Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 62: Em nhất định phải không được



Trần Vụ trả lời là, sẽ không nghĩ gì.

Đây xem như tỏ thái độ.

Bất luận là tùy tiện nói miệng, hay là thật sự sẽ xảy ra.

Buổi tối Trần Vụ bật gọi video rồi đổ dầu hạt cải, chai nhỏ đã dùng hết nên anh đổ một ít từ chai lớn vào cho đầy. Anh nói với Yến Vi Sí chuyện Triệu Tiềm bị thương.

Phản ứng của Yến Vi Sí rất bình tĩnh.

Trần Vụ dùng tay lau sạch chỗ dầu tràn ra từ miệng chai nhỏ, thăm dò hỏi: “A Sí, em biết à?”

Vì vị trí đặt điện thoại, từ góc độ của Yến Vi Sí, hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa bắp chân và bàn chân của anh, đã nhìn hồi lâu: “Nó từng kể.”

Trần Vụ khẽ bĩu môi: “Kể cho em mà không kể cho anh. Em cũng chẳng nói cho anh biết.”

Yến Vi Sí cười: “Lo nghĩ bận tâm nhiều như vậy làm gì.”

“Có biết bao nhiêu người ao ước thực hiện những phép trừ khỏi cuộc đời của họ.” Hắn túm mái tóc xoăn, chống thái dương, dưới mắt là quầng thâm mệt mỏi.

Dẫu cuộc gọi có thường xuyên hay video nhiều đến đâu thì vẫn lạnh lẽo, không giống như mặt đối mặt hòa quyện hơi thở.

Nếu lúc này bọn họ không bị ngăn cách bởi đại dương, thì chắc chắn họ đã nằm trong vòng tay của nhau rồi.

Trần Vụ đổ đầy chai dầu hạt cải nhỏ đến chín mươi phần trăm rồi vặn chặt nắp chai dầu đặt lại trên giá, sau đó đi thu dọn chai dầu lớn còn nhiều: “A Sí, bây giờ gia đình em vẫn là gia đình em, em vẫn là em sao?”

Có thể nói đây là câu có thâm ý nhất được thốt ra từ miệng Trần Vụ.

Không phải trực tiếp bằng phẳng mà gấp thành rất nhiều lớp.

Yến Vi Sí nhanh chóng gõ xong hai dòng tổng kết nộp bài tập nhóm, hắn nhấp một ngụm cà phê đậm đặc: “Dù sao cũng đều là bạn trai của anh.”

Đã trả lời cả hai ý.

Đây là một đáp án tinh tế phức tạp, mơ hồ, nhưng lại rõ ràng.

Trần Vụ không truy vấn. Anh đứng dậy đi rửa tay, sau đó cầm chiếc điện thoại đặt sát tường cách đó không xa và rời khỏi phòng bếp: “Sắp được nghỉ rồi nhỉ?”

“Sắp rồi.” Yến Vi Sí tăng cao ngữ điệu.

“Anh cũng sắp sửa.” Trần Vụ đi ngang qua khu vực ghế sô pha, hiếm khi lười biếng ngã xuống đó, di động gần như dán lên mặt.

Trước mắt Yến Vi Sí là đôi môi ẩm ướt và chiếc cằm trắng nõn. Hắn nhắc nhở bản thân rằng màn hình điện thoại rất bẩn toàn vi khuẩn, nhẫn nhịn không hôn lên.

Trần Vụ tháo kính, nhắm mắt lại chuyển động tròng mắt khô khốc: “Chờ em trở về tổng vệ sinh.”

“Được.” Yến Vi Sí biếng nhác trả lời.

Hàng năm trước Tết đều phải làm một lần.

Ngôi nhà rất rộng lớn, hai người không ăn không uống quét dọn cả ngày cũng không xong, nhưng họ không muốn thuê người.

Đã thế Trần Vụ còn yêu cầu cao, không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào.

“A Sí, còn bao nhiêu gói thuốc đông y anh dặn em mang đi?” Trần Vụ đột nhiên ngồi dậy, hơi nheo mắt nhìn thanh niên trong video, “Đủ dùng cho đến khi em về không?”

Yến Vi Sí quay đầu sang một bên: “Đừng hỏi.”

Đã uống hết từ lâu lắm rồi

Cuối kỳ mệt chết đi được, thường xuyên buồn ngủ, song việc đầu tiên làm mỗi sáng thức dậy vẫn là giặt quần.

Mười tám tuổi non nớt lỗ mãng, bước vào tuổi hai mươi mới thật sự mạnh mẽ.

Trần Vụ thở dài: “Không nói chuyện nữa, anh phải bận tiếp đây.”

“Mới tán gẫu được bao lâu chứ…” Yến Vi Sí sầm mặt, “Anh bận cái gì đấy?”

Trần Vụ lẩm bẩm, trông vô cùng lo lắng: “Chạy bộ này, nâng tạ này, anh sợ khi em quay về, anh sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.”

