cổ tay và mắt cá chân. Kết hợp với chiều cao của chiếc giường, góc độ Trần Vụ nhìn Yến Vi Sí biến thành nhìn từ trên xuống.
Từ góc độ này, anh có thể thấy rõ mái tóc dày vàng óng, lông mi dài rậm, cùng sống mũi tinh tế đầy nghệ thuật của Yến Vi Sí.
“A Sí, đã là chuyện từ lâu trước đây rồi, em đừng…” Trần Vụ còn chưa dứt lời đã bị Yến Vi Sí ôm lấy.
“Sao còn dính dáng đến bắt cóc?” Yến Vi Sí chú ý không đè trúng cánh tay anh buộc trước người, trong lòng nặng trĩu, hắn dán môi lên mí mắt mềm mại của anh, thời niên thiếu anh đã phải trải qua nhiều tai nạn như vậy.
“Không phải cái loại bạo lực hung ác kia.” Trần Vụ giơ cao chiếc thìa dính nước đường tào phớ trên tay để không làm bẩn quần áo của hắn, “Một ngày nọ anh lên trấn trên mua thuốc cho cha nuôi, giữa đường bị người ta đánh ngất, khi tỉnh dậy đã ở một nơi tối đen như mực.”
“Có người ở phía đối diện anh, anh không biết là ai, trông thế nào, cũng không nghe thấy âm thanh gì, chỉ có cảm giác rất đáng sợ. Anh không bị trói tay chân nhưng cũng không dám chạy.” Trần Vụ run rẩy, sắc mặt tái nhợt, trải nghiệm đó đã để lại ám ảnh tâm lý trong anh, anh vịn vai Yến Vi Sí, “A Sí, đưa tào phớ cho anh.”
Yến Vi Sí đứng bên giường, giơ tào phớ lên, còn Trần Vụ đứng trên giường, cúi đầu cầm thìa xúc ăn.
“Kẻ lên tiếng là một người khác, tuy khắp nơi đều tối tăm, nhưng anh khẳng định người nhìn anh chằm chằm không phải người đang nói chuyện.” Trần Vụ ngậm miếng tào phớ mềm trơn, anh thích ăn cả đồ ngọt lẫn đồ mặn, món nào cũng có cái ngon riêng.
Yến Vi Sí: “Nói gì?”
“Cho anh một khoản tiền, bảo anh mua đất nhân giống cây cành, nếu anh không nhân giống được, cả thôn sẽ bị chôn cùng anh.” Trần Vụ múc thìa tào phớ cho Yến Vi Sí, “Anh vừa nghe đã biết không phải chỉ là đe dọa suông, sau đó không có thanh âm nào nữa. Tầm mắt nhìn chằm chằm anh vẫn mãi không rời đi, giống như có thể thấy rõ xương cốt của anh, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ mùi gỗ đàn hương, anh đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.”
Yến Vi Sí liếc miếng tàu phớ trắng mềm được đưa tới bên môi, hắn há miệng ăn hết, cau mày lắng nghe.
“Sau đó nữa, anh lại bị đánh ngất, lúc có ý thức đã ở bên cạnh hầm trú ẩn dưới chân núi, trong lòng có cành cây và một túi tiền.” Trần Vụ mím môi cười, “Một túi thật, trước đây anh chưa bao giờ thấy nhiều tiền đến thế”.
Yến Vi Sí thấy trạng thái của Trần Vụ ổn định nên cũng nhẹ nhõm hơn không ít: “Anh mang nó về trồng à?”
“Trong núi nơi nơi là đất, nào còn cần mua đất chứ, anh cảm giác tiền là dành cho mình, anh bèn dùng tiền mua cây giống đưa cho thôn dân trồng. Còn cành kia anh muốn chăm sóc lại không biết chăm sóc thế nào, chỉ đành làm theo phương pháp mà mình quen thuộc.” Trần Vụ đẩy kính, “Sau vài cơn mưa xuân, nó mọc lên mầm nhỏ, anh đã thành công.”
