Yến Vi Sí chưa bao giờ bị người lớn nào dạy dỗ, mẹ hắn thường khi giận hắn chỉ nói “Để cha con nói chuyện với con”, còn Yến Đình Sinh thì dùng uy thế nhằm răn đe, huấn luyện và kiểm soát hắn để đồng hóa hắn.
Trưởng thôn cầm roi tre vào phòng để bênh vực Trần Vụ, Yến Vi Sí ngơ ngác suốt lúc đó.
Nếu không phải vì vẻ mặt của Trần Vụ không ổn, có lẽ Yến Vi Sí đã bật cười, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cuộc sống gia đình gà bay chó sủa nhưng ấm áp và bình dị.
Trưởng thôn nhận được lời thề của Yến Vi Sí thì trở về, lưu lại mùi nước khử trùng phảng phất trong không gian.
“Có chuyện gì vậy?” Yến Vi Sí đi đến trước mặt Trần Vụ đang đứng phạt ở góc tường, nắm lấy tay anh mới phát hiện rất lạnh, “Tổ tông ơi, nói đi.”
“Chẩn đoán rồi…” Trần Vụ nói về bệnh tình của trưởng thôn, mí mắt anh run lên, rất khó chịu, “A Sí, em tìm một bệnh viện uy tín, chuyên về lĩnh vực này nhé.”
“Được, em sẽ tìm ngay đây.” Yến Vi Sí hôn lên mí mắt đỏ hoe vì khóc của Trần Vụ, cuống họng chuyển động nuốt xuống vị mặn chát, gọi điện thoại nhờ người liên lạc với chuyên gia.
Yến Vi Sí không hiểu về ung thư thực quản, nhưng hầu hết các loại ung thư đều có điểm chung, nếu được phát hiện sớm và phẫu thuật cắt bỏ, tỷ lệ thành công sẽ khá cao.
Chủ yếu vẫn là xem vị trí, tình trạng tái phát, có nhiều yếu tố liên quan.
Yến Vi Sí chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, hắn biết tầm quan trọng của trưởng thôn đối với thôn Lão Thạch và đối với Trần Vụ.
Chưa đầy hai ngày sau, con cái của trưởng thôn đã đưa ông đến Thủ Thành, nhập viện tại bệnh viện mà Yến Vi Sí đã chọn cho ông.
Bắt đầu tiến hành các xét nghiệm, kiểm tra lịch sử bệnh gia đình, xem bản thân có mắc bệnh nào khác không, v.v., các chuyên gia sẽ phân tích tổng hợp để đưa ra phương án điều trị.
Các con của trưởng thôn không đến đầy đủ, có hai người thực sự quá bận rộn nên không thể đến được. Họ đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, hỏi han đủ thứ, nghi ngờ về trình độ y tế của bệnh viện, bác sĩ điều trị là viện trưởng hay trưởng khoa, có đủ năng lực không, có cần phải đưa tiền phong bì không.
Những người đến cũng không thể chăm sóc bên giường bệnh, vấn đề rất thực tế, có lòng nhưng không có sức. Họ là những người làm công ăn lương bình thường, nhận lương cố định, nhà ở xa, không thể xin nghỉ phép, tiền thuê nhà và việc học của con cái như sợi dây thừng siết chặt cổ họ, áp lực cuộc sống rất lớn, hoàn toàn không có thời gian.
Mặc dù không thể giúp sức, nhưng họ sẵn sàng chia sẻ toàn bộ chi phí, điều đó đã là tốt lắm rồi.
Như cậu con trai thứ tư chẳng ra sức cũng chẳng bỏ tiền, toàn viện cớ, nhưng lại rất giỏi gửi tin nhắn thoại, một lần gửi cả một tràng dài, toàn là tiếng nghẹn ngào lo lắng sợ hãi xen lẫn tiếng xì mũi.
Thật ra trưởng thôn có bảo hiểm, chính sách đã thay đổi từ lâu, ở ngoại tỉnh cũng được bảo hiểm chi trả. Ông và vợ quanh năm ở trong thôn, chi tiêu không đáng là bao, tiền bán cây và hồng đều cho mấy đứa con.
Chúng còn thường xuyên cãi vã vì ai cũng nhận được phần bằng nha, từ cãi nhau riêng đến cãi nhau trước mặt hai vợ chồng già.
Bởi có đứa cho rằng hoàn cảnh của mình khó khăn hơn, nên đáng được nhận nhiều hơn.
