Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 91: Thật sự thích anh quá đi mất



Gần chín giờ tối, ở một căn cứ

Một chiếc xe từ trong màn đêm sâu thẳm chạy tới, tốc độ xe ổn định, dừng lại bên cạnh bụi rậm rạp.

Tài xế cung kính nhắc nhở: “Thiếu gia, tới rồi.”

Yến Vi Trí ngồi ghế sau mở mắt ra. Hắn xoay xoay cần cổ đau nhức, cau mày mệt mỏi bước xuống xe, giọng khàn khàn vì khói thuốc: “Về đi.”

Tài xế đáp lời rồi lái xe rời đi.

Yến Vi Sí ngồi xổm trên bậc thềm trước bụi cây và gọi điện thoại: “Bạn học Trần, bạn trai anh đang đợi anh ở cổng Tây.”

Chẳng mấy chốc, từ phía cổng Tây có một bóng người chạy ra, mang theo một cơn gió nóng bức mà trong lành.

Yến Vi Sí giơ một tay lên.

Trần Vụ kéo hắn, thử thử vài lần mới kéo được hắn dậy.

Yến Vi Sí như một con gấu lớn, cúi đầu ôm Trần Vụ mặt đối mặt, dựa vào người anh.

Trần Vụ bị Yến Vi Trí dựa vào hơi loạng choạng: “Về nhà thôi.”

Anh chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ trán: “Aiya, xe của anh không ở bên này.”

Yến Vi Sí hơi thẳng lưng nhìn anh: “Thế sao anh không lái qua đây?”

Trần Vụ lẩm bẩm: “… Quên mất, em gọi điện cho anh, anh chỉ nghĩ đến việc tìm em.”

Ánh mắt Yến Vi Trí nhìn Trần Vụ dần trở nên nóng bỏng.

“Đừng nhìn nữa, đang ở ngoài đấy.” Trần Vụ ấn hắn vào lòng mình.

Khiến hắn bật cười khe khẽ.

Bầu trời đêm nay chỉ có hai ngôi sao nhỏ, cách nhau rất xa, nhìn nhau.

Trăng thượng huyền(1).

(1) Thượng Huyền là Mặt Trăng xuất hiện vào ban ngày, rực rỡ vào giờ Dậu lúc 18-20h và nó mất đi vào đỉnh ban đêm, còn Hạ Huyền thì ngược lại.

Cả thế gian khoác lên mình một lớp ánh sáng mờ ảo và lạnh lẽo.

Trong ánh sáng mờ ảo đó, Trần Vụ ôm lấy người bạn trai thở nặng nhọc không còn sức lực.

“A Sí, hôm nay em hút thuốc nhiều quá rồi.”

“Sorry.”

Trần Vụ đi lấy xe, Yến Vi Sí lẽo đẽo theo sau. Anh dừng lại, Yến Vi Trí không chú ý, giẫm lên gót chân anh.

Yến Vi Sí cúi xuống giúp Trần Vụ xỏ lại đôi giày bị giẫm rơi.

Trần Vụ bất đắc dĩ: “A Sí, em đã buồn ngủ thành như vậy, sao không về thẳng nhà luôn?”

Yến Vi Sí đứng dậy ôm lấy anh: “Anh nói xem. Chẳng phải vì em muốn đến đón anh sao?”

Một nụ hôn rơi xuống má Trần Vụ, anh hơi toát mồ hôi, muốn né tránh, nhưng bị bàn tay to lớn đầy sức mạnh giữ chặt gáy.

“Anh lại trốn thử xem.”

Trần Vụ không động đậy nữa.

Yến Vi Sí đè anh xuống hôn tới tấp.

Đằng xa có tiếng ồn ào dần đến gần, là công nhân lâm nghiệp và nghiên cứu viên của căn cứ.

Trần Vụ vội vàng đẩy Yến Vi Trí ra, nghe thấy họ dè dặt chào hỏi, “Chủ tịch Yến.”