Yến Vi Sí: “…”

Video tắt, hắn nhìn chằm chằm màn hình tối đen trong trạng thái xuất thần.

Trần Vụ như một gốc cây mọc trên vách đá cheo leo, trải qua gió táp mưa sa quanh năm nhưng lại có sức sống phồn thịnh mãnh liệt, một hạt giống mà có thể mọc trải dài khắp núi đồi.

Hoàn toàn không phải là bông hoa trong nhà kính, không cần hắn tạo ra một căn phòng ngập nắng.

Tuy nhiên, điều hắn hy vọng là sau một thời gian dài gánh vác gánh nặng cho người khác, tương lai Trần Vụ có thể sống thoải mái tự tại.

Trần Vụ được nghỉ trước Yến Vi Sí, cùng ngày anh bị cụ Dư gọi vào trong viện mở họp.

Không khí trong phòng hội nghị áp lực nghiêm túc, Trần Vụ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Nguyên nhân mở họp lần này là do Lưu Du từ chức, các dự án trong tay cô bị chia ra.

Những thứ khác đều dễ nói, chỉ không ai muốn nhận kho nuôi trồng số Bảy của nhà họ Yến.

Bởi vì cho dù là Lưu Du kinh nghiệm lão luyện đích thân lãnh đạo đội, chịu trách nhiệm nuôi dưỡng hơn chục cây trong kho từ gieo hạt đến gây trồng, tỷ lệ sống sót cũng sẽ không vượt quá bốn mươi phần trăm.

Ai dám nhận củ khoai lang nóng bỏng này chứ?

Đội ngũ cũ đã muốn trốn sang các dự án khác từ lâu, nhưng sợ đắc tội Yến thị mới không hành động.

Mặc dù Yến thị cung cấp nguồn tài chính dồi dào nhất và mức thù lao hậu hĩnh nhất.

Một nhóm người trên bàn họp không một ai đứng ra, toàn những kẻ lõi đời. Cụ Dư mở nắp chén trà, thổi thổi lá trà trôi nổi: “Tiểu Vụ, cậu tới phụ trách.”

Tay Trần Vụ run lên, đầu bút chọc một lỗ nhỏ màu xanh lam trên cuốn sổ: “Em không được.”

“Cái gì mà “em không được”…” Cụ Dư trừng anh, “Trông cậu rất thảnh thơi, mà cậu bảo tôi là cậu không được.”

Trần Vụ: “…”

Anh kẹp bút ở giữa rồi khép sổ lại. Giữa các ánh mắt tràn ngập cảm thán “hậu sinh khả uý”, anh đứng dậy đi đến bên cạnh cụ Dư, nói rất nhỏ giọng: “Thưa thầy, em nhất định phải không được, em không muốn làm được, không muốn phiền phức.”

Cụ Dư nghiêm mặt, còn chưa tốt nghiệp chính quy nên hẳn là thật sự không được.

Cây cao vượt rừng gió sẽ dập(1).

(1) Câu đầy đủ là: “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả.” Dịch nghĩa là: Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập, chim bay vượt đàn, chịu súng săn. Câu được hiểu như một người xuất chúng thì ắt bị người khác sinh lời đàm tiếu, dị nghị.

Hơn nữa cũng không có đủ thời gian, năm sau còn phải ra nước ngoài trao đổi một năm.

“Vậy cậu làm việc lặt vặt ở tổ Bảy.” Cụ Dư đặt chén trà xuống, “Biết làm việc lặt vặt là ý gì chứ?”

Trần Vụ trả lời: “Biết ạ.”

Cụ Dư liếc nhìn anh, không nhanh không chậm nói: “Không phải là bảo cậu quét rác, in tài liệu, châm trà dâng nước, mà là lo liệu mọi việc.”

Trần Vụ im lặng mím môi.

Việc này cứ được quyết định như thế, nên để người trẻ tuổi rèn luyện. Cũng chỉ có trái tim người trẻ mới chịu đựng được tàn phá tra tấn.

Nhóm nghiên cứu viên lớn tuổi hiền từ vỗ vỗ vai Trần Vụ, thể hiện sự động viên cổ vũ.

Hai người trong số đó là tổ trưởng tổ Bảy và phó giám đốc, rất hoan nghênh Trần Vụ gia nhập. Có anh chống đỡ, áp lực của bọn họ giảm bớt rất nhiều.

Trần Vụ đi theo giáo viên vào văn phòng, ôm trong tay một chậu vật thí nghiệm vứt đi mà anh nhặt được ở hành lang, vài chiếc lá vàng đã héo úa, thân rễ mềm nhũn, trông có vẻ vô vọng.

Cụ Dư mở két sắt và lấy ra một chồng tài liệu dày liên quan đến dự án trọng điểm Trường Ninh. Ông cụ đặt tất cả lên bàn và vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên tay: “Không thể mang về cũng không thể mang ra khỏi văn phòng, đọc luôn ở đây, đọc xong nói cho thầy biết cái nhìn của cậu.”