Những người con đến đây bàn bạc thuê hộ lý, hỏi ra mới biết quá đắt không thỏa đáng, cuối cùng vẫn là Trần Vụ lo liệu.
“Người không biết còn tưởng tôi không có con cái.” Trưởng thôn thở dài trên giường bệnh.
Bác gái đánh vào tay ông: “Phỉ phui! Nói cái gì vậy!”
“Thế hệ này khó khăn hơn thế hệ của chúng ta nhiều, chẳng phải đều đang làm việc vất vả vì cháu nội cháu ngoại của ông sao!”
Bác gái ra ngoài phòng bệnh gọi điện cho đứa con lớn, họ sắp rời khỏi Thủ Thành để trở về thành phố của mình, bác gái dặn họ mua một ít đồ đến chỗ Tiểu Vụ.
Sau khi cúp máy, bác gái chuyển cho mỗi đứa một nghìn tệ, chắc là đủ rồi. Nhưng nghĩ lại, bà lại chuyển thêm mỗi người năm trăm tệ nữa.
Hai đứa con lớn bước vào dinh thự, chân tay lóng ngóng không biết để đâu, họ từ chối lời mời “vào ngồi chơi” của Trần Vụ, chỉ vội vàng đặt vài hộp quà xuống rồi đi ngay.
Trần Vụ thu xếp ổn thỏa cho trưởng thôn rồi mới đến cơ sở nghiên cứu.
Tổ số Bảy tổ chức cuộc họp, ai nấy đều mặt mày ủ rũ, cây trồng Trường Ninh bị nhiễm bệnh rất nặng, cứ một lúc lại thấy diện tích lan rộng thêm một chút, không thể kiểm soát được.
Trên màn chiếu là ghi chép bằng hình ảnh và văn bản của tổ trong quá trình quan sát.
Trần Vụ xem xong, nói ra sự thật mà họ đã phát hiện ra từ lâu nhưng không dám đối mặt: “Không cứu được nữa rồi.”
Phòng họp lập tức trở nên náo loạn.
“Không cứu nổi một cây nào sao?” “Tôi đã biết mà, quả nhiên…” “Nguồn lây nhiễm chắc chắn là do con người, mẹ kiếp.” “Làm sao bây giờ, đã đến giai đoạn giữa và cuối của thời kỳ sinh trưởng rồi, chỉ hai ba tháng nữa là có thể thu hoạch.” “Giờ trồng lại không kịp đâu” “Giải trình với Yến thị thế nào đây?”
Tiếng ồn ào bị nhấn chìm bởi câu hỏi cuối cùng, mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Trần Vụ.
Yến thị vẫn là nhà đầu tư lớn nhất của Viện Khoa học Lâm nghiệp và Viện Khoa học Trung Quốc. Người cha rất chú trọng nhân tài và sự phát triển trong lĩnh vực này, có vẻ con trai còn coi trọng hơn.
Hiện tại chính vị chủ tịch Tiểu Yến trả lương cho họ, hỗ trợ họ nghiên cứu.
Mà người nhà của chủ tịch Tiểu Yến…
Trần Vụ chịu đựng bao nhiêu ánh mắt đầy mong đợi và cầu xin từ mọi người, anh đóng cuốn sổ lại và nói: “Tôi sẽ đi tìm thầy.”
Cụ Dư không có mặt ở Viện Khoa học Lâm nghiệp, nhưng không có chuyện gì lớn mà ông cụ không biết, tự nhiên sẽ có người đưa tin đến tai ông. Ông cụ cũng đoán được học trò sẽ đến đại viện, nên đã sớm chuẩn bị một túi hạt bí ngô để chờ.
Trần Vụ vừa đến đã được nhét cho một nắm hạt bí.
Cụ Dư ngồi trong đình ngắm cá koi vàng mới đến, thoăn thoắt bóc vỏ hạt bí: “Không phải cậu đã bí mật trồng một lô để nghiên cứu sao? Đem ra mà dùng thôi.”
“Không phải cùng một lô, không thể giả mạo được.” Trần Vụ nói, “Các cây trồng trong phòng nuôi cấy đều có số liệu riêng, hình dạng, kích thước của lá, mọi thứ đều được phân nhóm riêng và tiến hành nghiên cứu chi tiết…”
Cụ Dư: “Bây giờ còn ai quan tâm mấy chuyện này nữa.” Ông cụ nhìn học trò của mình với vẻ nghi ngờ, “Có phải cậu không nỡ lấy ra không?”
