Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 59: Nói toàn lời vô nghĩa



Trần Vụ rút tay ra: “Chẳng phải cô đã có đáp án sao?”

Khương Hi hốt hoảng đứng đơ tại chỗ, một trận gió lạnh thổi qua dưới vành mũ tai bèo, cô run rẩy nhìn xung quanh, Trần Vụ đã sớm rời đi.

Trần Vụ vừa mở cửa nhà, cún con mèo con đã chờ trước cửa từ lâu đều nhảy lên nhảy xuống chồm lên người anh. Anh đóng cửa lại, mỗi tay ôm lên một con rồi đặt xuống: “Được rồi, thế thôi.”

“Gâu gâu.”

“Meo ~ meo ~”

Trần Vụ thay giày, mèo chó cọ cọ dán sát gót chân anh, anh đi đâu chúng theo đó.

“Bọn mày không có việc gì làm à? Có phải là đói rồi không?” Trần Vụ lên đài quan sát xem nhà nhỏ của chúng, một lam một vàng đối diện nhau dựng ở hai bên tường, bát cơm trước chuồng đều còn thức ăn thừa, nước uống cũng đầy đủ. Anh sửng sốt, “Vẫn còn mà?”

Chó vàng vung đuôi đập lên giày Trần Vụ, muốn ôm một cái, mèo tam thể nhảy lên lưng nó, nhìn chằm chằm Trần Vụ.

“Còn giỏi làm nũng hơn cả A Sí.” Trần Vụ thì thầm, cúi người xoa đầu chúng nó, nâng đầu chúng hôn mỗi con mấy cái. Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn bầu trời đêm một lát, không ngắm sao bằng kính thiên văn vì hơi mệt mỏi.

Còn phải gọi video.

Trần Vụ cắt một quả táo ngồi trong thư phòng, mở máy tính bảng gọi video với Yến Vi Sí.

Phía Yến Vi Sí đang là ban ngày, hắn đang ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ nghe ca sĩ đường phố hát tình ca, đằng sau là công nhân đang lắp ráp bảng đèn Giáng sinh cho một tòa nhà có kiến trúc đặc trưng.

Trần Vụ lẳng lặng lắng nghe tiếng ca chảy tới, như thể mình đang ở ngay bên cạnh Yến Vi Sí.

Kết thúc một bài hát, Trần Vụ dò hỏi: “Cần trả tiền không?”

Yến Vi Sí đáp: “Đã trả rồi.”

“Nghe hay lắm.” Trần Vụ thẹn thùng nói.

Yến Vi Sí dùng lòng bàn tay cọ xát phần cằm hơi đâm tay, chưa cạo râu đã ra ngoài: “Em chọn mà lại.”

Trần Vụ nghi hoặc: “Tại sao em lại yêu cầu bài hát?”

Yến Vi Sí cho anh một ánh mắt, để anh tự hiểu.

“Cảm ơn em đã đặt bài hát cho anh, anh rất thích.” Trần Vụ dùng nĩa xiên một miếng táo, môi đỏ răng trắng ăn thứ gì cũng rất nịnh mắt.

Giữa phố xá sầm uất phồn hoa, Yến Vi Sí nhìn anh chăm chú.

Không ai yêu cầu bài hát nên người ca sĩ đường phố bắt đầu hát những bài hát cũ sở trường của mình.

Bất kể ở đất nước nào, mỗi bài hát cũ đều mang trong mình một câu chuyện riêng.

Sau khi Trần Vụ ăn hết táo, chó vàng ngậm bát cơm đựng ít thức ăn tiến vào, anh giơ tay nhận lấy: “A Sí, Đậu Đậu tới rồi.”

“Không muốn nhìn, đừng chuyển ống kính của em.” Yến Vi Sí ghét bỏ.

Trần Vụ đặt bát thức ăn lên bàn sách, chó vàng trước tiên đặt móng vuốt lên đùi Trần Vụ, sau đó đặt lên cánh tay anh, cuối cùng cong mông đẩy toàn bộ thân hình mũm mĩm lên.

Nằm sấp trước người anh, gâu gâu vài tiếng non nớt.

Anh lấy một vốc thức ăn cho chó đưa đến bên miệng Đậu Đậu, Đậu Đậu thè chiếc lưỡi nhỏ ra ăn.