Trần Vụ ăn từng miếng tào phớ, giọng nói hơi mơ hồ, như thể trí nhớ cũng bị bao phủ bởi một lớp bóng mờ: “Mỗi lần anh nuôi sống một cây, nó lại nhanh chóng biến mất, họ tới lui nhà anh rất tự nhiên.”
Gia đình chỉ có một người bị liệt giường, một đứa trẻ bị bệnh ẩn tra tấn đang núp trong nhà hấp hối, và một đứa lớn đang gánh khổ ải trên đôi vai gầy gò.
Nếu có ăn trộm đột nhập thì cũng phải lắc đầu bố thí cho hai đồng.
Có thể có phòng bị gì? Nào có tinh lực để phòng bị chứ.
Yến Vi Sí ném chiếc bát Trần Vụ ăn hết vào thùng rác, sau đó quay về cầm tay anh mân mê vuốt ve: “Không lén nhìn xem ai tới lấy đi à?”
Trần Vụ lắc đầu: “Không muốn biết nhiều như thế.”
“Cũng coi như một cách tự bảo vệ bản thân.” Yến Vi Sí nói, “Đã trồng bao nhiêu tháng, hay là hơn một năm?”
Trần Vụ ngửa đầu nhìn trần nhà trắng nhợt, cần cổ sau cổ áo thẳng tắp yếu ớt mà vô cùng cứng cỏi: “Không nhớ rõ thời gian cụ thể. Giống như không bao lâu, lại có vẻ như đã rất lâu. Khi ấy mỗi ngày đều không nhanh như bây giờ, mỗi ngày trôi qua rất chậm rất dài, có thể làm được rất nhiều việc.”
Yến Vi Sí cố gắng lĩnh hội những gì Trần Vụ nói, song lại không có cách nào cảm nhận được. Hồi nhỏ hắn trở về Thủ Thành, thời gian đều được nén lại và tăng tốc, buồn tẻ vô vị, phẳng lặng không có bất kỳ gợn sóng nào.
Ngay cả quãng thời gian xảy ra những vụ bắt cóc với tần suất cao đến nỗi gần như xuất hiện hàng ngày cũng không để lại dấu vết gì.
Điều thực sự có ý nghĩa là cuộc sống khác mà hắn đã trải qua sau khi đến Xuân Quế, thoát khỏi khuôn khổ, thích gì làm nấy. Hút thuốc và chửi thề đều được học lúc tới đó, cũng không cần dày công học tập, nó ở khắp xung quanh, tự nhiên sẽ học được.
Nhưng vẫn nhàm chán. Đánh nhau, uống rượu, đua xe, chơi bóng, làm thêm cũng đều nhàm chán.
Mãi tới tận khi gặp lại người trước mắt.
Chẳng qua tốc độ thời gian trôi chậm thật, lại chưa lâu như Trần Vụ nói.
Suy cho cùng cũng không chung một môi trường trưởng thành.
“Có lần một cây anh trồng mập mạp không bị lấy đi, anh biết bọn họ đã đủ rồi, không cần nữa.” Trần Vụ vịn Yến Vi Sí chậm rãi ngồi xuống giường, “Mất thêm một khoảng thời gian khá dài, anh mới đọc được ghi chép về cây thuốc đó trong một cuốn sách y học bị hư hại. Anh bắt đầu nhân giống lần nữa, thử dùng cho Quý Minh Xuyên.”
Suy nghĩ của Yến Vi Sí quay trở về, khóe môi khẽ giật: “Nói như vậy, Quý Minh Xuyên cũng may mắn thật đấy.”
“Bọn họ không định giúp Quý Minh Xuyên, là anh gặp được trang sách y kia, mới khiến Quý Minh Xuyên bắt trúng, thiếu điểm nào cũng không thể.” Trần Vụ gập chân, dùng bàn tay có thể tự do hoạt động kéo cổ tất trắng, “Cuộc sống là vậy đó, rất hí kịch.”
Yến Vi Sí mở hai bức ảnh trên điện thoại ra: “Đây là vật được đấu giá trong nhà đấu giá, anh nhìn xem, có phải là do anh trồng không?”
Đây là một suy đoán của hắn.