“Không phải vậy.” Trần Vụ thở dài, “Thầy quên rồi sao, hồi tháng Tư em từng bảo thầy là em đã hứa tặng hai cây cho một người bạn rồi.”
Cụ Dư nhổ vỏ hạt bí một cách thích ý: “Thì vẫn còn thừa mà.”
“Tổng cộng đã không có bao nhiêu, em có một quãng thời gian không ở Thủ Thành, không chăm sóc được chúng, một phần đã không còn tốt nữa.” Trần Vụ lẩm bẩm, “A Sí làm việc rất mệt mỏi, chất lượng giấc ngủ không còn tốt như trước, em làm nghiên cứu là muốn cải thiện và tăng cường dược tính cho em ấy dùng.”
“Hơn nữa, việc tự ý nuôi trồng bất kỳ loại cây nào của cơ sở nghiên cứu đều vi phạm quy định, nếu em lấy ra, liệu có…”
Cụ Dư nói một câu: “Nên vẫn là không nỡ.”
Trần Vụ: “…”
Anh cắn nát một nắm hạt bí, nhai cả vỏ lẫn nhân rồi nuốt xuống.
“Không nhả vỏ luôn à, ăn như vậy thơm hơn sao?” Cụ Dư tấm tắc.
“Tiện hơn ạ.” Trần Vụ đáp.
“Vậy tôi cũng thử xem.” Cụ Dư mân mê hàm răng giả của mình. Cô ba Yến đã phát điên, chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì con trai mình, thậm chí còn đến đại viện tìm học trò của ông cụ.
Nhìn trạng thái của Tiểu Vụ, hẳn là chưa tiếp xúc với cô ba Yến.
Người của cậu út chắc chắn sẽ chặn chị lại, không cho chị đến gần Tiểu Vụ trong phạm vi nào đó.
Cụ Dư đoán đúng, Yến Ngọc Tâm thực sự không thể tiếp cận Trần Vụ, chị thậm chí không thể vào được Yến thị. Trong cơn hoảng loạn tinh thần, chị chạy đến viện điều dưỡng, kết quả lại không tìm thấy ai, người bên trong đã đi nước ngoài từ lúc nào không hay.
Định cư ở đâu cũng không điều tra ra.
Yến Ngọc Tâm quỳ gối dập đầu trong Phật đường, năm đó đứa trẻ đến quá sớm, hoàn toàn đảo lộn kế hoạch cuộc đời chị, chị còn trẻ, chưa đủ khả năng làm một người mẹ đủ tư cách.
Vì thế, khi được thông báo mang thai, cảm nhận đầu tiên của chị là bài xích.
Câu nói đầu tiên là, có thể phá thai không?
Bác sĩ bảo chị rằng, với tình trạng sức khỏe của chị, nếu phá thai, sau này rất khó mang thai lần nữa.
Do đó, đứa trẻ đã được giữ lại.
Lúc sự việc xảy ra, bọn bắt cóc nhắm đến bà năm, vốn dĩ Yến Ngọc Tâm có thể tránh được lần đó. Chị trốn trong bóng tối, chân bị chuột rút vì hoảng sợ, tay vuốt ve bụng bầu to nặng để đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng đứa trẻ không chịu nghe lời, cứ đạp loạn xạ trong bụng chị. Trong tình trạng căng thẳng tột độ, chị không nhịn được kêu lên một tiếng. Thế là chị bị bắt đi.
Yến Ngọc Tâm đã sinh con trên đường đi, chị bị vứt bỏ ở khu tị nạn, đứa trẻ bị mang đi cùng bà năm. Lần tiếp theo gặp lại con mình là khi chị được cứu.
Chị là tiểu thư danh giá nhất của Thủ Thành, cao quý biết bao. Đó là lần đầu tiên trong đời chị bị bắt cóc, tóc tai rối bù, toàn thân dơ bẩn, vô cùng nhếch nhác. Chị đã chịu kích động chưa từng có, lúc chồng xuất hiện trước mặt, chị hoàn toàn hoảng loạn. Đối với đứa con vừa sinh ra đã phải xa cách, quấn trong tã do bọn bắt cóc chuẩn bị, chị có sự phản kháng rất lớn, thậm chí không muốn chạm vào.
Trên đường về nhà, xe bị rơi xuống sông. Trong tình huống nguy cấp, chị đã tự cứu mình, nhưng lại trơ mắt nhìn đứa con vẫn còn sống bị dòng nước cuốn đi, khoảng cách chỉ cần với tay là có thể chạm đến.