Trần Vụ đặt vật thí nghiệm xuống đất: “Em có thể ngồi xuống đọc không?”

Cụ Dư: “Không.”

Trần Vụ: “…”

Anh tìm chiếc ghế chuyển đến cạnh bàn làm việc, điều chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, mở từng túi giấy ra và đọc kỹ.

Trong văn phòng, tiếng lật giấy nhẹ nhàng gợi lên hương mực. Cụ Dư bắt đầu ngủ gật.

Không biết qua bao lâu, cụ Dư mơ thấy cháu trai cháu gái đang nằm bò trên đầu gối nghe ông kể chuyện. Ông cụ đang kể đến đoạn con khỉ đi tiểu trên tay Phật Như Lai thì chợt bị tiếng nói của học sinh kéo về hiện thực.

“Thưa thầy…” Trần Vụ đẩy kính lên, dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, “Em thấy không khó nuôi.”

Cụ Dư phát hiện hình như Trần Vụ chẳng những đã đọc hết, mà còn sắp xếp gọn gàng, không khỏi ngỡ ngàng tưởng mình đã ngủ rất lâu, mắt thoáng nhìn đồng hồ trên tường.

Chưa đầy một tiếng.

Đây không phải là ngày đầu tiên cụ Dư quen biết anh, sẽ không cảm thấy anh đang dối gạt: “Không hổ là đệ tử của tôi, với sự tự tin của cậu, tôi tin tưởng dưới sự chăm sóc của cậu, không một cây cỏ nào sẽ chết.”

Trần Vụ đặt các tài liệu thành chồng, sau đó đứng dậy vận động tay chân: “Nếu chết thì làm sao ạ?”

Cụ Dư thoải mái nói: “Vẫn còn bạn trai của cậu đấy thôi. Bảo nó tự về nhà tổ gia tộc dập đầu mấy cái chảy ít máu, chưa biết chừng có thể cho qua được.”

Ngón tay buông thõng của Trần Vụ hơi cuộn lại: “Vậy không thể chết được.”

Gương mặt nhiều nếp nhăn của cụ Dư khẽ giật giật, hóa ra cũng biết xót người khác đấy.

“Cũng đừng lo lắng sẽ không ai lắng nghe ý kiến ​​​​của cậu vì cậu chỉ là học sinh còn những người khác trong tổ toàn là nghiên cứu viên kỳ cựu. Thứ nhất, cậu là học trò của tôi, danh tiếng và sức nặng của cậu đủ để hỗ trợ cậu đi lại nghênh ngang ở tất cả các căn cứ dưới danh nghĩa Viện Khoa học Lâm nghiệp, cứ thẳng lưng lên. Thứ hai, thành tích và giải thưởng của cậu trong những năm gần đây đều được tất cả những người trong ngành biết đến.” Cụ Dư che chở bảo vệ một phen rồi dặn dò, “Nhưng mỗi người có phương pháp riêng, việc không thống nhất là hiện tượng hết sức bình thường, vẫn phải giao lưu nhiều trao đổi nhiều hơn.”

Trần Vụ gật đầu: “Em sẽ chú ý, thầy yên tâm.”

“Trong viện bị đào đi không ít người.” Cụ Dư vò mái tóc hoa râm, tiết lộ chuyện phiền lòng của mình với học sinh, “Bắt đầu từ mùa thu, không phải một lần là đào được đi luôn, phương pháp cũng khác nhau nên không thu hút được nhiều sự chú ý.”

Quầng thâm dưới mắt ông cụ đã xệ xuống, xung quanh gò má có những vết nám lớn nhỏ nhưng đôi mắt vẫn sắc sảo và đen láy, “Nhất định là gia tộc nào đó âm thầm thành lập một cơ sở nghiên cứu, không phải là chuyện gì mới mẻ. Nhưng những người bị đào đi đều là nhân viên nòng cốt của viện, năng lực này không nhỏ.”

Trần Vụ cúi đầu đẩy kính.

Cụ Dư lục lọi xung quanh bàn và lôi ra một hộp bánh quy hương dâu mà ông không biết đã hết hạn sử dụng hay chưa, ông bắt đầu ăn: “Khả năng cao không phải do vấn đề đãi ngộ, e là bị nắm nhược điểm bị uy hiếp rất trí mạng. Thủ đoạn dơ bẩn, không phải bẩn bình thường.”

Cũng không liên lạc được, chắc đi căn cứ bí mật làm nghiên cứu rồi.

Trần Vụ đứng yên lặng.

Cụ Dư nhìn đệ tử cuối cùng của mình bằng ánh mắt trìu mến và gửi gắm kỳ vọng, viện từng đào tạo quá nhiều nhân tài, họ hoặc ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu không trở về, hoặc là trở thành nhân viên nuôi trồng độc quyền của gia tộc nào đó.

