Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng

Chương 92: Túc Kỳ Thành Phố Này Đã Có Anh Chống Đỡ!





Hoắc Kiến Trương đổ bệnh, nôn khan ra máu.

Đây chính là cú sốc kinh hoàng nhất đối với các quân sĩ của anh.

Hứa Vũ Lăng lén lút lau nước mắt, điều chỉnh hô hấp sao cho tự nhiên nhất có thể nhưng không làm được.

Quảng Doanh chẳng biết an ủi làm sao, chỉ đành vỗ vai, dịu giọng an ủi Hứa Vũ Lăng đừng nên lo lắng quá.
Bác sĩ Elisa đích thân khám bệnh cho anh.

Trải qua gần hai mươi hai giờ đồng hồ kiểm tra và chờ đợi kết quả, rốt cuộc họ cũng có đáp án chính xác.
Bà đặt kết quả bệnh lý xuống trước mặt Quân Dư Sinh, trầm giọng nói:
- Thượng tướng bị chấn thương lồng ngực trong cả một thời gian dài mà không điều trị kịp thời.

Hiện giờ bệnh tình chuyển biến xấu, kết hợp cùng các biến chứng tâm lý gây ra co thắt ngực.


Chỉ e… nếu không điều trị kịp thời, thời gian sống còn đếm trên đầu ngón tay.
Cả người Quân Dư Sinh chết lặng.

Những năm vừa qua, chẳng phải Hoắc Kiến Trương vẫn rất khỏe mạnh đó sao? Anh tham gia rèn binh, chỉ đạo các sự kiện trọng đại trong quân đội, chưa khi nào Quân Dư Sinh trông thấy Hoắc Kiến Trương hoàn toàn gục ngã như lần này.
Ông ôm đầu vò tóc, run run lên tiếng:
- Nhưng… cậu ấy bị chấn thương nặng như vậy, có phải do tai nạn rơi máy bay lúc trước?
- Đây cũng là một trong những nguyên nhân nhỏ.

Nhưng theo tôi suy đoán, bệnh đã phát tác trong khoảng thời gian rất dài chứ không phải ngày một ngày hai.
Bác sĩ Elisa không phủ định mà chỉ bổ sung thêm.
Quân Dư Sinh vẫn chưa hiểu rõ, tiếp tục lên tiếng hỏi bà:
- Bác sĩ, nguyên nhân gây bệnh có thể do đâu?
Trầm ngâm một lát, bác sĩ Elisa mới nói tiếp:
- Do bệnh nhân hoạt động quá mạnh, do tác động ngoại lực lên ngực lớn… Hoặc cũng có thể, ngài ấy bị bạo hành trong một thời gian quá dài.
“Bạo hành”?
Quân Dư Sinh lặng người đi.

Có lẽ, ông phải gấp rút đưa Hoắc Kiến Trương trở về nước Vân để tiến hành cấp cứu trị liệu.

Còn cơ hội thì còn tát!

Khương gia lúc này.
- Cô gái, em tên là gì?
Khương Vĩ Thành ngồi bên cạnh Túc Kỳ, thấy cô đã tỉnh lại liền vội vàng lên tiếng hỏi.

Túc Kỳ ngồi trên giường lớn, các vết thương cũng đã được xử lý qua, tuy nhiên da mặt vẫn còn trắng bệch đầy mệt mỏi.
Nghe Khương Vĩ Thành hỏi, Túc Kỳ nhẹ nhàng ngước lên nhìn anh, sâu trong đáy mắt thấp thoáng vài tầng sương mỏng.


Cô muốn mở miệng trả lời Khương Vĩ Thành, nhưng miệng lưỡi không thể nào mở được, chỉ có thể mấp máy đôi môi khô khốc.
Khương Vĩ Thành vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.

Nhưng đột nhiên, Túc Kỳ kéo chăn che người, gục đầu vào gối mà xoay lưng lại phía anh.

Nhìn cô gái nhỏ rơi vào tình trạng này, Khương Vĩ Thành chỉ biết thở dài.
- Em không trả lời, tôi sẽ gọi em là Nguyệt Thiền,
xinh đẹp hơn Điêu Thuyền, dịu dàng hơn ánh trăng.
Nói xong, anh đặt cốc sữa ấm vừa mới hâm lại lên bàn, rón rén bước ra vì không muốn tạo tiếng động lớn cho Túc Kỳ.
Khi Khương Vĩ Thành đóng cửa lại, anh mới thở phù một tiếng.

Dưới nhà, mẹ ruột của Khương Vĩ Thành đang nôn nóng chờ sẵn.

Nhác thấy con trai bước xuống, bà vội vàng cầm lấy tay anh, ngó nghiêng phía trên hỏi dồn:
- Sao rồi con trai? Con bé đã tỉnh lại chưa?
Khương Vĩ Thành gật đầu, nhỏ giọng đáp:
- Cô ấy tỉnh rồi mẹ, nhưng có vẻ rất sợ người lạ.

Con chưa hỏi được gì nhiều!
Bà Giang thở dài, rót cho anh ly nước cam vừa mới vắt, rầu rĩ đáp:
- Nhìn thấy con bé, mẹ lại nhớ tới bản thân của mình ba mươi năm về trước.

Khi đó, mẹ cũng một tay ôm bụng bầu, chạy bán sống bán chết khỏi ổ buôn người.

Vĩ Thành, phận phụ nữ rất khổ và đáng thương.

Dù con bé có là người xa lạ nhưng con hãy chăm sóc thật tốt!
Nghe mẹ nói, Khương Vĩ Thành vòng tay ôm lấy mẹ, mỉm cười đầy dịu dàng.


Hai mẹ con anh nương tựa vào nhau mà sống cho tới bây giờ.

Mẹ anh chịu khổ cực, hơn ai hết bà hiểu thế nào là đối nhân xử thế, thế nào là đồng cảm.

Hoắc Kiến Trương từ chối mọi trị liệu máy móc, chỉ uống thuốc kháng sinh để duy trì sức khỏe.

Mẹ con Túc Kỳ chưa biết sống chết thế nào, anh nằm đây hưởng trị liệu tốt nhất, anh không cam tâm.
Ngày ngày, Hoắc Kiến Trương sẽ tích cực tập luyện cử động cánh tay trái để tránh bị bại liệt hoàn toàn.

Tất cả đều vì một mục đích duy nhất, đó là sớm lành lặn để anh còn tìm kiếm tung tích Túc Kỳ.
Buổi tối, Hoắc Kiến Trương sẽ vì nhớ Túc Kỳ mà cả đêm không ngủ.

May mắn, trong phòng bệnh còn có tủ đồ đủ lớn để một người trưởng thành chui vào.

Hoắc Kiến Trương khóa chặt cửa, lén lút rúc vào tủ, khóa cửa lại.

Bóng tối và không gian hẹp làm anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hoắc Kiến Trương ngồi co ro, vùi mặt vào giữa hai đầu gối chân, lặng lẽ nghe ngóng từng chuyển động của cơ thể.

Túc Kỳ và bảo bối bé nhỏ của anh đã mất tích, anh tự thấy bản thân thật vô tích sự.
Khuôn mặt xinh đẹp của Túc Kỳ như phủ đầy sao, đẹp đẽ biết bao nhiêu!
Hoắc Kiến Trương âu yếm mỉm cười, nheo mắt nhìn ngắm mãi không biết chán.
- Túc Kỳ, thành phố này đã có anh chống đỡ!.


— QUẢNG CÁO —