Sau đó, Quý Trường Hà nhặt được đứa trẻ, có lẽ đã chứng kiến toàn bộ quá trình chị thờ ơ với đứa con…
Dưới sự chăm sóc tận tình của các bác sĩ Đông y, Yến Ngọc Tâm dần dần tỉnh táo lại, đón nhận sự áy náy và đau khổ mang tính hủy diệt. Chị sám hối trong Phật đường, đứa trẻ là vô tội, tất cả đều là lỗi của chị.
“Cộp —— cộp —— cộp ——”
Yến Ngọc Tâm đập đầu xuống đất từng cái một. Nếu Minh Xuyên của chị không bị lạc, luôn được nuôi dưỡng bên cạnh chị, có lẽ thằng bé đã không sống được đến tuổi trưởng thành, không thể có một tuổi thơ, niên thiếu và trưởng thành trọn vẹn với tứ chi lành lặn.
Bất kể là bệnh tật bẩm sinh của thằng bé, hay những tranh đấu nội bộ, những toan tính của các thế lực đối địch với Yến thị.
Cho dù thằng bé có may mắn lớn lên, chị cũng sẽ không có nhiều cổ phần để chuyển giao.
Tuy nhiên, số phận đã trao cho thằng bé một lá bài khác, giúp thằng bé tránh được những nguy hiểm đó, học hành thành tài và trở về bên cạnh chị, nắm giữ cổ phần trong tay chị, được cha vợ ủng hộ, trẻ trung, có đầu óc, và cả công thức chữa bệnh tật tiềm ẩn, không còn phải chịu khổ sở nữa.
Vừa mới tốt nghiệp đại học, có thể nói là danh lợi song thu, ngoài vị trí người nắm quyền Yến thị là không thể ngồi vào, những thứ khác đều trong tầm tay.
Còn có một vẻ ngoài đẹp trai hoàn hảo không tì vết.
Yến Ngọc Tâm đã sớm phát hiện tính cách của con trai có khiếm khuyết, không biết đang bế tắc trong chuyện gì, không thể thoát ra được.
Chị bảo thằng bé chép kinh Phật, nhưng không có hiệu quả.
“Tại sao lại không có hiệu quả, tại sao lại không có hiệu quả…”
Yến Ngọc Tâm vừa lẩm bẩm vừa dập đầu một cách điên loạn, ngay khi đầu chị đập đầu chảy máu tới mức thoi thóp, bà năm tốt số kia cuối cùng đã liên lạc với chị. Chị lao tới điện thoại bàn như một kẻ điên, dưới ánh mắt kinh hãi của người giúp việc, chị nắm lấy ống nghe cầu cứu, khuôn mặt đầy máu.
Bà năm bất lực: “Đây là án mạng.”
Máu trên đầu Yến Ngọc Tâm chảy vào mắt, kết hợp với vẻ điên loạn của chị trông rất đáng sợ: “Nó vẫn còn là một đứa trẻ, nó có tương lai rộng mở, nhưng chỉ cần vài năm tù giam, cuộc đời nó sẽ bị hủy hoại.”
Bà năm nói: “Chỉ cần nó biết hối cải, sau khi ra tù sẽ thay da đổi thịt, có một cuộc sống hoàn toàn mới.”
“Cuộc sống hoàn toàn mới… Đó là lột da đấy.” Yến Ngọc Tâm run rẩy nói, “Thủ đoạn trong thương trường rất tàn nhẫn và bẩn thỉu, vượt qua sức tưởng tượng, song những kẻ kia vẫn sống tốt, sự nghiệp và danh tiếng đều tốt, tại sao con trai tôi lại không…”
Răng chị cứ va vào nhau lập cập, “Không công bằng, không công bằng…”
Bà năm an ủi: “Ngọc Tâm, chuyện đã đến nước này, chi bằng hãy thử chấp nhận, đau đớn là điều khó tránh khỏi, nhưng rồi sẽ qua thôi, đừng tự hành hạ mình quá, sức khỏe là quan trọng nhất. Hơn nữa, con cái của anh hai của cô vẫn đang đợi lời xin lỗi từ phía cô, haiz, đều là người một nhà.”
Yến Ngọc Tâm cuồng loạn: “Nói thì dễ nghe, bảo tôi nghĩ thoáng, nếu đổi lại là con trai của dì, dì còn có thể nói những lời nhân nghĩa đạo đức như vậy không?!”
“Con trai tôi sẽ không vượt qua giới hạn.”