Yến Vi Sí nghĩ, con chó này thật vô dụng.

Đậu Đậu quay sang màn hình sủa vài tiếng.

Yến Vi Sí lạnh mặt: “Anh nghe đi.”

Trần Vụ: “Nghe cái gì?”

“Nó đang ngứa da.” Yến Vi Sí nói, “Chờ em về lột.”

Trần Vụ: “…”

“Dọa mày thôi.” Trần Vụ đè con chó toan đứng dậy đọ sức về, “Mày tiếp tục ăn của mày đi, ăn xong thì về ổ ngủ.”

“Ào úuuuuu.” Con chó vàng ngẩng đầu tru lên, sau đó vùi đầu vào trong lòng bàn tay Trần Vụ gặm sạch thức ăn cho chó.

Yến Vi Sí chứng kiến, huyết áp sắp tăng cao đến nơi. Hắn không ở nhà, Trần Vụ lại nuông chiều mèo chó thế này, thật vô pháp vô thiên.

“A Sí, sắp đến Giáng Sinh rồi.” Trần Vụ bỗng hỏi, “Năm nay ăn mừng không?”

Yến Vi Sí khựng lại.

Trần Vụ vừa định nói không tổ chức thì nghe thấy Yến Vi Sí bảo một câu, “Những năm trước luôn đón Giáng Sinh ở Thủ Thành, năm nay đổi địa điểm.”

“Anh tới London.” Yến Vi Sí nói.

Trần Vụ chậm rãi chớp mắt: “Anh chưa ra nước ngoài bao giờ.”

“Không sao.” Yến Vi Sí lau hơi ẩm trên màn hình, làm khuôn mặt của người yêu thêm rõ ràng hơn, “Em về nước đón anh.”

Trần Vụ suy nghĩ phút chốc: “Vẫn nên để anh tự đi thôi, dù sao cũng sẽ phải đi một mình, năm sau anh sẽ sang làm sinh viên trao đổi.”

“Ừ.” Yến Vi Sí thuận theo ý anh, “Không có gì phiền lòng xảy ra chứ?”

Trần Vụ lắc đầu.

Yến Vi Sí đứng dậy đi dọc theo bờ hồ.

Có người giơ cao thức ăn chờ đợi hải âu đến, có người chụp ảnh check in, có người hóng gió ngẩn ngơ.

Yến Vi Sí vuốt mái tóc vàng dài của mình: “Bạn học Trần thân mến, dựa theo dữ liệu đáng tin cậy của chính phủ, bí quyết để sống lâu là…”

Trần Vụ nói: “Ít can thiệp vào chuyện của người khác.”

Yến Vi Sí động động lông mày: “Không những phải biết, mà còn phải thực hiện.”

“Anh đã rõ.” Trần Vụ nghiêm túc gật đầu.

Yến Vi Sí muốn mở miệng, nhưng một tiếng mèo kêu nũng nịu đã thu hút sự chú ý của Trần Vụ trước. Hắn bất ngờ hỏi, “Anh không ôm chúng lên giường vào buổi tối đấy chứ?”

Tam thể nhảy lên lưng Trần Vụ, anh trả lời: “Không cho lên giường.”

“Tốt nhất là không.” Yến Vi Sí ấn lên đầu con mèo trên màn hình, “Nửa chiếc giường còn lại là của em.”

Tam thể ngồi xổm trên đầu vai Trần Vụ, đuôi mềm vòng quanh cổ anh, mặt cọ lên tóc và vành tai anh.

Yến Vi Sí: “…”

Nuôi mèo gì chó gì chứ, hoa hoa cỏ cỏ chẳng phải được rồi sao?

Mẹ kiếp thật sự sắp bị tức chết mất.

Hai ngày sau, trang web chính thức của Khương thị lần đầu tiên đăng tin tức về đám cưới của cô con gái, chủ đề này ngay lập tức bùng nổ, mức độ phổ biến cao hơn tin đám cưới của tất cả các tiểu thư quý cô nổi tiếng ở Thủ Thành trong vài năm gần đây.

Các tiểu thư quý cô khác kết hôn thương mại chính trị với công ty môn đăng hộ đối, chỉ mỗi cô nàng là ngoại lệ.