“Tiểu Vụ, sau này em sẽ ở lại viện…” Cụ Dư nhìn đôi giày vải dưới chân mình, bình tĩnh dò xét, “Hay là đi phục vụ cho gia tộc nào đó? Hay là ra nước ngoài tìm việc làm?”

Trần Vụ đáp không chần chừ: “Em sẽ ở bên Yến Vi Sí.”

Cụ Dư: “…”

Còn chưa xuất sư đâu, không thể nói lời hay dỗ thầy sao?

“Hơn nữa nhà trường mong em ở lại trường sau khi tốt nghiệp.” Trần Vụ nói.

Cụ Dư từ bỏ, không cho phản đối mà bảo Trần Vụ ra ngoài, sau đó nhấc điện thoại gọi cháy máy thầy hiệu trưởng lớn tuổi của Đại học Lâm nghiệp.

Mới năm thứ hai mà đã đề cập việc này, tính toán gấp gáp thật đấy, thậm chí còn không đánh tiếng với người thầy là ông, đê tiện vô sỉ không biết xấu hổ!

Lúc Yến Vi Sí được nghỉ về nước, Trần Vụ đã làm việc ở tổ Bảy được vài ngày.

Một người có thời gian, người kia thì không.

Yến Vi Sí dậy rất sớm để làm sữa đậu nành, đậu nành do chính trưởng thôn trồng tại nhà, hoàn toàn tự nhiên. Hắn còn cho thêm một thìa gạo nếp để sữa đậu nành thơm và đặc hơn.

Trần Vụ đang ngâm chân ở khu vực nghỉ ngơi của nhà vệ sinh, ngón tay bấm bấm chơi game xếp hình trên điện thoại để giết thời gian.

Tốc độ của các khối hình tăng nhanh, Trần Vụ đang chuyên tâm bấm bấm thì di động đột nhiên có cuộc gọi đến.

Dãy số lạ.

Trần Vụ muốn cúp luôn nhưng bất cẩn ấn nhận, đầu bên kia không phải tiếp thị chào hàng mà là sự im lặng kỳ lạ. Anh hỏi: “Xin hỏi ai đấy?”

Một giọng nói thô ráp phát ra từ ống nghe, như thể có sỏi cọ xát yết hầu: “Tôi là Triệu Khoát.”

Trần Vụ sửng sốt: “Xin chào.”

“Cá Nhỏ có liên lạc với cậu không?” Triệu Khoát hỏi thẳng vào vấn đề.

Trần Vụ đáp: “Không có.” Anh nói thêm, “Kể từ khi giám đốc Lưu từ chức, tôi chưa hề gặp cô ấy, cũng không gọi điện thoại.”

“Tút tút tút…”

Đã cúp máy.

Đôi chân ngâm trong thùng của Trần Vụ cọ cọ vào nhau, anh gọi cho chú Lưu, nói Triệu Khoát tìm mình để tìm giám đốc Lưu.

“Ồ, tìm cháu à? Tìm cháu làm gì? Ăn no rửng mỡ phiền ghê ấy.” Chú Lưu vẫn đang ngủ nướng, đầu óc không tỉnh táo lắm, “Chẳng phải hai đứa nó đã chia tay rồi sao? Con gái chú đi du lịch một mình rồi.”

Chú Lưu vẫn luôn ngóng trông bọn họ chia tay, hồi tháng Mười còn gọi cho Trần Vụ gặp đất lở đang dưỡng thương ở bệnh viện, nhờ anh hỏi mấy vấn đề.

Cuối năm thì chia tay.

Chú Lưu không ngờ sự việc lại xảy ra sớm như vậy. Con gái chú rất bình tĩnh khi thông báo với chú, thoạt trông không giống nhất thời bốc đồng sau cuộc cãi vã, mà là thực sự quyết định chấm dứt mối quan hệ tình cảm này.

Điều làm Chú Lưu buồn bực là, chia tay thì cứ chia tay, sao còn phải nghỉ việc ở Viện Khoa học Lâm nghiệp chứ? Đây chính là nghề nghiệp vững chắc có thể dưỡng lão đấy.

Có lẽ là mệt rồi, đuối rồi, muốn nghỉ ngơi.

Khi kết thúc chuyến du lịch và trở về, cô sẽ tìm một lối sống mới thư thái hơn.

“Triệu Khoát không tìm thấy con gái của chú, chứng tỏ nó không muốn để cậu ta tìm được.” Chú Lưu bò dậy từ trong ổ chăn, túm lấy chiếcáo ngủ dày lót ở sau lưng.

Trần Vụ phản ứng chậm, vẫn đang dừng ở bước Lưu Du và Triệu Khoát đã chia tay: “Tại sao lại chia tay?”