Nói chuyện không hợp, bà năm cúp máy.
Yến Ngọc Tâm ném mạnh chiếc điện thoại bàn xuống đất, người anh trai ruột thịt cùng mẹ của chị, khi còn sống đã nhăm nhe cổ phần của chị, không ít lần bỏ độc vào thuốc của chị, đến chết cũng muốn kéo theo con trai chị.
Rốt cuộc chuyện này liên quan đến cái gì… Chị chỉ nhớ mình ngất đi trong lúc tụng kinh, sau đó được cấp cứu trong bệnh viện vài ngày, rồi lại nằm mê man một thời gian, khi tỉnh dậy thì thế giới đã đảo lộn.
Yến Ngọc Tâm vô thức lau máu, bôi nhoe nhoét lên mặt mình.
Có được ắt có mất, có mất ắt có được.
Án tù của con trai, có thể mang lại cho nó điều gì? Những tổn thương không thể phục hồi về thể chất và tinh thần ư?
Bây giờ còn có thể tìm ai, còn ai có thể cứu con trai chị…
Không biết liệu Khương thị có sẵn lòng sử dụng các nguồn lực của mình để đánh cược một lần, cược rằng sau khi con trai chị ra tù vẫn có thể tạo ra giá trị khổng lồ hay không.
Họ là cộng đồng lợi ích mà.
Gần đây Khương Vệ Dân ngày đêm cố gắng khắc phục những ảnh hưởng tiêu cực mà con rể gây ra cho Khương thị, ông ta đã kiệt sức, dù có yêu cầu của Yến Ngọc Tâm hay không, ông ta cũng sẽ giải quyết rắc rối mà con rể tạo thành.
Vụ án chưa được đưa ra xét xử.
Không thể nộp tiền bảo lãnh, con rể cố ý giết người, hành vi phạm tội vô cùng nghiêm trọng.
Cảnh sát đã cử đến một cảnh sát già khó đối phó nhất, không coi trọng bất kỳ gia đình hào môn nào, chỉ có luật pháp và quy định.
Vợ con đều chết dưới tay người nhà của hung thủ, một thân một m ình không còn gì để mất, ngay cả Diêm Vương đến cũng không làm gì được ông.
Một người như vậy phụ trách vụ án của con rể.
Đừng hòng giở trò.
Khương Vệ Dân đã nghĩ đến việc buộc con cái của Yến Chấn rút đơn kiện, dùng mọi cách uy hiếp dụ dỗ, chỉ cần họ rút đơn.
Nhưng vụ án đã được lập hồ sơ, làm sao hủy bỏ được? Một khi đã vào quy trình, gia đình nạn nhân không có quyền rút đơn, tối đa chỉ có thể từ bỏ yêu cầu bồi thường.
Khương Vệ Dân lại tìm mối quan hệ, cố gắng thay đổi tội danh từ cố ý giết người thành ngộ sát, như vậy có thể giảm án rất nhiều.
Không thành công.
Mặc dù quyền lực là lớn nhất, nhưng trong quyền lực cũng có phân chia cao thấp lớn nhỏ.
Hiện tại đừng nói là công ty luật hàng đầu, cả ở Thủ Thành cũng không có công ty luật nào dám nhận vụ án này. Khương thị ra sức gây áp lực cũng không có tác dụng.
Hiện tượng kỳ lạ này rõ ràng chỉ về một người.
Khương Vệ Dân định gặp cậu út Yến trong một sự kiện công khai, nào ngờ gần đây hắn không xuất hiện, muốn gặp hắn không dễ dàng.
Không còn cách nào khác, Khương Vệ Dân đành uống thuốc trợ tim, bận rộn trăm công nghìn việc nhưng vẫn đích thân đến Yến thị một chuyến, cố gắng giữ kín lịch trình, không gây chú ý từ bên ngoài.
Quý Minh Xuyên đã mang tội giết người, danh tiếng của Khương thị bị tổn hại, song Yến thị lại không bị ảnh hưởng.
“Chú à, cháu rất bận.” Yến Vi Sí không ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào bản kế hoạch trong tay, “Nếu có chuyện gì, xin chú nói nhanh.”
Khương Vệ Dân có việc cần nhờ, thái độ có phần hạ thấp: “Chỉ mất nửa tiếng của cháu thôi.”
“Nửa tiếng?” Yến Vi Sí cau mày, “Xin lỗi, e là không được.” Giọng hắn mang theo ý giải quyết công việc, “Ba phút.”