Yến Vi Sí vuốt màn hình, chuyển đổi qua lại giữa cây khô và cây tươi.
“Phóng to dược liệu khô một chút.” Trần Vụ dùng tay ra dấu trên không trung ở chỗ vết cắt, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, “Là anh trồng… Kỹ thuật của anh, không sai được…”
Anh không dám tin: “Đây là một trong những lứa trước do anh trồng, kỹ thuật chưa tốt lắm, gầy còm.”
“Bán rồi à?” Trần Vụ lẩm bẩm thì thầm, “Bọn họ mang đi bán, mình còn tưởng là nhà họ có người mắc bệnh cần dùng chứ.”
Yến Vi Sí không khỏi bật cười, đi điều tra nguồn cung, mà nguồn cung ở ngay bên cạnh mình. Hắn tắt màn hình, ném điện thoại lên giường: “Theo quy trình thông thường, vật phẩm đấu giá sẽ có thông tin chi tiết được cung cấp bởi người bán, với vật chết là chi tiết sản xuất, với vật sống là quá trình sinh trưởng.”
“Chắc là mô phỏng.” Trần Vụ lẳng lặng ngồi một chốc, “Hóa ra là để bán, điều này xem như giải đáp được mối nghi ngờ bao năm nay của anh.” Anh nói nhỏ, “Nhưng tại sao họ lại tìm anh? Phương pháp cắt ghép vỏ duy trì độ tinh khiết của nước thuốc còn là học theo sư phụ.”
Nghe vậy, đáy mắt Yến Vi Sí hiện lên vẻ khó hiểu, hắn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
“A Sí?” Trần Vụ kỳ quái gọi hắn một tiếng.
Yến Vi Sí bước đến chiếc ghế sát tường và ngồi xuống, cơ lưng rắn chắc của hắn trở nên cứng ngắc từ lúc nào chẳng hay.
Người đứng sau, cũng chính là người bán, biết Trần Vụ có khả năng nhân giống dược liệu quý hiếm, nhất định từng tiếp xúc hoặc quen biết sư phụ của anh.
Bốn năm mới đưa ra một gốc cây đem đấu giá, không giống như là vì ích lợi.
Các thông tin chồng lên nhau, trong đầu Yến Vi Sí cơ hồ đã có đáp án, hơi thở nghẹn lại, hai tay ôm đầu vùi trong khuỷu tay: “Đệt.”
Trần Vụ lo lắng tăng cao âm lượng: “A Sí, sao em lại giận rồi?”
“Không phải giận anh.” Yến Vi Sí chửi tục thêm vài câu, “Có lẽ, em nói là có lẽ, mẹ kiếp, có lẽ em…”
Có lẽ cái gì?
Trần Vụ xỏ dép đi tới.
Yến Vi Sí cầm tay anh che khuất khuôn mặt mình, sau khi điều tra và xác nhận xong, em sẽ cho anh một lời giải thích.
Quý Minh Xuyên không còn xuất hiện trên máy tính của Trần Vụ theo cách âm phủ đó nữa, dường như đã thật sự bỏ cuộc.
Mặt nước trông tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng không biết dưới nước có thứ gì.
Trần Vụ phục hồi rất tốt trong bệnh viện. Sau khi các chuyên gia đánh giá lần kiểm tra thứ hai và xác định anh có thể đi xa, anh quay về Thủ Thành, ngồi trên ô tô riêng hơn một tiếng rồi lên máy bay, di chuyển trên đường cũng không quá mệt nhọc.
Không lâu sau Yến Vi Sí phải trở lại nước Anh, hắn chưa thay giày đã dạy Trần Vụ kiểm tra hệ thống an ninh được nâng cấp trong nhà.
“Phải cập nhật kịp thời.” Yến Vi Sí liên tục nhấn mạnh.
Trần Vụ nói đã biết.
“Em đã tìm người tăng thêm vài lớp tường lửa trong máy tính xách tay của anh.” Yến Vi Sí cầm ba lô và bó hoa mua trên đường vào phòng khách, “Lần sau đừng nghe cậu ta lảm nhảm nữa.”