Hơn nữa…

Anh trai cô tính ra mới qua đời được một tháng, song ngày cưới của cô đã được ấn định, cử hành vào trung tuần tháng chạp, sắp rồi.

Người bình thường cho rằng chuyện vui theo sát tang sự sẽ xung khắc, rất không may mắn với vợ chồng son, ít nhất phải qua một năm mới được, người giàu thì mê tín hơn, mọi sự kiện lớn đều sẽ tính toán ngày tháng.

Nhà họ Khương sắp xếp gấp gáp như vậy, trong bụng của tiểu thư có bé con rồi?

Nhưng cũng không đến mức thế chứ?

Việc nhà gái chưa kết hôn đã có thai thật sự không thể coi là chuyện mới mẻ có khả năng bị kẻ thù sử dụng nhằm gây ồn ào, không đáng giá nhắc tới.

Chẳng lẽ nhà họ Khương đã tìm cao nhân tính toán, tổ chức vào ngày đó có thể khiến vận may của Khương thị lên dốc?

Dù sao cũng không thể là sợ người con rể không gia cảnh không nền tảng, ở nước ngoài giúp bạn học làm phần mềm sẽ chạy mất, nên vội vàng tổ chức hôn lễ để giữ chặt đâu nhỉ?

Nếu thật vậy thì chỉ có một khả năng, bát tự của con rể có thể bảo vệ mạch máu của Khương thị.

Vẫn là chuyện về quẻ tượng.

Nhà họ Khương mời Tịnh Dương đại sư chăng?

Một khách hàng lớn của chùa Thiền Mính đã điều chỉnh lịch trình của mình để dành thời gian đến chùa dò xét tin tức, thuận tiện nghe niệm kinh.

Tịnh Dương niệm kinh cho ông trong chốc lát thì bị Yến lão gia tử gọi đi.

Khách hàng lớn cũng đi theo phía sau, thân hình phì nhiêu chảy mỡ đi hai bước là thở hổn hển: “Đại sư, nhà họ Khương có đến tìm ngài không?”

“Chưa từng.” Tịnh Dương đáp.

Khách hàng lớn vẫn hoài nghi: “Không nhờ ngài xem bói à?”

Tịnh Dương chắp tay trước ngực: “Phật gia chỉ hỏi nhân quả, A Di Đà Phật.”

“Đạo gia mới bói toán đúng không, thế tôi thay nhà họ Khương hỏi chút nhân quả nhé.” Khách hàng lớn nói, “Con trai chết rồi, con gái kết hôn, chuyện này đối với nhà họ Khương là tốt hay không tốt?”

Tịnh Dương không nói rõ phương hướng, chỉ nói: “Nhân quả không phải là vận mệnh tương lai.”

Tức là bất trắc không tính.

Khách hàng lớn hơi tức giận, tiền hương khói trước sau cộng tổng lại chi ra một trăm triệu, mà vị đại sư này vẫn mang dáng vẻ khó chơi ấy.

Đại sư ở các chùa miếu khác biết xem bói, chỉ có ở đây không được. Nhưng ông không nổi giận, vẫn tỏ ra kính trọng, chung quy đại sư ở đâu cũng kém vị này.

Tịnh Dương dừng lại trước một gian thiền viện: “Thí chủ mời về.”

“Để tôi uống chút trà với ông cụ đã.” Vị khách lớn gọi vài tiếng mà không nhận được phản hồi, xấu hổ nổi nóng phất tay rời đi.

Buổi chiều, Khương phu nhân cũng tới thăm hỏi Yến lão gia tử.

Tương tự, không gặp.

Đây là hiện tượng phổ biến, kể từ khi Yến lão gia tử tới chùa Thiền Mính, tất cả những người đến thăm ông bất luận là bạn bè doanh nhân hay là người nhà họ Yến đều bị từ chối. Ông không gặp ai cả, chỉ mỗi Tịnh Dương có thể ra vào nơi ông ở.

Khương phu nhân không rời đi. Trong mấy ngày sống ở chùa, ban ngày bà làm tình nguyện viên, ban đêm chép kinh cho người con trai đã khuất, ngón tay chai sạn lại.

“Sư phụ, tôi thấy hốt hoảng.” Khương phu nhân mặc thường phục, sắc mặt mất đi vẻ quý phái ung dung, trở nên giản dị mà đau thương.