“Buông tay một mối quan hệ, chẳng phải toàn là do không muốn tiếp tục à?” Chú Lưu nói, “Không có nghĩa là phải nhất quyết cãi nhau anh chết tôi sống đập nồi lật bàn nguyền rủa chửi bới, phai nhạt thì không còn cảm xúc nữa. Tên như hũ nút giống Triệu Khoát có thể có ý gì được.”

Trần Vụ nhấc chân ra giẫm lên mép chậu gỗ: “Lần trước vào ngày sinh nhật của thầy giáo cháu, Triệu Khoát còn tới đón giám đốc Lưu.”

“Chia tay sau lúc đó ấy.” Chú Lưu nói.

Trần Vụ thoáng kinh ngạc “A” một tiếng. Anh vươn tay với lấy khăn lông lau nước ấm trên chân, nghi hoặc khó hiểu hỏi: “Nếu đã chia tay sao còn…”

“Chắc muốn nối lại.” Chú Lưu ngáp không ngừng, “Con gái chú muốn đầu óc có đầu óc, muốn năng lực có năng lực, muốn bề ngoài có bề ngoài, cái nào cũng đạt điểm cao.”

Trần Vụ tán đồng: “Đúng thế thật.”

Chú Lưu tự hào cười hai tiếng: “Chú không quan tâm, Triệu Khoát sẽ không tìm chú, vì biết tìm cũng vô dụng.”

“Lần này Triệu Khoát tìm cháu không lấy được thông tin, lần sau cũng sẽ không tìm nữa.” Chú Lưu nói, “Chú hiểu con gái chú, nó không phải người dây dưa lằng nhằng. Chia tay là chia tay, không có khả năng quay đầu. Bây giờ Triệu Khoát vẫn còn ảo tưởng, nhưng thời gian trôi qua sẽ không còn như vậy nữa.”

Chú Lưu chỉ thiếu nói một câu, đều là đàn ông, ai mà không biết cởi quần chứ, đánh rắm cái gì.

Trần Vụ thì thầm: “Giám đốc Lưu đổi số rồi à?”

“Không đổi, số ban đầu ném ở chỗ chú.” Chú Lưu trượt vào ổ chăn như một con cá chạch, định đánh một giấc, “Nó nói nó muốn tĩnh tâm, thỉnh thoảng nhớ chú sẽ gọi cho chú. Lớn cả rồi, tùy nó thôi.”

Trần Vụ ngồi trên sô pha suy nghĩ điều gì đó, Yến Vi Sí đẩy cửa vào cũng không nhận ra, mãi đến khi đôi chân được bao bọc trong lòng bàn tay khô ráo cứng rắn, anh mới hoàn hồn.

“Ngâm chân gần nửa tiếng.” Yến Vi Sí nhíu mày, “Lại xem livestream à?”

Trần Vụ: “… Sáng sớm thế này lấy đâu ra livestream.”

Yến Vi Sí đá dép lê đến trước mặt anh, tay vẫn bọc lấy bàn chân ngâm mềm mại của anh: “Một ngày hai mươi tư giờ đều có.”

Trần Vụ kinh ngạc mở to mắt.

Yến Vi Sí gập tay gõ trán anh, đồ ngốc nghếch.

Lúc Trần Vụ và Yến Vi Sí ăn sáng, Triệu Khoát xuất hiện trước căn hộ nhỏ của Triệu Tiềm.

Triệu Tiềm nhìn bộ quần áo nhăn nhúm của Triệu Khoát, không biết bao lâu chưa thay, thoảng mùi khó ngửi, đôi mắt còn đỏ như chảy máu, trông như đang trên bờ vực mất kiểm soát, cô nuốt xuống lời chửi bới khi bị đánh thức đã chạy đến bên miệng.

“Anh tìm tôi làm gì?” Triệu Tiềm đứng ở cửa, không định cho gã tiến vào.

Sắc mặt Triệu Khoát tái nhợt, môi bong tróc, gã đứng không vững lắm, dựa tường ngồi xổm xuống.

Hiển nhiên đã không ăn không ngủ trong một thời gian dài.

Triệu Tiềm đánh hơi thấy có điều bất thường, nhất thời tìm không chuẩn phương hướng. Năm ấy người này tìm đến cô để hợp tác, anh Sí bảo cô đừng tự cho rằng mình thông minh, thành thật ngồi yên đó, nên cô lâm thời đổi ý, đơn phương bội ước.

Triệu Khoát không tìm cô nữa. Thủ Thành rất lớn, lúc cô gặp lại Triệu Khoát, gã đã thành đôi với cô giám đốc Lưu kia.

Có lẽ chính sức mạnh của tình yêu đã khiến gã mất đi nhiều lòng theo đuổi quyền thế và trả thù.

Với thời cơ tốt khi cậu cả Triệu chết bất ngờ còn gã được vị gia chủ họ Triệu coi trọng, gã lại không quay trở về nhà họ Triệu, thừa thắng truy kích chiếm lấy toàn bộ trong một lần, mà thay vào đó, tiếp tục làm công việc kiến trúc của gã, sống thế giới hai người với giám đốc Lưu.