Trần Vụ vừa đi vừa nhìn nhà vệ sinh, ở bệnh viện nằm lâu không thoải mái nên muốn làm ít việc nhà: “Anh cũng thấy phiền.”
Yến Vi Sí sắp sướng chết mất.
Trần Vụ đi vào nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa có hô một câu: “A Sí, có lẽ Hoàng Ngộ biết anh trồng cái cây bảy mươi triệu ở nhà đấu giá. Vì trong lần anh đi thực tiễn ở huyện Tề, cậu ấy có gọi cho anh và nói mấy lời kỳ quái.”
Lúc điều tra Khương Hi, Yến Vi Sí cũng tra ra thằng bạn nối khố: “Không sao, nó sẽ không tiết lộ đâu.”
Mặc dù tin tưởng bạn thân, hắn vẫn cảnh cáo một câu trên wechat.
Hoàng Ngộ đang ăn trong nhà vị hôn thê, gã lén đọc tin nhắn rồi sững người, tình hình thế nào, sao anh Sí biết được?
“Đậu má.” Hoàng Ngộ không kìm được tiếng chửi, gã run tay, thức ăn trên chiếc đũa rơi xuống.
Những người ngồi trong bàn ăn nhà họ Đàm lần lượt lộ ra vẻ mặt khó chịu, sao người thanh niên này lại có thể làm ra chuyện thiếu giáo dục như thế? Rốt cuộc trong ba năm ở Thủ Thành đã mắc phải bao nhiêu thói xấu, trở về đã hơn hai năm mà còn chưa sửa được.
Hoàng Ngộ không nhận thấy sự thay đổi của bầu không khí, gã hoàn toàn đắm chìm trong tình huống bất ngờ do anh Sí mang đến.
Đàm tiểu thư đứng dậy, dùng bàn tay thon gầy mảnh khảnh chạm vào cổ tay áo Hoàng Ngộ.
Hoàng Ngộ ngẩng đầu: “Tại sao không ăn?”
Đàm tiểu thư tinh tế nắm bắt cảm xúc của gã, xem xem gã có mất hứng không, trong khi gã giương khuôn mặt điển trai lắm tiền với ánh mắt vô hại.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi.” Đàm tiểu thư dịu giọng nói.
Hoàng Ngộ nhướng mày: “Ok.”
“Mọi người cứ từ từ ăn.” Gã cầm áo khoác, ôm vị hôn thê rời khỏi.
Để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Trần Vụ nhận được tin nhắn của Hoàng Ngộ, tới thăm dò anh.
Hoàng Ngộ: [Cái thứ trong bình hoa ăn mày của anh, bảy mươi triệu một cây.]
Trần Vụ: [Đúng thế thì phải.]
Hoàng Ngộ không trả lời.
Trần Vụ lật lịch rồi gọi cho trưởng thôn: “Cháu sẽ về vào cuối tháng tới. Thứ Sáu ít lớp nên xin nghỉ, tính cả thứ Bảy và Chủ Nhật.”
Sức khỏe của trưởng thôn gần như đã tốt hẳn, ông đang lo cây giống không để được bao lâu thì nhận được ngày Tiểu Vụ ấn định, lập tức không còn lo lắng nữa.
Trần Vụ quay người vào bếp: “Bác tìm mấy người công nhân già đáng tin cậy đến tân trang lại nhà cháu nhé.”
Trưởng thôn kinh ngạc không thôi, Minh Xuyên vừa mới sửa sang xong ngôi nhà cũ cách đây không lâu, Tiểu Vụ lại muốn tân trang, cái này…
“Được, ngày mai bác sẽ tìm ngay!” Trưởng thôn đồng ý, “Mỗi ngày bao một bữa cơm, ăn ở nhà bác.”
“Cháu sẽ về kết toán tiền công, bác giúp cháu canh chừng, cứ làm như nhà các bác là được. “Trần Vụ phát hiện đã ăn hết gạo nên đi gọi Yến Vi Sí mở một túi mới.
Trưởng thôn vội đáp lời, trong thôn cũng chỉ có nhà lão Quý vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, những gia đình khác đã sửa chữa lại từ lâu.