Yến Vi Sí hoàn toàn không giữ gìn hình tượng người nắm quyền của gia tộc lớn, vẫn dựa sát Trần Vụ.

Không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Trần Vụ ôm lấy cái đầu vàng đang cọ vào vai mình, ngượng ngùng đáp lại đồng nghiệp: “Tan làm rồi nha.”

“Đúng đúng, chúng tôi về ký túc xá đây.”

“Được, ngày mai gặp.”

Không lâu sau, một đồng nghiệp đến tìm Trần Vụ, muốn học hỏi kinh nghiệm từ anh.

Nói là cũng muốn có một tình yêu đẹp, hỏi anh dùng tư thế ngủ nào có thể biến ước mơ thành hiện thực.

Trần Vụ là kiểu người rất giỏi làm bài nhưng lại không biết giảng giải. Tình yêu trong nhận thức của anh, là chuyện nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên.

Năm ngoái anh học được một từ từ Lưu Du, vun đắp. Từ đó đến nay, anh cũng không biết mình có vun đắp hay không, có tính là vun đắp hay không.

Đó là một cách nói rất phức tạp, cũng rất mơ hồ.

Vẫn là tùy tâm tốt hơn, đơn giản.

Vậy nên anh có thể cung cấp kinh nghiệm gì chứ? Anh suy nghĩ mấy ngày vẫn không ra, chỉ đành tìm bạn trai.

Yến Vi Sí đang xem báo cáo. Hắn trầm ngâm một lúc, cao thâm khó đoán đưa ra hai chữ: “Dụng tâm.”

Cũng là một người không biết giảng bài.

Một chiếc chăn không đắp cho hai kiểu người.

Tháng Tám, Yến Vi Sí mắc phải chứng lo âu. Triệu chứng này chủ yếu xuất hiện vào ban đêm, trở thành hàng ngàn sợi dây quấn quanh ngũ tạng lục phủ của hắn, khiến hắn trằn trọc không ngủ được, miệng nổi mụn nước.

Trần Vụ nghiền thuốc mỡ bảo hắn mang đi công ty bôi.

“Bôi thuốc mỡ không khỏi đâu.” Yến Vi Sí đáng lẽ phải đi làm nhưng lại quay về giữa đường.

Trần Vụ vừa dắt tam thể và chó vàng ra ngoài chơi, anh ngồi xổm ở cửa, trên tay cầm khăn giấy ướt.

Tam thể chủ động giơ móng vuốt lên, ngoan ngoãn cho lau.

“Được rồi, tiếp theo.” Trần Vụ đặt khăn giấy ướt đã bẩn sang một bên, rút một chiếc mới, đầy hơi nước.

Chó vàng đi lên.

“Vậy làm thế nào mới khỏi được?” Trần Vụ lau sạch chân trước và chân sau của chó vàng, đứng dậy nhìn mụn nước trên miệng Yến Vi Sí, “Em đừng nghĩ ngợi nhiều quá, có những phiền não đều là tự mình suy nghĩ vẩn vơ ra thôi.”

Yến Vi Sí đang bực bội, mèo chó vây quanh chân hắn và Trần Vụ đều rất ồn ào. Hắn xách mỗi tay một con bằng, đưa chúng vào phòng gym, để chúng chơi trên thiết bị tập thể dục của mình.

Trong nhà yên tĩnh lại.

Yến Vi Sí tìm thấy Trần Vụ trong rạp chiếu phim, giúp anh phủi phủi chiếc ghế sô pha không có bụi: “Là tuần này à?”

Câu hỏi rất đột ngột.

Trần Vụ gật đầu, tháng sau anh phải đến trường trao đổi để báo cáo. Có một số thủ tục chưa hoàn thành, nên tuần này anh phải đến đó trước một chuyến, kiểm tra điện nước và dọn dẹp vệ sinh ở chỗ ở trước đây của Yến Vi Sí.