Giọng nói nghẹn ngào của người đàn ông kéo dòng suy nghĩ của Triệu Tiềm đi. Hoá ra là định nhờ cô giúp tìm người thông qua anh Sí, tìm người yêu.

Đây hẳn là tình yêu đích thực rồi, nhếch nhác chật vật tới mức này mà.

Triệu Khoát nói: “Nếu tìm thấy thì tôi sẽ đưa “Vẻ Đẹp Mùa Xuân” cho cô.”

Triệu Tiềm tin gã có thể quyết định, vì hiện giờ nhà họ Triệu đang cầu xin gã tiếp quản, về mọi phương diện cũng không có ai xuất sắc hơn gã.

“Chẳng bằng anh lập tức tiếp nhận nhà họ Triệu, vận dụng mạng lưới quan hệ của của nhà họ Triệu để tìm kiếm.” Triệu Tiềm mỉm cười chỉ dẫn cho gã, “Anh Sí là người ngoài rìa nhà họ Yến, trên tay không có nguồn lực nào có thể huy động được.”

Triệu Khoát ho nặng nề một lúc: “Thời kỳ hoàng kim của nhà họ Triệu cũng không sánh nổi.”

Gã nuốt một ngụm vị ngọt tanh, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Chỉ có trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tôi không ở trong cục, có thể thấy rất rõ.”

Triệu Tiềm ngừng cười: “Tôi không quyết định được, phải hỏi trước rồi mới có thể nói kết quả cho anh.” Cô thuận miệng hỏi, “Hai người chia tay rồi à?”

Hơi thở của Triệu Khoát trở nên nặng nề hơn một chút: “Không chia tay.”

Thấy gã nôn nóng gặm cắn đốt ngón tay của mình mà không nhận ra rằng chúng đang rỉ máu, Triệu Tiềm không khỏi cảm thấy có chút kháng cự, sao cứ cảm giác như là một tên rối loạn nhân cách hoang tưởng thế nhỉ?

Triệu Khoát vừa rời khỏi thì Triệu Tiềm đi tìm anh Sí.

Cô đã làm những gì nên làm, việc còn lại phải xem xem phía anh Sí có thời gian hay có muốn quan tâm không.

Anh Sí về nước nghỉ lễ, vừa ra khỏi cửa là có khả năng cao sẽ nhìn thấy quảng cáo của em trai Trần Vụ, báo chí tạp chí càng không thể đọc, đắc chí hớn hở còn thường xuyên đề cập tới Trần Vụ, nhất định hắn sẽ phiền chết mất.

Yến Vi Sí thật sự thấy phiền.

Trần Vụ không đọc được bài báo tuyên dương Quý Minh Xuyên, tâng bốc Quý Minh Xuyên, cũng sẽ không hỏi gì về y. Tuy nhiên, xung quanh vẫn có người chạy đến trước mặt anh nhắc về y.

Đều tại Hoàng Ngộ. Gã gặp Quý Minh Xuyên ở bữa tiệc, vì nguyên nhân buổi tiệc nên còn không thể rời đi trước, ăn một bữa chặn ngang họng như nuốt phải đá, khó chịu chạy đến dinh thự tố khổ.

Yến Vi Sí bảo gã cút.

“Tao không cút.” Hoàng Ngộ ôm gối nằm trên thảm la lối khóc lóc, “Tao còn muốn chờ Trần Vụ tan tầm.”

Yến Vi Sí nheo mắt: “Chờ anh ấy làm gì?”

“Chờ anh ta nói cho tao xem, làm sao anh ta nuôi mày thành đồ yêu mụ đầu được.” Hoàng Ngộ uống xong rượu có chút say, nói hươu nói vượn vô pháp vô thiên.

Yến Vi Sí đạp một chân làm Hoàng Ngộ lăn lông lốc.

Hoàng Ngộ va đập, hai mắt đầy sao xẹt. Gã nằm chổng vó chốc lát, bỗng nhiên nhe hàm răng trắng: “Tối nay Quý Minh Xuyên bị người ta gài bẫy, lượng thuốc rất lớn.”

Yến Vi Sí không có hứng thú: “Liên quan quái gì tới ông đây.”

Hoàng Ngộ: “Đệt, nói cũng đúng.” Gã nhìn xung quanh, “Khi nào Trần Vụ tan làm? Tao đã chuẩn bị sẵn microphone rồi.”

Sau đó lại ăn một đạp.

Khương Hi cũng biết chuyện xảy ra ở bữa tiệc tối, là bạn thân gọi điện nói cho cô nàng.

Lúc ấy cô bạn cũng có mặt ở bữa tiệc, còn bây giờ đang nhảy nhót trong quán bar, tiếng nói chuyện rất lớn, có lẽ còn sử dụng một số thứ gì đó, trạng thái không đúng lắm.