Tịnh Dương đang định cùng thủ tọa thảo luận về buổi giảng pháp ngày mai, nghe vậy ôn hòa nói: “Khương thí chủ, lo lắng, tạp niệm, chấp nhất và mong muốn của thí chủ quá nhiều.”

Khương phu nhân không nói gì, trong những ngày đầu tiên khi bà mới đến chùa, chồng bà vẫn biết hỏi han vài lời, nhưng về sau không còn nữa.

Gia đình bên ngoại hy vọng bà trở về, người sống quan trọng hơn người chết, còn bảo bà phải nhớ mình là phu nhân chủ tịch Khương thị, có thể lấy được một người chồng không nuôi tình nhân con riêng bên ngoài là đã may mắn hơn rất nhiều người rồi, đừng ở trong phúc mà không biết phúc.

Đến tuổi trung niên, những tưởng gia đình tốt đẹp cuộc đời mỹ mãn, song vào một khoảnh khắc, bà đột ngột mất đi đứa con trai, rồi lại vào một giây phút bà trở thành cái gọi là “chính thất” hay còn gọi là “vợ lớn” giống các phu nhân khác.

Điểm khác biệt là chồng bà chỉ nuôi một người, cũng không dẫn người nọ đến nơi công cộng.

Trước mắt là thế.

Hành tung của chồng vô cùng bí mật, song vẫn bị bà phát hiện một ít manh mối.

Bà phát hiện ra vào đêm trước khi tới chùa.

Chồng trở về vào đêm khuya, tắm rửa ở bên ngoài, trông ông ta rất mệt mỏi, nằm xuống giường liền ngủ thiếp. Bà bật đèn lên, im lặng nhìn ông ta.

Cứ thế phát hiện.

Trên ngực chồng có dấu vết cộm ra, còn mới, hai đường, một ngang một dọc.

Bà có thể thuê một thám tử tư giúp mình điều tra nhiều thông tin chi tiết hơn, bao gồm tài sản riêng nào của Khương thị bị sử dụng để làm kim ốc, tàng kiều là ai, bao nhiêu tuổi…

Thậm chí có thể trình diễn tiết mục vợ cả đại chiến phòng nhì.

Bởi vì những phu nhân đó thường xuyên thảo luận về phương pháp thủ đoạn của mình, đa dạng phong phú, tuy bà không cố ý ghi nhớ song cũng biết một ít.

Nhưng bà không làm vậy, sẽ không làm vậy.

So với việc chồng phản bội hôn nhân, điều khiến trái tim bà lạnh lẽo hơn cả là vào ngày tang lễ của con trai, ông ta cũng muốn đi thỏa mãn ham muốn cá nhân.

Khương phu nhân không muốn trở lại thế tục lại không buông bỏ được chuyện trần tục, phải chấm dứt thôi.

“Tôi muốn cầu phúc cho con gái, ngoài dâng hương bái Phật tụng kinh niệm Phật, tôi còn có thể làm gì?” Khuôn mặt Khương phu nhân hiện lên nét buồn khổ và bối rối.

Tịnh Dương trả lời: “Thành tâm là được.”

Khương phu nhân đã quỳ trước tượng Phật mấy đêm, không biết đã suy nghĩ gì, sau đó bà xuất gia ở am ni cô gần đấy.

Nhà họ Khương nhận đủ giễu cợt.

Khương Hi kinh hoảng chạy vào trong am: “Mẹ ơi ——”

Cách một cánh cửa, người quỳ gối trên đệm hương bồ không phải Khương phu nhân, mà là ni sư có pháp hiệu Diệu Không đã gột rửa phiền nhiễu thế gian.

Khương Hi hét lớn đến mức khàn giọng nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, tiểu ni cô nghiêm mặt bảo cô nàng rời đi, cô nàng tủi thân òa khóc.

Tiểu ni cô bị hù dọa, bỏ chạy cái vèo.

Khương Hi ngồi trước cửa, run rẩy vuốt ve cái bụng hơi khó chịu của mình: “Mẹ ơi, con còn chưa nói cho mẹ biết, mẹ trở thành bà ngoại rồi.”

Sau cửa không có tiếng động.

Đây là một phản ứng im ắng song cũng chấn động điếc tai.

