Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng

Chương 124: Tận Cùng Máu Lạnh Của Nghiệp Báo





Kiến Trương, anh có ngủ được không?
Hai mắt Túc Kỳ vẫn nhắm nghiền, đưa tay sờ soạng sang vị trí ngủ bên cạnh, lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo tức thời truyền tới.

Theo phản xạ, Túc Kỳ ngồi bật dậy, lần mò tìm công tắc điện mở lên quan sát, phát hiện trong phòng ngủ ngoài cô ra thì không còn bất cứ người nào nữa.
Lúc Túc Kỳ mở cửa bước ra bên ngoài, cha mẹ cô đã dậy từ sớm, đang lúi húi dọn dẹp hoa tang vương vãi dưới sàn.

Khuôn mặt ai ai cũng đượm buồn, lầm lũi làm việc, gần như không còn sức sống.

Cú sốc khủng khiếp mà họ phải chịu đựng quá đỗi chấn động, rút cạn toàn bộ sinh lực và linh hồn mỗi người.
Túc Kỳ cố bày ra vẻ mặt tươi cười, giúp bà Vương bê chậu hoa huệ đem đặt ra ngoài cổng phụ.
- Anh Kiến Trương rời đi từ lúc nào thế mẹ?
Nghe cô nhắc tới Hoắc Kiến Trương, bà Vương ngẫm nghĩ một lát liền đáp:
- Mẹ cũng không rõ, còn tưởng hai đứa các con ngủ trong phòng chứ?

Túc Kỳ bấm số gọi cho anh liền mấy cuộc nhưng tín hiệu truyền về đều là thuê bao.

Ruột gan cô nóng như lửa đốt, hàng lông mày thanh tú nhíu lại thêm chặt, cả ngày đều không làm gì yên ổn được.

Chưa khi nào Hoắc Kiến Trương rời đi mà không nói với cô một câu, thậm chí còn tắt cả máy.

Ngay đên Utan cũng không liên lạc được.

Chẳng lẽ, họ đang gặp phải vấn đề gì khó nói hay sao?
Túc Kỳ vòng tay cuốn gọn tóc lên cao, miệt mài lau chùi nhà cửa.

Chờ khi tâm lý cha mẹ cô ổn định, Túc Kỳ sẽ quay trở lại thành phố, nhận vai diễn đóng phim.

Trong lúc cô đang mải mê làm việc, chợt từ trên nhà, ông Vương hoảng hốt gọi ầm ĩ:
- Bà nó ơi, Túc Kỳ ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!
Túc Kỳ ném vội giẻ lau cáu bẩn xuống đất, hốt hoảng chạy xộc lên trên nhà.

Ông Vương tay cầm điện thoại, trán già đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt đã trở nên tái xanh, cắt không còn giọt máu.
Vừa trông thấy con gái cùng vợ xuất hiện, ông run run chìa điện thoại ra phía trước, lắp bắp nói không nên lời:
- Chết! Chết hết rồi! Nổ tan xác hết rồi!
Túc Kỳ nhận lấy điện thoại, cả người lập tức chết sững.

Bản tin nóng ngày hôm nay vừa cập nhật mười lăm phút trước, cho biết tại tuyến đường áp giải nghi phạm gây ra vụ thảm án sát hại bạn cùng phòng năm năm trước đã xảy ra một vụ nổ xe áp giải phạm nhân khả nghi, làm chết bốn mạng người.
Nạn nhân gồm Đỗ Điền Minh, cha đẻ hung thủ Đỗ Huệ Phi, đồng thời là đồng phạm bao che, tiếp tay thủ tiêu nạn nhân Vương Tử San, sát hại nữ giúp việc Tương Thúy, làm giả người chết, tráo đổi thân phận.
Nạn nhân thứ hai là Phương Ngọc, vợ Đỗ Điền Minh, mẹ ruột hung thủ Đỗ Huệ Phi, đồng phạm tiếp tay, che giấu tội ác của con gái mình, lừa lọc gian dối người dân xung quanh.
Hai nạn nhân còn lại chính là thầy giáo Lượng - chủ nhiệm lớp cấp ba của Đỗ Huệ Phi cùng Vương Tử San, và Tào Đinh, hiệu phó trường cấp ba Giang Tống.
Một nạn nhân may mắn sống sót, chính là cảnh sát phụ trách lái xe áp tải bốn phạm nhân này.


Trước khi vụ nổ xảy ra, anh nhận được điện thoại của cấp trên yêu cầu xuống xe, tới trạm kiểm soát đóng chốt gần đó để báo cáo.