“Tiểu Hi, bạn trai của cậu, à không đúng, là chồng của cậu, anh ta uống phải rượu pha thuốc, có lẽ tối nay cậu sẽ không ứng phó được đâu. Nếu thật sự không được thì tìm hai người cho anh ta, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của cậu…”

Âm cuối của cô bạn cuốn theo tiếng thở khẽ quyến rũ, đây là chơi high rồi, sau khi đính hôn thì cùng chồng chưa cưới ai chơi theo ý người nấy, còn so sánh xem ai chơi đa dạng hơn ai.

Khương Hi cúp điện thoại.

Cô nàng run rẩy xuống giường, đứng ở cầu thang như cô hồn dã quỷ, dọa sợ người hầu tình cờ đang dọn dẹp trên gác.

“Phu nhân, sao cô không mặc quần áo?” Người hầu cuống quít đi đến.

Khương Hi ngủ khỏa thân, lúc này mới phát hiện mình dậy luôn mà không khoác thêm áo ngủ.

Cảm giác xấu hổ vừa hiện ra đã bị nỗi hoảng sợ nuốt chửng.

Quý Minh Xuyên bị người ta bỏ thuốc, anh ấy đang ở đâu?

Tìm Quý Minh Xuyên.

Khương Hi lảo đảo xuống cầu thang. Nhóm người hầu trong nhà đều sợ hãi, có người cầm áo choàng ngủ cho cô, có người đến dịu cô, có người cầm giày cho cô, cũng không dám lớn tiếng vì sợ kích thích đến cô.

“Phu nhân, cô muốn ra ngoài ạ?” Người hầu lo nơm nớp hỏi.

Khương Hi ngơ ngàng dừng ở cổng lớn, làn gió lạnh đông cứng vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt cô, cô khép sát áo ngủ của mình: “Điện thoại, đưa điện thoại của tôi cho tôi.”

Người hầu lập tức đi lấy cho cô nàng.

Khương Hi gọi vào số của Quý Minh Xuyên, vẫn luôn không có ai bắt máy. Cô nàng hoa mắt chóng mặt nôn ngay tại chỗ.

Đồ ăn ít ỏi ăn vào buổi tối bị nôn ra hết trên đất, bốc lên mùi tanh chua.

“Gọi tài xế.” Khương Hi nắm lấy cánh tay của một người hầu, “Tôi muốn ra ngoài.”

Khương Hi bối rối không biết hỏi cha mình, chỉ bảo tài xế lái xe chở mình đi tìm Quý Minh Xuyên, nhưng không biết nơi nào để tìm.

Xe chạy được hơn mười phút, điện thoại của Khương Hi đổ chuông.

Có một người trong nhóm chị em tìm cô nàng, nói bắt gặp chồng cô nàng ở khách sạn nhà mình.

Giới thượng lưu nói lớn là rất lớn, nói nhỏ cũng nhỏ thật.

Khương Hi tìm tới theo địa chỉ, giám đốc quẹt thẻ cho cô, cô nàng phát hiện vào lúc này thế mà mình còn có lòng dạ suy nghĩ, nhìn đi, tôi vẫn là thiên kim tiểu thư của Khương thị.

Trong phòng không có ai, nam hay nữ đều không có. Trên sàn có tây trang giày da cà vạt, trong không khí không có mùi vẩn đục, chỉ có mùi rượu. Khương Hi lê đôi dép lông xù vào phòng tắm.

Bồn tắm xả đầy nước, một thân thể trẻ trung giống như được chạm khắc tỉ mỉ đang ngâm mình bên trong, nước tràn xuống đất ướt sũng.

Khương Hi ngồi xổm trước bồn tắm rồi thò tay vào, nước lạnh lẽo đến độ đầu dây thần kinh căng thẳng của cô run lên. Trong nước có bỏ thêm đá lạnh.

“Minh Xuyên, anh thế này thì không được.” Khương Hi sờ lồng ngực của người đàn ông trong nước, “Để em gọi bác sĩ tới giúp anh.”

Quý Minh Xuyên trồi lên khỏi mặt nước, sắc mặt gần như trong suốt, các mạch máu rõ rệt: “Cứ vậy đi.”

Mái tóc dài của Khương Hi xõa xuống đầu vai và cánh tay y, triền miên vương vấn: “Anh sẽ sinh bệnh đấy.”

“Không sao đâu.” Quý Minh Xuyên nhắm mắt.

Khương Hi đợi chốc lát, không thấy y hỏi tại sao mình lại ở đây, bèn chủ động hỏi: “Sao không về nhà?”

“Anh mới bước ra ngoài xã hội, chưa có nhiều kinh nghiệm, bị người khác tính kế, uống phải thứ không nên uống.” Hàng mi của Quý Minh Xuyên rung rung rơi xuống giọt nước lạnh băng, lộ vẻ gợi cảm mong manh bệnh tật, “Em có thai, anh sợ anh không kiềm chế được bản thân, sẽ làm tổn thương em và đứa bé.”