Trong lòng Khương Hi lạnh lẽo, cô nàng ngồi bệt ở đó rất lâu, nước mắt không chảy ra nổi, đôi mắt cay cay đỏ hoe.

Tiểu ni cô lại xuất hiện, đỡ lấy Khương Hi đang loạng choạng toan đứng dậy nhưng không đứng được, lanh lảnh nói: “Thí chủ, mời trở về.”

Khương Hi hồn xiêu phách lạc bước đi trên con đường cũ, vạt áo khoác màu mận chín dính lên bốt, mái tóc thấm ướt sương mù trong núi sắp kết băng. Đôi tay trắng bệch vì lạnh của cô run run bấm điện thoại: “Minh Xuyên, mẹ em không cần em nữa rồi.”

Đầu bên kia, Quý Minh Xuyên đang cùng nhóm của mình họp bàn về việc phát triển và thiết kế dự án mới, y đứng dậy đi đến trước cửa sổ: “Khóc à?”

Khương Hi khẽ nức nở.

“Có thể xuất gia, cũng có thể hoàn tục.” Đáy mắt Quý Minh Xuyên ánh lên vài phần không kiên nhẫn, song ngữ điệu trầm thấp dịu dàng, “Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ nghĩ thông suốt và quay về thôi.”

“Không đâu, em hiểu mẹ em, mẹ thật sự, thật sự…” Khương Hi khổ sở không kìm nén được, “Em đã cầu xin cha em đưa mẹ về nhà, cha nói mình phải đi công tác, công việc quan trọng như vậy… Có phải là ông ấy đã làm chuyện có lỗi với mẹ em không? Bọn họ đã là vợ chồng hàng chục năm nay, vẫn luôn rất yêu thương nhau, nếu ông ấy nuôi tình nhân, cũng ăn vụng giống những người khác…”

Giọng Quý Minh Xuyên trầm xuống: “Tiểu Hi, đừng phỏng đoán cha em như thế, cũng đừng quá rối rắm với cách làm của mẹ em, vận mệnh của mỗi người đều do chính họ quyết định, hãy tôn trọng bà ấy đi.”

“Không phải em không tôn trọng, chỉ là em chưa chuẩn bị tâm lý, mọi thứ đều đến quá bất ngờ, quá đột ngột.” Khương Hi rời khỏi am ni cô, trước mắt là khung cảnh núi non hoang vắng, “Anh trai em không còn nữa, cha luôn bận rộn không về nhà, em cũng chỉ có anh… Không đúng…” Cô nhẹ giọng, “Còn có bé cưng.”

Quý Minh Xuyên trở lại chỗ ngồi, đang định tìm cớ cúp máy, sự chú ý của y đã rơi trên tài liệu kế hoạch: “Bé cưng gì?”

“Em vốn dĩ định nói với anh sau một quãng thời gian nữa.” Khương Hi ngượng ngùng mà trịnh trọng, “Em có thai rồi.”

Ống nghe bỗng dưng không có thanh âm.

Đầu dây thần kinh mỏng manh của Khương Hi căng lên: “Anh không muốn con của chúng ta sao?”

Cô bất giác trở nên hèn mọn, “Giờ không phải lúc? Ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, hay anh sợ việc kết hôn sẽ gây ra dư luận tiêu cực? Em cũng không muốn có con, em còn trẻ, giây phút xét nghiệm em bị dọa khóc luôn, em thậm chí còn không có ai để tâm sự… Nếu anh thật sự không muốn, em sẽ, em sẽ bỏ đứa trẻ… Nhưng con cái là món quà mà ông trời ban tặng cho chúng ta, em… Liệu anh có thể…”

“Sao em lại nghĩ về anh như thế?” Quý Minh Xuyên bật cười.

Cả đội nhìn thấy nụ cười của y tươi càng lúc càng rõ ràng hơn, tiếng cười cũng càng lúc càng lớn, cười tới nỗi lồng ngực rung lên, tập thể chợt cảm thấy sởn tóc gáy.

“Chẳng qua là anh vui vẻ đến mức…” Quý Minh Xuyên cười mệt rồi, thở dài nói, “Vui vẻ đến độ không biết phải làm sao.” Y khẽ khép đôi mắt sâu đen phủ kín dịu dàng, lẩm bẩm, “Anh còn chưa nghĩ ra làm sao để trở thành một người chồng đủ tư cách, đã phải suy nghĩ về việc trở thành một người cha đúng nghĩa. Tiểu Hi, anh yêu em.”