Để con cái trở về vào ngày lễ tết có thể thoải mái hơn chút, thang bồ đập lúa trước cửa nhà được quét lớp xi măng, trong nhà cắm hoa mua trong thành phố, thậm chí có người còn gắn ổ khóa mật mã trên cửa, công nghệ cao.
Ngay cả nhà ông cũng đã trang bị bếp nấu chạy bằng năng lượng mặt trời.
“Lúc cháu về phỏng chừng còn chưa tân trang xong đâu.” Trưởng thôn nói, “Cháu ở luôn nhà bác đi.”
Trần Vụ đi về phía phòng ngủ: “Cháu sẽ dẫn bạn về ạ.”
“Ừ ừ ừ, bác gái của cháu đã làm chăn mới cho cháu, đúng lúc các cháu trở về dùng đắp, lúc đi thì mang theo.” Trưởng thôn phấn khởi đến mức định cúp điện thoại, cưỡi chiếc xe điện nhỏ lên trấn trên mua pháo.
“Người cháu dẫn về không phải con gái, mà là nam.” Trần Vụ nói.
Tâm trạng của trưởng thôn lập tức sa xuống đất: “Hả? Nam à? Thật sự là bạn bè à?”
Trần Vụ khẽ cười: “Dạ không, là bạn trai của cháu ạ.”
Trưởng thôn cảm giác như mình đang ngồi trên cái gọi là tàu lượn siêu tốc, vù vù đi lên rồi vù vù đi xuống, bạn, bạn, bạn trai?
Tiểu Vụ có bạn trai?
Trưởng thôn rít một hơi thuốc lào. Ông cũng giống tất cả mọi người, hy vọng Tiểu Vụ sẽ tìm được một người vợ thiện lương chu đáo, sinh một cặp trai gái, sống cuộc sống sung túc.
Làm sao lại tìm một người bạn trai chứ?
Trưởng thôn cầm ống thuốc gõ gõ đế giày, thầm nghĩ mấy năm nay Tiểu Vụ sống không dễ dàng chút nào.
Cũng được, bạn trai thì bạn trai, miễn là người.
Trưởng thôn lại xốc tinh thần: “Vậy bác đánh tiếng với mọi người trước nha!”
Trần Vụ vừa tháo bó bột, Yến Vi Sí đã vội vội vàng vàng chuẩn bị rời đi. Cuối tháng sau hắn phải quay lại theo Trần Vụ về quê, nên trước thời điểm đó, hắn không có cách nào về nước.
Trần Vụ trở lại trường đi học, các bạn học đều quan tâm việc anh sống sót sau tai nạn, nhưng không thấy Đới Kha đâu. Anh hỏi một người bạn cùng phòng.
“Tuần này Đới Kha có quay về một lần.” Bạn cùng phòng lật sách soạt soạt, “Đừng để ý đến cậu ta, gần đây cậu ta thường xuyên ra ngoài suốt mấy ngày liên tiếp.”
Trần Vụ nói: “Nhưng cậu ấy đã gửi video bài giảng cho tôi…”
“Nhờ người khác quay giúp chứ gì.” Bạn cùng phòng cười, “Trả tiền là được, cậu ta giỏi kiếm tiền lắm.”
Có tính ám chỉ, ý trào phúng rõ ràng.
Trần Vụ không nói chuyện với bạn cùng phòng nữa. Anh lặng lẽ kết thúc tiết học rồi trở về ký túc xá.
Giường của Đới Kha kê sát bên giường anh, đầu quay vào nhau, buổi tối hay lôi kéo anh xem loạt phim điện ảnh “Đồ Tể”, miệng nhiều lần hô “kích thích”.
Trần Vụ cầm chậu rửa mặt của mình đến bồn rửa lấy nước. Đới Kha vẫn luôn gọi không thông tìm tới anh, tiếng ồn ào ở đầu bên kia nghe như thể truyền qua theo dòng điện.
Đới Kha le lưỡi: “Trần Vụ, anh về trường rồi à, vết thương đã khỏi nha!”