Khương Vệ Dân hít một hơi thật sâu, gương mặt ông ta đã trở nên giống tượng sáp do phẫu thuật thẩm mỹ quá đà: “Chú đến tìm cháu, là vì vụ án của Minh Xuyên.”
Yến Vi Sí hơi ngẩng đầu, ra hiệu cho ông ta tiếp tục.
Khương Vệ Dân chưa bao giờ chịu sự uất ức này, may mà đã chuẩn bị, uống thuốc trước khi đến. Ông ta nhìn khung ảnh treo trên bức tường đối diện: “Cháu trai à, Minh Xuyên vấp ngã là do chính nó thiếu cẩn trọng, nó cũng sẽ phải trả giá. Tại sao vào lúc này cháu lại phải thêm dầu vào lửa, dồn nó vào chỗ chết?”
Yến Vi Sí tùy ý ném bản kế hoạch sang một bên, dựa người vào ghế văn phòng: “Cháu đã làm gì? Cháu có gửi người vào đánh đập cậu ta không? Hay là mua chuộc cảnh sát tịch thu hết thức ăn của cậu ta?”
Khương Vệ Dân câm nín trước những câu hỏi này, ông ta đã gặp con rể trong trại giam, ngoài việc trông tiều tụy hơn rất nhiều thì không có dấu hiệu bị đánh đập hay ngược đãi.
Chẳng qua cậu út Yến cũng không thèm làm những hành động trả thù hèn hạ như vậy.
“Hiện tại tất cả các công ty luật ở Thủ Thành đều không tiếp nhận vụ án này.” Khương Vệ Dân chuyển ánh mắt sang bức tường cây xanh trong văn phòng.
Yến Vi Sí mở chiếc bình giữ nhiệt màu xanh trên bàn làm việc, uống một ngụm nước kỷ tử: “Cho nên?”
Khương Vệ Dân nghẹn lời.
Theo như ông ta điều tra, vụ án này do Yến Chấn tự lên kế hoạch, song ông ta không tin.
Người khác không biết, nhưng chẳng lẽ ông ta không rõ nội tình? Minh Xuyên có thể vào nhà họ Yến nhận tổ quy tông, vào Yến thị, đều là do Yến Chấn đứng sau thúc đẩy.
Bao gồm cả việc kết hôn với con gái ông ta, thực hiện liên minh giữa hai gia đình.
Ông ta hỏi con rể, chẳng phải Yến nhị gia cùng phe với cậu sao?
Lời con rể nói vẫn còn văng vẳng bên tai ông ta.
“Yến Chấn cho rằng tôi không phải con ruột của Yến Ngọc Tâm, chờ đẩy tôi lên rồi sẽ lật đổ tôi.”
Lão già khốn nạn này!
Giờ Khương Vệ Dân nhớ tới vẫn giận dữ, Yến Chấn biết mình cùng đường mạt lộ nên đã giăng bẫy, lợi dụng cái chết của mình để đẩy con rể ông ta vào tù.
Nhưng mà…
Tất cả các công ty luật đều từ chối, đây cũng là do Yến Chấn làm sao? Ông ta có bản lĩnh lớn đến vậy sao?
“Có phải cháu đã ra lệnh, không cho các công ty luật làm việc cho Minh Xuyên không?” Khương Vệ Dân nhìn chằm chằm vào người thanh niên ngồi sau bàn làm việc.
Yến Vi Sí lắc đầu một cách khó hiểu: “Chú à, chú cũng ngồi cùng vị trí với cháu, tại sao chú lại nghĩ cháu rảnh rỗi đến mức quan tâm đến cả những chuyện nhỏ nhặt này?”
Khương Vệ Dân tức giận đến nỗi không thể phản bác.
Ở vị trí này, quả thật không cần thiết phải lãng phí thời gian và công sức vào những chuyện không liên quan đến lợi ích.
Yến Vi Sí kéo tay áo sơ mi, liếc nhìn chiếc đồng hồ thể thao trên cổ tay: “Chú, mời chú về cho.”
Cách xưng hô khách sáo, nhưng thực chất lại lạnh lùng cực kỳ, không có chút tình cảm nào.
Khương Vệ Dân bất giác nhớ đến con trai mình, nếu nó còn sống, với mối quan hệ của nó và cậu út Yến, chắc chắn sẽ không như thế này.
Giá như có con trai ở đây…
Khương Vệ Dân lên xe trở về công ty, chưa đi được hai ngã tư, thư ký ngồi ghế phụ đã báo cáo cho ông ta về sự biến động của vụ án.