Viên cảnh sát này vừa rời đi được hai mét, lập tức nghe thấy một tiếng nổ ầm ĩ rung trời, mặt đất anh ta đang đứng chấn động, bụi khói bay mù mịt.
Ngọn lửa cao vút khổng lồ hòa cùng khói đen cuồn cuộn bay vù vù trên cao, các mảnh vỡ của xe áp giải bắn tung tóe, nát vụn chỉ trong một khoảnh khắc.

Khi đội cảnh sát chạy tới nơi để dập lửa, toàn bộ bốn người trên xe đã bị nổ banh xác, các vụn thịt cùng những phần thi thể không hoàn chỉnh rơi vãi khắp nơi, một số đoạn ruột già còn ấm nóng bị vắt cả lên ngọn cây gần đó.
Khung cảnh kinh hoàng làm toàn thân ai nấy đều run cầm cập, sợ tới mức nhũn cả hai đầu gối chân.

May mắn, không có bất kì người dân nào bị thương trong vụ nổ rùng rợn này.

Nguyên nhân vụ nổ bước đầu được cho là do xe áp giải rò rỉ dầu, cộng thêm động cơ quá nóng, vượt mức 800 độ C.
Đầu óc Túc Kỳ nổ ong, ngã phịch xuống ghế, mấp máy đôi môi sớm đã trở nên khô khốc.

Cha mẹ Huệ Phi đã chết thảm, vậy còn cô ta thì sao?
Trong phòng giam lạnh lẽo, ẩm mốc, tiếng khóc ai oán của Huệ Phi vang lên ầm ĩ.

Cô ta đã nhận được tin báo cha mẹ chết không toàn thây, đau đớn đến mức phát điên.

Huệ Phi liên tục bám lấy song sắt, đầu tóc rũ rượi kêu gào, văng tục chửi bới Hoắc Kiến Trương cùng gia đình Túc Kỳ bằng những lời lẽ khó ưa nhất.
Cộp… cộp…
Tiếng giày nện từng bước vững chắc vang lên, tiến về phía phòng giam của cô ta ngày càng gần.

Huệ Phi ngước đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy khuôn mặt tuấn kiệt lãnh khốc của Hoắc Kiến Trương đang phóng xuống cô ta ánh nhìn khinh khỉnh, nhất thời kích động lao lên.
- Hoắc Kiến Trương! Thằng chó này! Chính mày, chính mày đã hại chết cha mẹ tao phải không?
Hai tay Hoắc Kiến Trương xỏ trong túi quần, sau lưng là bốn gã phạm nhân mặt mũi cáu bẩn, hai mắt lờ đờ, hàm răng vàng ởn dính toàn vụn thức ăn thối, đứng nghiêm chỉnh chờ hiệu lệnh.

Bị Huệ Phi mắng nhiếc, Hoắc Kiến Trương chỉ khẽ nhướn mày, lạnh nhạt đáp lại bằng thái độ hết sức dửng dưng:
- Đỗ Huệ Phi, hôn thê cũ của tôi à! Những tội ác cô làm ra, đến giờ này vẫn chưa biết ăn năn, hối lỗi sao?
Huệ Phi nhe răng lườm anh, chỉ tay vào mặt Hoắc Kiến Trương đe dọa:
- Tao không hối hận, không bao giờ! Hoắc Kiến Trương, chờ khi tao ra khỏi đây, bà mày sẽ bóp chết con ả Túc Kỳ, để chúng mày sống không bằng chết! Tao nguyền rủa hai đứa ác ôn chúng mày cả đời này sẽ không có con nối dõi, đau khổ, ê chề đến già!
Hoắc Kiến Trương lắc đầu thở dài.

Suy cho cùng, bản tính độc ác, thú hóa của cô ta vẫn không thể thay đổi được.

Để cô ta chết, phải chăng quá ưu ái cho cô ta?
Không đâu!
Hoắc Kiến Trương cười lạnh.

Anh muốn Huệ Phi sống không bằng chết, nhục nhã còn hơn cả một con chó.

Anh mang tiếng độc ác cũng được, chấp vặt với phụ nữ cũng được, hèn mọn cũng được tất.

Anh chỉ cần biết người con gái anh yêu đã phải chịu thiệt thòi như thế nào, đau thương cả một đời ra làm sao!
Hoắc Kiến Trương phẩy tay ra hiệu, thuộc hạ được giao phó lập tức mở khóa song sắt, bốn gã phạm nhân to khỏe hùng hổ xông vào.

Huệ Phi trừng mắt la hét, quát mắng chống cự, nhưng nhanh chóng đổi thành tiếng khóc lóc van xin thảm thiết.
Túc Kỳ yêu dấu, chỉ cần em hạnh phúc, anh nguyện ý bán rẻ lương tâm cho thú dữ, đem cả chấp niệm và đời người, chỉ để đổi lấy cho em một phút bình yên!.