“Cậu ở quán bar hả?” Trần Vụ tắt vòi nước.
“Quán bar gì, không phải quán bar, tôi ở khách sạn.” Đới Kha lầm bầm, “Một mình tôi không biết ăn cái gì, nên chọn bừa một khách sạn, chọn bừa một một đôi cô dâu chú rể đang tổ chức tiệc cưới, cầm bao lì xì năm trăm, giả làm bạn bè của một bên rồi vào uống rượu.”
Trần Vụ: “… Khách sạn nào?”
Đới Kha nói địa chỉ: “Trần Vụ, có phải là anh định tới đón tôi không?”
Đứa trẻ bị bỏ lại ở trường mẫu giáo, người khác đã được cha mẹ đón về nhà, chỉ mỗi cậu ta không có ai đón.
“Để cảm ơn vì đã luôn gửi video cho tôi.” Trần Vụ nói, “Cậu ở đó chờ tôi.”
Khi Trần Vụ bắt taxi ở cổng trường, Triệu Tiềm gọi tới nói mình sắp đến.
“Tiềm Tiềm, anh phải đi đón bạn học.” Trần Vụ nói, “Em đừng tới, ngày mai chúng ta đi dạo phố sau.”
“Em đã tới rồi.” Phía Triệu Tiềm vang lên tiếng còi, “Em theo anh đi đón người trước, xong việc sẽ đi dạo.”
Trần Vụ “A” một tiếng: “Em muốn đi cùng anh à?”
“Đương nhiên.” Không biết gần đây Triệu Tiềm đọc những truyện gì, mang đậm phong cách giám đốc ngang ngược, “Một mình anh chạy lung tung thì ai mà yên tâm được.”
Trần Vụ: “…”
Không lâu sau, Triệu Tiềm lái xe xuất hiện trước mặt Trần Vụ.
Dư Trản từng có một con xe BYD, Trần Vụ có một xe, giờ thêm chiếc này của Triệu Tiềm.
Ba xe ba màu.
“Người kia ở đâu?” Triệu Tiềm mở cửa xe cho Trần Vụ.
Trần Vụ trả lời: “Khách sạn Khải Thụy.”
“Đủ xa.” Triệu Tiềm nhanh nhẹn cài đặt định vị rồi nghiêng người giúp anh thắt dây an toàn, “Anh này, sao trên người anh lúc nào cũng thơm phức thế?”
“Dùng sữa tắm mà A Sí mua cho anh.” Trần Vụ nói cho cô biết đáp án.
Triệu Tiềm thoáng bừng tỉnh, cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt hiện lên trước mắt, anh mặc chiếc áo khoác quân đội có thể dùng như chăn bông, xắn tay áo, trông ngốc nghếch.
Không có nhiều chuẩn bị hay soạn nháp trước, vào khoảnh khắc này trong xe, Triệu Tiềm thú nhận nguyên nhân lúc trước mình tiếp cận anh.
Trần Vụ nghe xong nói: “Không sao.”
Triệu Tiềm ho khan xoa bóp sau cổ: “Anh không trách em có ý đồ khác với anh à?”
“Đừng dùng từ linh tinh, chưa đến mức đấy.” Trần Vụ cười khẽ, hếch cằm, “Lái xe đi, Tiềm Tiềm.”
Triệu Tiềm vô thức làm theo, ban nãy Trần Vụ có chút cảm giác áp bức của lãnh đạo, có thể khiến người ta tưởng tượng ra dáng vẻ anh chủ trì cuộc họp.
Vẫn là Viện Khoa học Lâm nghiệp có mắt nhìn tinh tường.
Ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Triệu Tiềm nhắn tin cho vị thiếu gia ở London, cũng mặc kệ liệu chênh lệch múi giờ có làm phiền việc học của hắn hay không.
Báo bình an quan trọng hơn.
Hai người đã đến nơi cần đến.
Đới Kha ngồi xổm dưới khách sạn, duỗi một ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt đất. Cậu ta gầy hơn hồi mùa thu, giống một chiếc lá rách lơ lửng trong gió.