Nghe Quý Minh Xuyên nói vậy, Khương Hi không khỏi nhếch khóe môi: “Em cũng yêu anh.”

Cô lấy tất cả ra đặt cược vào một cuộc hôn nhân, đặt cược lựa chọn của bản thân.

Mình sẽ hạnh phúc.

Anh trai, xin anh hãy phù hộ cho em.

Chuyện Khương Hi mang thai không được tiết lộ ra ngoài. Đây là ý của chủ tịch Khương.

Mặc dù đây không phải là tin tức gì to tát, sẽ không khơi ra sóng gió rắc rối, cũng sẽ không gây tranh cãi, vào ngày mặc váy cưới có thể lộ bụng bầu, hoặc xuất hiện tình huống nôn nghén.

Chủ tịch Khương đã mời công ty tổ chức tiệc cưới hàng đầu thế giới đến tổ chức hôn lễ, đồng thời cũng đang làm công tác chuẩn bị cho buổi họp báo kế tiếp.

Mọi thứ đều đang được tiến hành một cách rầm rộ.

Khương Hi không quan tâm đến việc công bố hay không, cô từ chối các buổi tiệc lớn nhỏ của bạn thân và nhóm chị em, ở lì trong phòng cả ngày, ăn một chút là nôn mửa, dần gầy ốm vàng vọt.

Một đêm nọ, không biết Khương Hi lấy thông tin liên lạc của Trần Vụ từ đâu, viết thời gian mang thai đứa bé trong khung mô tả yêu cầu kết bạn.

Cứ bắt đầu ghi chép như thế.

Gần cuối học kỳ, Trần Vụ lại xin nghỉ, khoa mặc kệ, cũng không quản lý được.

Có thể không nhận công việc mà Viện Khoa học Lâm nghiệp đề nghị, nhưng ai bảo anh là đệ tử cuối cùng của cụ Dư chứ, vẫn còn mối quan hệ thầy trò.

Trần Vụ đi công tác một mình, không có đàn anh và tiền bối đi cùng. Sự kiện bảo vệ môi trường rừng này không có hoạt động thực tiễn nào mà chỉ có hội nghị nghe giảng.

Xung quanh một chiếc bàn tròn lớn là đại diện các cơ quan lâm nghiệp hàng đầu trong và ngoài nước và Viện Khoa học Lâm nghiệp. Anh ngồi trong phòng họp, đúng là quá trẻ trung, giữa một nhóm người đầu hói chỉ mỗi anh có mái tóc dày đen bóng, trông bắt mắt nổi bật nhất có thể.

Trên màn hình là phần trao đổi kinh nghiệm phòng cháy chữa cháy. Mọi người đều có micro trước mặt, ai muốn phát biểu sẽ đẩy micro đến bên miệng. Trần Vụ hầu như toàn vùi đầu đọc tư liệu, song khi được gọi tên, anh có thể nói về chủ đề phòng chống cháy rừng một cách bình tĩnh, suy nghĩ rõ ràng diễn đạt lưu loát, không luống cuống sợ hãi.

Người tổ chức cuộc họp giao lưu là Dư thị, Dư Trản đến vào giữa buổi, hắn không nói gì, ngồi trên ghế nghe tới cuối.

Mọi người bắt tay hắn, hắn đều đáp lại.

Trọng tâm sự nghiệp của Dư Trản đã được dời sang nước ngoài từ lâu, cuộc hôn nhân kinh doanh để trả nhân tình của hắn chẳng đi đến đâu, cứ thế đứng đầu danh sách những người đàn ông độc thân hàng đầu.

Khi phòng hội nghị dần vắng vẻ, Trần Vụ mới đến gần Dư Trản.

Dư Trản chờ anh mỏi cả lưng, “Làm sao mà cha tôi lại bắt cậu tham gia vào loại hoạt động này nhỉ? Một thanh niên như cậu ngồi mấy tiếng trong đống nước bọt, không nhàm chán thì cũng ngủ gà ngủ gật.”

Trần Vụ xách túi vải bạt: “Vẫn ổn, tôi quen rồi.”