Một đoạn video giám sát dài hơn một phút đã xuất hiện trước công chúng. Thư ký nói rằng người của họ đã truy tìm thông tin đến nước ngoài, song đã bị đứt đoạn.
Yến Chấn đã chuẩn bị trước sao? Khương Vệ Dân cầm lấy máy tính bảng từ tay thư ký, nội dung hiện ra trước mắt khiến ông ta choáng váng.
Mặc dù đã được làm mờ, nhưng vẫn rất máu me và bạo lực, khiến người ta rợn tóc gáy và buồn nôn.
Đoạn video này lan truyền trên mạng, gây chấn động cả nước.
Một doanh nhân từng được xây dựng hình ảnh là một quân tử như ngọc mạnh mẽ, đẹp đẽ và đáng thương, giờ lại trở thành kẻ sát nhân hung ác, sự tương phản này đã tạo ra một tác động lớn đến dư luận. Phán quyết có khả năng sẽ là án tử hình, tù chung thân hoặc ít nhất là mười năm tù giam.
Khuôn mặt Khương Vệ Dân đầy vẻ chán nản.
Ngay cả khi con rể được ra tù thì cũng đã xong đời, bị xã hội ruồng bỏ.
Internet có nhớ hay không, còn tùy thuộc vào thân phận và bối cảnh của người trong cuộc, cùng với các thế lực liên quan.
Chẳng trách…
Chẳng trách lần gặp con rể, y nói: “Tôi không thể trốn khỏi nhà tù này, đừng phí công nữa, hãy làm theo quy trình pháp lý bình thường, chờ tuyên án thôi.”
Lúc ấy Khương Vệ Dân lập tức hỏi, vậy Tiểu Hi thì sao? Con bé vẫn bị tôi nhốt ở nước ngoài, không dám cho nó về nước.
Con rể quay lưng rời đi.
Khương Vệ Dân lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên mặt.
Từ mùa thu vàng năm ngoái đến mùa hè năm nay, chỉ trong vài quý mà trời đất đã đảo lộn, Khương thị đâu phải là số mệnh gặp rồng, đây rõ ràng là gặp phải kẻ tiểu nhân. May mắn trong bất hạnh là ông ta chưa chính thức thoái vị, để con rể tiếp quản đế chế mà ông ta đã dày công xây dựng.
Nếu vụ án mạng này xảy ra muộn vài năm, khi con rể đã trở thành giám đốc điều hành, thì cả Khương thị sẽ bị chôn vùi theo.
Cho dù không trở thành giám đốc điều hành, chắc chắn y cũng đã thâm nhập vào cốt lõi của Khương thị, vẫn có thể gây ra những rắc rối khó lường.
Hiện tại, tổn thất tương đối nhỏ.
Khương Vệ Dân nhắm mắt lại, nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng với con rể tại trại tạm giam.
“Đã dẫn người theo, tại sao lại tự mình ra tay?”
“Không kiềm chế được.”
Vẫn còn trẻ, thiếu kinh nghiệm. Vốn dĩ có thể có một vị trí trên đỉnh kim tự tháp của giới kinh doanh.
Đáng tiếc rào cản này quá lớn, ngay cả thần tiên cũng khó cứu.
Yến thị
Yến Vi Sí tưới nước cho hoa cỏ, vận động cơ bắp cứng đờ. Hắn đứng trước cửa sổ kính sát đất gọi điện: “Phải bận đến mấy giờ?”
Trần Vụ ăn hạt bí đến mức niêm mạc miệng bị tổn thương, khi nói chuyện lưỡi cũng hơi đau, không được lưu loát lắm: “Trước chín giờ sẽ về nhà, em có tăng ca không?”
“Không tăng ca.” Yến Vi Sí giãn lông mày, “Em về nấu cơm cho anh, anh muốn ăn gì?”
Trần Vụ đang dọn dẹp chất thải trong kho nuôi cấy tại căn cứ, mặt đeo khẩu trang, tay đeo găng tay, tai đeo chiếc tai nghe bluetooth mà Yến Vi Sí mua tặng anh, đồ tình nhân, bên trên khắc chữ “Sí” màu vàng, nhỏ bé, bí mật kín đáo nhưng lại rất nổi bật.
“Ăn gì cũng được, tối nay anh có việc, khụ, có việc muốn nói với em.” Trần Vụ ấp úng.