Trần Vụ vừa xuống xe, Đới Kha đã cao giọng hỏi: “Trần Vụ, anh có tiền không?”
“Có một ít.” Trần Vụ giẫm lên bậc thang đi tới.
Trên đầu Đới Kha trùm mũ áo khoác, bên dưới còn có mũ lưỡi trai. Cậu ta vẫn xinh đẹp giống món đồ sứ, nhưng hơi thở sức sống đã bị thứ gì đó hút cạn: “Thế anh có thể cho tôi vay không?”
Trần Vụ nói: “Có thể cho cậu vay.”
Đới Kha mở to đôi mắt như đá quý đen, không hề do dự, trên đời vẫn còn có người như vậy.
Loại người này, dạng người này, tại sao lại không…
“Anh em ruột còn phải công khai tính toán đấy, nói chuyện tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm, cũng không thể tùy tiện cho vay mượn tiền, bằng không con cháu anh cũng chưa chắc đã có thể đòi lại được những gì anh cho vay đâu.” Đới Kha bĩu môi nói.
Uống nhiều nhưng logic vẫn rõ ràng, tửu lượng rất tốt.
Mặc dù lớp thạch cao trên cánh tay trái của Trần Vụ đã được gỡ bỏ, song anh vẫn không thể sử dụng được nhiều sức lực. Triệu Tiềm vác Đới Kha lên, nhẹ nhàng như vác bao bột mì.
“Người đẹp, bắp tay cô cứng quá.” Đới Kha nói, “Luyện tập liều mạng như vậy sẽ không còn đường cong chữ S nữa đâu.”
Triệu Tiềm ném cậu ta lên ghế sau.
“Lúc ăn tôi đã tháo niềng răng ra, còn chưa đeo lại, để tôi mau chóng đeo vào, phải đủ hai mươi hai tiếng một ngày, vì một hàm răng chỉnh tề, phải chỉnh tề…” Đới Kha ngoài miệng sốt ruột, song niềng răng vẫn nhét trong túi. Cậu ta ngã nằm xuống ghế, cây thánh giá trên cổ lắc lư giữa vết xanh tím.
Triệu Tiềm cười hào sảng, nói bằng âm lượng mà Trần Vụ không nghe thấy: “Trai đẹp, chú ý biện pháp an toàn.”
Đới Kha cũng cười: “Cảm ơn người đẹp đã nhắc nhở.”
Đới Kha uống nhiều không giống Trần Vụ, cậu ta hết khóc rồi gào thét không ngừng nghỉ, còn dùng chân cào lưng ghế trước, hệt chú mèo hoang.
Triệu Tiềm chửi bới suốt cả dọc đường, mỗi lần muốn ném người xuống xe, cô quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Vất vả mãi mới khiêng người đến Đại học Lâm nghiệp, Triệu Tiềm thở hắt một hơi rời khỏi ký túc xá, trong đầu là cảnh tượng Đới Kha chui vào trong chăn, “Anh này, rốt cuộc cậu ta có say không thế?”
Trần Vụ trả lời tin nhắn của Yến Vi Sí: “Không thảo luận chuyện này nữa.”
Hiện tại ít nhiều gì Triệu Tiềm cũng hiểu biết hơn về Trần Vụ, nghe anh nói vậy thì biết đáp án là không say.
Giả vờ. Mượn men say để trút cảm xúc.
Triệu Tiềm không kích động muốn thăm dò, con người sống một đời, ai mà không có những chuyện cay đắng, ai mà không có những lúc bực bội chứ.
Tất cả đều phải tự mình tiêu hóa thôi.
“Tiềm Tiềm, còn đi loanh quanh không?” Trần Vụ cất điện thoại đi.
“Đi chứ.” Triệu Tiềm móc kẹo cao su trong túi ra, “Em muốn mua một cặp kẹp tóc tặng cho một người bạn, anh giúp em tư vấn xem sao.”
Trần Vụ: “Anh không biết.”
“Nhìn nhiều biết đâu sẽ giỏi.” Triệu Tiềm dẫn anh xuống tầng, “Ngộ nhỡ ngày nào đó các anh muốn cosplay, cũng có thể có phương hướng về mặt đạo cụ.”