Dư Trản nhìn anh đầy đồng cảm, tay nâng lên định xoa tóc anh nhưng rồi lại thả xuống: “Đi ăn cơm trước đã.”

Không phải là một nhà hàng đẳng cấp, mà là một quán cơm ấm cúng.

Dư Trản bảo Trần Vụ gọi món, hắn tráng chén rồi rót nửa tách trà đưa tới: “Tiểu Vụ, tôi mới được biết con rể của Khương Vệ Dân là em trai cậu.”

Trần Vụ ngước mắt.

Dư Trản đã đọc ra tình trạng mất tập trung từ ánh mắt của anh: “Chưa xem tin tức à?”

Trần Vụ nói: “Buổi sáng không kịp lướt điện thoại.”

Dư Trản đặt điện thoại của mình ở trước mặt anh, bấm đại vào một bài báo được đề cử.

Tiêu đề là —— Báo! Con rể Khương thị cuối cùng đã thoát khỏi tình nghi, thuận lợi trở về vòng tay tổ quốc!

Bài viết không có gì đáng xem, biên tập viên làm việc vội vàng không đạt chuẩn, Dư Trản trực tiếp phát đoạn video ghi lại được chèn trong đó.

Chất lượng hình ảnh ở mức bình thường, thậm chí ống kính còn rung lắc. Quý Minh Xuyên đeo khẩu trang xuất hiện một mình ở sân bay, xung quanh là đông đảo giới truyền thông đã nhận được thông tin từ trước.

Giờ đây y không chỉ là nam chính hoặc một trong những nam chính của bộ phim lãng mạn thanh xuân về tiểu thư nhà họ Khương, mà đã trở thành con rể tương lai của nhà họ Khương, giá trị tài sản ròng tăng vọt.

Mức độ chú ý tự nhiên gia tăng gấp bội.

Những điều trước đây không ai quan tâm, không ai hỏi han, hiện tại đều bị đào bới ra và phân tích từng chi tiết nhỏ. Xuất thân nghèo khó kết hợp với việc thầm lặng quyên góp cho các trường học để hiến tặng yêu thương biến hóa nhanh chóng dưới ngòi bút của quan hệ công chúng thuộc Khương thị, trở thành biểu tượng phản kháng số phận rất truyền cảm hứng.

Đầu tư vào tài nguyên internet để lan truyền tuyên dương những ưu điểm của y, tạo sự đồng cảm từ phía nhóm người nghèo, nâng cao uy tín tích cực của Khương thị.

Hội đồng quản trị và các cổ đông ngơ ngác đón nhận sự tăng điểm trên thị trường chứng khoán, một bức tranh tươi đẹp.

Nhà báo phóng viên ùa tới như ong vỡ tổ, vệ sĩ của Khương thị hộ tống Quý Minh Xuyên rời đi.

“Anh Quý, xin hỏi cái nhìn của anh về việc bên ngoài nói anh rể ăn bám nhà họ Khương?”

“…”

“Mấy hôm trước chủ tịch Khương đích thân phản bác quan điểm này, ông ấy nói mình đánh giá cao tài năng của anh, cũng tán thành lựa chọn của con gái, hai người là cặp đôi nhà giàu đầu tiên có gia thế không tương xứng…”

“Sau khi kết hôn anh sẽ gia nhập Khương thị chứ?”

“…”

“Đại thiếu gia nhà họ Khương mới đột ngột qua đời cách đây không lâu, vốn chủ sở hữu đã bị bỏ trống, hành động của anh…”

Vệ sĩ đánh văng camera của phóng viên.

Dư Trản tắt video.

“Cơ bản toàn là Khương thị tự truyền thông, Khương Vệ Dân muốn trói buộc Khương thị và Quý Minh Xuyên với nhau.” Dư Trản nghĩ mãi cũng không rõ, trên người Quý Minh Xuyên có thứ gì đáng để Khương Vệ Dân làm như vậy.

Nếu thật sự lên cùng một con thuyền, có vinh cùng vinh, có bại cùng bại.

Dư Trản xoay bàn quay, chuyển đĩa đậu bắp tới trước mặt Trần Vụ: “Khương thị hiện nay cần ông ta tạo ít chủ đề duy trì độ nóng, nhằm khắc phục những tổn thất do cái chết của Khương Lương Chiêu mang lại, ít nhất năm sau mới có thể lắng xuống.”