Toàn bộ sự bất an của Khương Hi đều tan biến vào khoảnh khắc này, theo sau là cảm giác tội lỗi tràn ngập, cô lao vào vòng tay y và òa khóc: “Em còn tưởng rằng… Xin lỗi… Xin lỗi xin lỗi…”

Quý Minh Xuyên vỗ về tấm lưng đang run rẩy không ngừng của Khương Hi, vui vẻ nhận giải thưởng người chồng tốt nhất mà cô nàng trao tặng.

Không thuận theo dục vọng chẳng qua là vì, đối với y, sắc đẹp phụ nữ không đáng kể.

Sau khi kết hôn, Khương Hi vẫn luôn hờn dỗi với bản thân, lần này cô trút hết mọi tủi hờn mấy ngày qua, khóc sướt mướt như một bé gái.

Cô khóc từ phòng tắm tới trên giường, “Tại sao anh luôn nhắc tới Trần Vụ ở bên ngoài thế?”

Quý Minh Xuyên kiên nhẫn lau đuôi tóc ướt cho cô: “Anh ấy là anh trai của anh.”

“Các anh còn là người yêu cũ, anh không lo lắng em sẽ khó chịu sao?” Hai mắt Khương Hi đẫm lệ, “Chẳng lẽ thật sự giống trên mạng nói, trong đám cưới anh luôn nhìn cửa ra vào, là vì Trần Vụ?”

Quý Minh Xuyên: “Ừ.”

Khương Hi thoáng cứng đờ, vẻ hồng hào trên khuôn mặt biến mất nhanh chóng.

Quý Minh Xuyên cụp mắt, hờ hững nói: “Khi còn sống cha anh từng nói, tương lai khi anh kết hôn, anh trai anh sẽ ngồi ghế chính. Anh và vợ phải kính trà cho anh ấy, đó là điều anh ấy xứng đáng được nhận. Tiếc rằng anh ấy không đến dự đám cưới của anh.”

Khương Hi không khỏi nổi một lớp da gà, may mắn Trần Vụ không tới, cô nàng không cách nào kính trà cho Trần Vụ, thậm chí còn chẳng muốn tưởng tượng ra cảnh đó..

“Nội dung chỉ trích em trên mạng đã biến mất, là ý của anh à?” Khương Hi nắm lấy ngón tay lạnh băng của Quý Minh Xuyên, những người chưa bao giờ gặp nói cô nàng không xứng với chồng mình, cô không xứng ở điểm nào? Nếu cô không xứng thì ai xứng?

Muốn giải thích lại không giải thích được, tâm trạng càng trở nên tồi tệ, ngày ngày mất ngủ đau khổ không thể tả, tóc tai bù xù giống người điên.

Khương Hi truy hỏi người đàn ông trước mắt: “Là ý của anh, đúng không?”

Quý Minh Xuyên nói: “Sợ có thứ cực đoan thương tổn em.”

Khương Hi hưng phấn đến mức bụng hơi đau. Lúc cô nàng vuốt ve bụng, áo choàng ngủ hé ra một chút, luồng ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra khắp cơ thể cô.

Cổ họng Quý Minh Xuyên lăn lăn, đáy mắt phiếm đỏ: “Anh đi ngâm nước thêm một lát, em ngủ ở đây đi.”

Khương Hi vừa cảm động vừa đau lòng, thầm thề về sau không bao giờ nghi thần nghi quỷ nữa.

Khi em bé chào đời, gia đình ba người họ sẽ đến am thăm mẹ.

Chưa biết chừng mẹ sẽ hoàn tục, cùng bọn họ về nhà.

Bình tĩnh lại, Khương Hi mở wechat ra, viết một hàng chữ ở khung xin kết bạn với Trần Vụ.

[Tôi sẽ sống tốt với cha của con tôi.]

Khi Quý Minh Xuyên đi ra, Khương Hi đã ngủ, trên người không đắp chăn.

Quý Minh Xuyên đi vào thư phòng bên ngoài phòng ngủ. Y mở laptop mà trợ lý đưa tới, uống thuốc rồi bắt đầu xử lý công việc. Đang lúc bận rộn, y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, dây thần kinh nào đó trong đầu nhảy lên không kiểm soát được.

Chẳng qua sau khi chống cự hai ba phút, mười ngón tay của Quý Minh Xuyên bắt đầu gõ liên tục trên bàn phím.

Đột nhiên muốn xem xem anh trai tốt của y đang làm gì.

Lúc này hẳn là chưa ngủ, đang sử dụng máy tính.

Quý Minh Xuyên nhấn một phím và ngừng gõ, màn hình liên kết với máy tính của Trần Vụ xuất hiện ——

Khuôn mặt lạnh như băng của Yến Vi Sí.