Yến Vi Sí trêu chọc: “Việc lớn cỡ nào mà làm anh căng thẳng đến mức giọng cũng run thế này?”
Trần Vụ nói: “Anh ăn hạt bí thôi.”
“Đi làm còn có hạt bí để ăn…” Yến Vi Sí nói, “Anh có để dành cho em không?”
Trần Vụ: “…”
“Em mà ăn cơm ngoài, ăn gì cũng sẽ mang chút về cho anh. Anh ăn hạt bí mà không để dành cho em, không nghĩ đến em…” Yến Vi Sí nói một tràng rồi kết thúc bằng câu, “Trần Vụ, anh tự lo liệu đi.”
Câu này thông thường chỉ có một cách giải quyết.
Cũng chỉ hướng đến một điều rõ ràng.
Trần Vụ vừa định dỗ dành thì đã bị người trong tổ kéo đi, vội vã đến độ không kịp tháo găng tay bẩn.
Trường Ninh thật sự không giữ lại được cây nào, thực sự là do con người gây ra, nội gián đã bị bắt.
Là một thành viên thường ngày khá siêng năng, kẻ đứng sau không phải là một trong bốn gia tộc lớn, mà là người thuộc tầng lớp thứ ba.
Xa trung tâm quyền lực nhất, nhìn cũng xa hơn, từ những dự án mà Yến lão gia tử coi trọng lúc còn sống, họ đã lần theo manh mối, tìm đến căn cứ này, tìm đến Trường Ninh.
Muốn thử xem cái chết của Yến lão gia tử có ẩn tình gì khác không.
Trong cả căn cứ, tổ số Bảy có áp lực công việc lớn nhất, đãi ngộ cũng tốt nhất trong số các tổ, có thể mua nhà mua xe, trừ khi muốn nhà cửa khí thế hơn, xe cộ sang trọng hơn.
Một thành viên vì một phút yếu lòng đã không thể chống lại cám dỗ, đã thả nguồn nhiễm vào khu vực mù của camera trong kho nuôi cấy, gây ô nhiễm không khí, gây thiệt hại nghiêm trọng cho cây trồng.
Hối hận cũng đã muộn, anh ta bị đuổi khỏi nhóm, còn lại thì chờ thông báo từ Viện Khoa học Lâm nghiệp.
Buổi tối, Trần Vụ trở về nhà trong trạng thái mất tập trung. Khi Yến Vi Sí đang chuẩn bị bữa tối, anh mang laptop của mình vào thư phòng, nhìn thấy trên bàn có rất nhiều công việc hôm nay chưa xử lý.
Trong đó có một báo cáo về Trường Ninh, đang chờ phê duyệt.
“Người đâu?” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Yến Vi Sí, “Ra ăn cơm đi, nhanh lên.”
Trần Vụ bước ra khỏi phòng làm việc: “Tới đây.”
Bữa tối gồm ba món mặn và một món canh, vừa đủ cho hai người lớn ăn, thêm nữa thì lãng phí, đồ ăn thừa cũng không tốt cho sức khỏe.
Yến Vi Sí đeo găng tay dùng một lần để bóc tôm, Trần Vụ nhìn hắn bóc.
“Ăn cái khác trước đi, bóc xong sẽ đưa cho anh.” Yến Vi Sí bất đắc dĩ.
“Không phải, anh không… Ồ, được rồi.” Trần Vụ cầm đũa gắp măng tây ăn.
Yến Vi Sí nhúng tôm vào nước chấm, đưa lên miệng Trần Vụ, một tay đỡ để hứng nước chấm, như đang dẫn dắt: “Tối nay anh muốn nói với em chuyện gì?”
“Chỉ là muốn hỏi em…” Trần Vụ vừa ăn tôm vừa ngập ngừng, “A Sí.”
Yến Vi Sí bóc con tôm thứ hai: “Ừm.”
“Trường Ninh có tác dụng an thần, rất khó trồng, giá trị chắc hẳn rất cao.” Trần Vụ liếm sạch nước sốt trên miệng, chân cọ vào con mèo tam thể đang tiến lại gần, “Có định đem ra bán đấu giá không?”
Yến Vi Sí chìa tay ra để Trần Vụ xắn tay áo giúp mình: “Phải mất hơn một năm mới trưởng thành, trồng vất vả như vậy, không bán đấu giá.”
Trần Vụ xắn tay áo của hắn lên: “Nếu không bán đấu giá, giữ lại dự án tốn kém này để làm gì, cha em không còn nữa, để dùng cho ai?”