Trần Vụ: [A Sí, cosplay là gì?]
Yến Vi Sí: [Xem linh tinh gì thế?]
Trần Vụ: [Em cũng không biết à?]
Qua hồi lâu, Yến Vi Sí mới trả lời: [Không có gì mà bạn trai anh không biết.]
Trên thực tế là đang hỏi Triệu Tiềm muốn tải thư mục.
Triệu Tiềm cũng phục luôn, kể từ năm ấy cô nhắc đến chuyện thư mục, một khi anh Sí muốn triển khai lĩnh vực mới, hắn luôn tìm cô yêu cầu, cô nào có chứ.
Thủ Thành có rất nhiều cửa hàng trang sức, phần lớn tập trung ở quận Nam Phong, đủ các cửa hàng cao cấp bình dân hoa cả mắt.
Triệu Tiềm thích một kiểu kẹp tóc, Trần Vụ cũng thấy rất đẹp.
Nạm kim cương, giá hơn năm mươi nghìn tệ, tính trong cửa hàng thì giá này cũng khá rẻ, tay nghề cũng tốt.
Triệu Tiềm cắn răng mua: “Chưa thấy ai tự chỉ định quà sinh nhật cho mình bao giờ.”
Đi tới cửa, cô lại quay về mua nguyên bộ vòng tay, đã chi số tiền lớn rồi, thêm chút tiền nhỏ cũng chẳng thành vấn đề.
Trần Vụ chờ Triệu Tiềm bên lề đường, có chiếc Cayenne đến gần anh, cửa sổ xe hạ xuống, là một ông lão với đôi mắt sinh học.
Là Yến nhị gia, anh hai bình dị gần gũi chào hỏi Trần Vụ: “Em út không đi cùng cậu à?”
“Em ấy ở nước ngoài.” Trần Vụ đáp.
“Đúng rồi, vẫn đang đi học.” Yến nhị gia day thái dương, tóc bạc đầy đầu khiến anh hai mang theo sự già nua hòa nhã, không có chút sắc bén nào, “Trí nhớ của tôi ngày càng kém.”
Tán gẫu vài câu, Yến nhị gia mời Trần Vụ đến xem buổi kịch nói tuần này.
Trần Vụ thích xem, trong mấy năm qua anh đã xem không ít lần. Đang lúc anh định mở miệng, đằng sau truyền đến giọng Triệu Tiềm, “Nhị gia, có thể cho tôi một vé không?”
Đôi mắt sinh học của Yến nhị gia dừng trên người cô một hai giây, như đối xử với cháu gái, hiền từ nói: “Có thể.”
Triệu Tiềm cười đáp: “Cảm ơn nhị gia, đến khi ấy tôi sẽ cùng Trần Vụ đi thưởng thức tác phẩm của ngài.”
Chiếc xe rời đi, độ cong bên môi cô biến mất, sau đó cô lại nở nụ cười tươi mà Trần Vụ quen thuộc: “Đi thôi, tiếp tục đi chơi nào.”
Trần Vụ bị cô kéo đi: “Chẳng phải đã mua xong kẹp tóc rồi sao?”
“Mua cho anh vật dụng nhỏ bằng vàng.” Triệu Tiềm nhíu hàng mày dày đen, “Đuổi vận rủi.” Cô bổ sung một câu, “Chính là vận rủi trận lở đất ở huyện Tề.”
“Có mua thì anh cũng không đeo được.” Trần Vụ nói, “A Sí sẽ ghen.”
Anh bất giác thì thầm, “Hình như anh còn chưa mua đồ bằng vàng tặng em ấy bao giờ, nếu không anh mua một đôi khuyên tai cho em ấy đi.”
Triệu Tiềm tưởng tượng không ra: “Anh Sí đeo khuyên tai ánh vàng lấp lánh, phải chăng không được phù hợp cho lắm?”
Trần Vụ ngẩn người: “Thế hả? Em ấy đẹp trai như thế, làm sao sẽ không phù hợp chứ?”