Trần Vụ gắp hai miếng đậu bắp vào bát.

Dư Trản trầm ngâm: “Tiểu Vụ, cậu và em trai cậu…”

Trần Vụ lời ít ý nhiều: “Cắt đứt.”

Không ngờ lại có một câu trả lời ngắn gọn và trắng ra như thế, Dư Trản gãi lông mày nói: “Cậu ta đang nổi tiếng và được chú ý, đằng sau có một đội ngũ chuyên nghiệp, khi cần thiết e rằng sẽ lợi dụng cậu.”

Trần Vụ gặm đậu bắp rộp rộp, mồm miệng lúng búng: “Không sao, đừng lo lắng.”

Dư Trản hơi ngạc nhiên, dường như Tiểu Vụ… Cũng không hoàn toàn bị động trong việc đối phó với em trai mình.

“Tôi chuẩn bị đi London đón Giáng Sinh, có thể gửi chó mèo ở đại viện không?” Trần Vụ chợt hỏi.

Dư Trản cười: “Có thể.”

Vào ngày Giáng Sinh, Trần Vụ được Yến Vi Sí đón từ sân bay tới biệt thự nhỏ. Họ ngủ cùng nhau một giấc rồi đi ra phố.

Bầu không khí lễ hội ở thành phố này rất sôi động, khắp nơi là những màn trình diễn ánh sáng đẹp mắt, tạo ra một sự rung động mạnh mẽ.

Dọc đường đi, nơi nơi tràn đầy cảm xúc lãng mạn.

Trần Vụ nhìn lên chiếc đèn thánh nữ lớn trên đầu.

Yến Vi Sí đứng sau lưng anh, mở rộng áo choàng ôm chặt lấy anh: “Ít nhất đã năm phút, vẫn chưa nhìn đủ à?”

“Anh đang suy nghĩ vấn đề.” Trần Vụ đáp.

“Tối nay nghĩ chuyện gì chứ, mất vui.” Yến Vi Sí nhíu mày, “Thư giãn thì chuyên tâm thư giãn đi.”

Nghe thấy bài hát Giáng Sinh, Trần Vụ nương theo tiếng ca tìm thấy ông già Noel cưỡi xe ngựa đi về phía này, sững sờ: “Giống truyện cổ tích.”

“Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy ông già Noel, chẳng phải em từng đóng giả cho anh xem rồi đây?” Yến Vi Sí cọ cọ mũ len của anh, “Em kém chỗ nào, chỉ vì không có xe ngựa?”

Trần Vụ vẫn ngẩn người.

“Sang năm bạn trai anh cũng sẽ cho anh cả một cỗ xe ngựa.” Yến Vi Sí nhéo cằm xoay Trần Vụ lại, hôn lên má anh.

Đồng thời, tại buổi họp báo, Khương thị đã đưa ra những câu trả lời tích cực cho các thắc mắc mà mọi người đặt ra, cũng tiết lộ địa điểm và thời gian chính xác diễn ra hôn lễ.

Quý Minh Xuyên ngồi bên cạnh chủ tịch Khương, sắc mặt ốm yếu, ngón tay trắng bệch lạnh lẽo và đôi môi mỏng nhợt nhạt, ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, dù là bóng dáng mờ mịt cũng vẫn đẹp trai.

Ngoại hình người thật còn đẹp hơn trong ảnh, tam quan chạy theo ngũ quan, mọi người nghĩ thầm chỉ cần y không tàn tật không tăng cân, dù ngày nào đó y dính dáng đến hoa cỏ bên ngoài hay thậm chí động chạm đến ranh giới của pháp luật, cũng sẽ không dẫn tới bất kỳ công kích chỉ trích ác ý nào.

Buổi họp báo và tiệc rượu được tổ chức liên tiếp, Quý Minh Xuyên giơ ly rượu với một ống kính.

Truyền thông hỏi y kính ai.

Y trả lời, “Kính anh trai tôi.”

Nói toàn lời vô nghĩa, luôn miệng bảo sẽ không quấy rầy…

Nhưng lúc này trước mắt bao người, vào khoảnh khắc chính thức bước vào giới thượng lưu, y cười nói, “Anh ơi, Giáng Sinh vui vẻ.”