“Tuần này đã đi rồi, anh còn giấu em.” Yến Vi Trí đè nén cơn tức giận đang bùng lên, “Nếu em không hỏi, có phải đến lúc em thức dậy vào buổi sáng, đưa tay ra, sờ thấy một chồng giấy nhớ không?”

Trần Vụ yếu ớt lấy chiếc chổi lông gà từ tay hắn: “Định hai ngày này sẽ nói.”

Yến Vi Sí ngồi xuống ghế sô pha, tay chống đầu gối, không nói lời nào.

Trần Vụ cất cây chổi lông gà đi rồi trở lại bên cạnh Yến Vi Sí: “A Sí, em cứ trì hoãn là vì em không biết nói thế nào, anh cũng vậy, chúng ta hiểu nhau mà.”

“Lần đầu tiên.” Yến Vi Sí lẩm bẩm.

“Anh biết.” Trần Vụ nói, “Lần đầu tiên em hứa với anh mà em không thực hiện được.”

Yến Vi Sí buột miệng chửi thề. Trần Vụ vuốt ve mái tóc không được chăm sóc kỹ càng của hắn, nghe hắn nói, “Em ghét việc kế hoạch bị gián đoạn thay đổi.”

“Nhưng cuộc sống là vậy mà. Chúng ta phải thừa nhận rằng, biến cố là một phần quan trọng của cuộc sống.” Trần Vụ nói về thực tế.

“Xàm xí, không có lần thứ hai.” Yến Vi Sí càng muốn nói về sự lãng mạn hơn.

Trần Vụ có thể coi là một người theo chủ nghĩa hiện thực, song lại vui vẻ chấp nhận tất cả sự lãng mạn mà Yến Vi Sí dành cho mình. Anh khẽ cười: “Anh chỉ đi một năm thôi, sẽ nhanh lắm.”

Yến Vi Sí bày vẻ u sầu phiền muộn: “Chương trình học mới, phương pháp giảng dạy mới, môi trường sống mới, xung quanh anh toàn những thứ khiến anh tò mò, những người và việc mới cần anh thích nghi và chấp nhận. Anh sẽ không có thời gian để nhớ em.”

Trần Vụ vội nói: “Làm sao có thể, sau giờ học anh sẽ nhớ đến em.”

Yến Vi Sí bất chợt đứng dậy: “Còn lúc đang học thì không nhớ à?”

Trần Vụ chớp chớp mắt: “Thế chẳng phải lúc học sẽ bị sao nhãng sao?”

Anh đánh giá sắc mặt của người yêu, hơi nghi ngờ nói, “A Sí, trước đây em ngồi trong lớp… Mất tập trung nghĩ đến anh hả?”

Yến Vi Sí nghiến chặt hàm: “Làm sao, không được à?”

Trần Vụ tháo kính xuống: “Tất nhiên là được rồi. Vậy thì, anh cũng…”

“Cũng cái gì mà cũng, trong thời gian làm sinh viên trao đổi anh phải chú tâm nghe giảng, học kiến thức mới và phát triển bản thân.” Yến Vi Sí lấy bàn tay anh đang đặt trên đầu mình xuống và nắm chặt, “Cái nhà này cuối cùng vẫn phải dựa vào anh.”

Trần Vụ: “…”

“Công ty thực phẩm của em đã tìm được người đáng tin cậy để quản lý rồi, khi nào anh có thời gian thì đến xem nhé.” Yến Vi Trí từng chút một vuốt ve lòng bàn tay, mu bàn tay, xương ngón tay và đầu ngón tay của anh, “Đó cũng là tài sản của anh, đừng để một mình em quản lý hết.”

Trần Vụ ngồi xuống, thuận thế nói: “Dược thảo anh trồng ở vùng đất hoang ấy, em cứ nửa tháng chụp ảnh một lần rồi gửi cho anh nhé.”

Yến Vi Sí chống tay lên lưng ghế sô pha, cúi người nhìn anh chằm chằm một lúc, đột nhiên cầm lấy chiếc kính đang đặt trên đùi anh đeo lại cho anh một cách hơi thô bạo.

“Tối nay bắt đầu chia phòng ngủ, em sang phòng ngủ phụ, cho đến khi anh ra nước ngoài.”

“Em phải thích nghi trước.”

Yến Vi Sí nói mạnh miệng xong, tối hôm đó lại từ phòng ngủ phụ quay về phòng ngủ chính.

“Kỳ nghỉ đông năm nay anh sẽ đi thực tập với giáo sư Keidel.” Trần Vụ vẫn chưa ngủ, anh đang trả lời email, vừa nói vừa gõ một đoạn tiếng Anh dài, “Lễ Tình nhân và Giáng sinh thì rảnh, còn những dịp khác có khá nhiều hoạt động nhỏ, tóm lại anh nhất định sẽ…”

Yến Vi Sí tựa vào mép bàn: “Không cần anh chạy tới chạy lui, em sẽ qua đó.”

“Em đâu có thời gian.” Trần Vụ nhíu mày, không khỏi nói ra nỗi lo lắng sâu trong lòng mình, “Ngày nào em cũng quá bận rộn quá mệt mỏi, anh sợ áp lực công việc lớn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em. Em biết đấy, sức khỏe là vốn quý nhất, là nền tảng của mọi thứ.”

“Nghĩ gì vậy? Em rất quý trọng mạng sống của mình.” Yến Vi Trí véo tai anh, “Em đã hứa sẽ nhìn thấy dáng vẻ anh bạc đầu, không đi lại được nữa, nhất định sẽ nói được làm được.”

Trần Vụ thoáng sững sờ: “Thế em đừng thức khuya.”

“Không thức khuya.” Yến Vi Sí nhìn xuống Trần Vụ một lát, đột nhiên nhấc một chân đặt lên bàn, kéo ống quần đùi vốn đã ngắn của mình lên, “Trường bên đó có ai chân dài như em không?”

“Có ai có cơ bụng như em không?”

Hắn éo áo ba lỗ lên, dùng môi răng ngậm lấy, kéo tay Trần Vụ đang đặt trên bàn phím sang chạm vào.

“Có ai có cơ ngực như em không?”

“Hay tóc vàng xoăn như em không?”

Hắn hạ đầu thấp đến trước mặt Trần Vụ, “Hay sống mũi vừa cao vừa thẳng, có thể làm cầu trượt của em…”

Nói đến đâu là phải lộ ra, hoặc là chỉ vào chỗ đó.

Yến Vi Sí khẽ vỗ khuôn mặt ngốc nghếch của Trần Vụ, rất nhẹ nhàng: “Đừng để đến lúc thấy lại không bước nổi nữa, anh thích kiểu này mà.”

Trần Vụ há miệng: “Không phải đâu.”

Yến Vi Sí hừ lạnh nói: “Không phải? Chẳng phải anh thích những thứ này của em sao?”

Trần Vụ nghiêm túc nói: “Anh thích em.”

Thế giới lập tức trôi nổi vô số bong bóng đầy màu sắc, bao quanh chàng trai trẻ với vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác.

Yến Vi Sí lặng lẽ hạ chân xuống, rồi đến áo ba lỗ. Hắn làm như không có việc gì mà xoay chiếc laptop của Trần Vụ qua, vẻ mặt nghiêm túc và đoan chính: “Để em xem anh viết gì.”

Trần Vụ kề sát lại gần: “A Sí, vành tai em đỏ quá.”

“Cần anh nói à!”

Trần Vụ hai tay chống cằm, mím chặt môi, kìm nén nụ cười.

Chiếc laptop bị đẩy sang một bên, một bóng người hòa lẫn hương chanh che phủ lấy anh, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Anh nâng hàng mi dài, đôi mắt trong veo thấy đáy, phản chiếu rõ ràng hình ảnh người yêu anh.

Yến Vi Sí ôm lấy khuôn mặt Trần Vụ, chạm mũi vào mũi anh, cổ họng phát ra tiếng thở dài hạnh phúc.

“Sao em lại thích anh đến thế nhỉ?”

“Thật sự thích anh quá đi mất.”

Ngày Trần Vụ bay ra nước ngoài, anh không cho Yến Vi Sí tiễn.

Yến Vi Sí không lay chuyển được anh, đành phải đòi một nụ hôn tạm biệt dài ở cửa nhà.

Khi chiếc máy bay chở Trần Vụ cất cánh, một buổi ghi hình phỏng vấn chính thức bắt đầu.

Khách mời là chủ tịch Yến thị, mái tóc xoăn vàng, trên tai đeo một đôi bông tai hình ngôi sao, cổ tay đeo đồng hồ thể thao, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn gỗ rất đặc biệt, đôi chân dài lười biếng bắt chéo. Toàn thân toát lên khí chất quý tộc thượng lưu, nhưng lại khiến người ta ngay lập tức nhận ra hắn khác biệt với ấn tượng cứng nhắc về người cầm quyền người thừa kế truyền thống.

Hai nét đối lập này hòa quyện hoàn hảo trên người hắn.

Buổi ghi hình không có khán giả, chỉ là một căn phòng được bài trí rộng rãi và đầy phong cách.

Máy quay đã sẵn sàng.

Người dẫn chương trình có kinh nghiệm làm việc phong phú, kỹ năng nêu câu hỏi cực cao. Tuy nhiên khi đối mặt với ông trùm tài chính trẻ tuổi, bá chủ tương lai của giới kinh doanh, anh ta vẫn không tránh khỏi sự căng thẳng hồi hộp.

Song khách mời không tỏ ra mất kiên nhẫn hay bất mãn, mắt hắn khép hờ, dường như rất buồn ngủ trong suốt quá trình phỏng vấn.

Cho đến khi người dẫn chương trình đặt câu hỏi cuối cùng.

“Anh Yến, anh nghĩ trình độ học vấn chiếm bao nhiêu phần trăm trong sự thành công của một người?”

“Tôi từng học trường dạy nghề tệ nhất cả nước, học trường quốc tế hạng bét ở Thủ Thành, từng làm du học sinh để thổi phồng thành tích, anh nghĩ tôi có thành công không?”

“Anh chắc chắn là người thành công.”

“Tôi không nghĩ vậy.”

“Có thể hiểu được, mỗi người đều có định nghĩa về thành công khác nhau, dựa trên môi trường trưởng thành và tầm nhìn cuộc sống của họ.”

“Bằng cấp không đồng nghĩa với kiến thức, kiến thức không đồng nghĩa với kinh nghiệm, kinh nghiệm không sánh được khả năng tự quản lý bản thân.”

“Vậy anh có kinh nghiệm gì muốn chia sẻ với mọi người về vấn đề này không?”

“Không có.”

“Tôi có thể tự quản lý bản thân tốt là nhờ có một người yêu ổn định về mặt cảm xúc.”

“Tôi đã may mắn được đọc một bài viết của người yêu anh. Nó gây ấn tượng mạnh với tôi, và cũng vì thế mà tôi đã làm một việc táo bạo, tôi tham gia một hoạt động bảo vệ rừng ở Tây Bắc, đó là một trải nghiệm rất quý giá.”

“Anh có thể nói một chút về người yêu của mình không?”

“Nói gì?”

“Vậy thì nói vài câu đi.”

“Anh ấy có quá nhiều điều đáng để tôi học hỏi.”

“Tôi thích những khoảnh khắc lãng mạn tình cảm mà anh ấy mang đến cho tôi, cũng yêu cả những điều bình dị đời thường bên anh ấy.”

.⋆。⋆˚。⋆。˚☽˚。⋆.

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc truyện chính ở đây nhé, đằng sau còn có một ít, ngày mai gặp.