Bên trên bày gia vị, lụa, trà, muối là mặt hàng chính, ngoài ra còn có một số đồ linh tinh lặt vặt như đồ chơi, kẹo,… vân vân
Lãnh dân lúc này cũng từ từ đi tới bu đầy sạp hàng, ánh mắt đám người không ngừng ngó tới ngó lui chỉ chỉ trở trỏ.
Trừ Hubert và con trai hắn ra đoàn người trong thương đội lúc này sắc mặt đều rất lơ đểnh, bọn họ cũng không tin đám nông nô này có tiền mua.
Đột nhiên âm thanh thanh thúy phát ra từ một bé gái vang lên
" Vị tiên sinh này cái này bao nhiêu tiền?"
Cô bé dùng tay chỉ chỉ đóng viên kẹo to bằng ngón cái trước mặt, một tên tùy tiện báo giá
" 1 tiền đồng 20 viên"
Cô bé lúc này kéo góc áo cha mình chỉ về đóng viên kẹo trước mặt, một cậu bé bên cạnh có vẻ nhỏ tuổi hơn cũng mút mút đầu ngón tay
" Cha ơi "
Tên đàn ông lúc này thấy thương 2 đứa con của mình, hắn có chúc chẩn chờ từ trong túi móc ra 1 viên tiền lòng đưa cho tên tên này
" Lấy cho ta 20 viên đi"
Tên này nhìn viên tiền đồng trước mắt hắn có chút ngơ ngác trong lòng thầm nghĩ
" Có tiền vậy sao, một viên tiền đồng có thể mua được đồ ăn nửa ngày cho một gia đình 4 người a"
Thực ra hắn không biết, người này là một nông nô trồng lúa mạch năm trước vì có phân bón của Bevis nên sản lượng tăng cao.
Sau khi nộp thuế cho Lãnh Chúa 4 thành sau, lương thực của hắn còn dư lại cũng khá nhiều, vì thế hắn lại đem những lương thực như này bán cho Bevis lại thu được không ít tiền.
Tên này đang trong lúc ngơ ngác thì một tiếng quát của Hubert vang lên
" Còn đứng đó làm gì, còn không mau bán hàng cho khách "
" A, vâng vâng "
Người này giật mình nhanh chóng đưa cho ba cha con 20 viên kẹo, thu xuống dưới một viên tiền đồng sau hắn mới ngó nhìn xung quanh.
" Cái này 1 đồng 5 cái hàng tốt đấy "
…
" Quý khách nhìn này, đây là trà tốt đảm bảo uống vô ngất ngây "
“Thật sao??”
Những người khác cũng rất bận rộn bởi vì lãnh nhân lúc này đả bắt đầu mua hàng rồi, hắn còn không kịp nghĩ gì nhiều lại có một người khác tới hỏi thăm.
" Chén này bao nhiêu?"
Cứ như thế bán buôn từ sáng tới chiều cuối cùng cũng có thể dẹp tiệp, những người khác lúc này thì mệt mỏi uể oải kéo thân thể của mình dọn đóng hàng lên xe ngựa
Còn hai cha con lúc này mặt mũi cười hề hề xúm lại vào nhau
" Cha cha lời bao nhiêu thế?"
" Chờ chút, 123, 126, 127 hahaha 127 tiền đồng"
" Wao, 127 lận sau hahaha "
Hai cha con vui sướng ôm nhau cười, một ngày mà có thể kiếm được hơn 100 tiền đồng như vậy 10 ngày là có thể được 1 đồng tiền vàng rồi.
Phải biết bình thường bọn họ buôn bán ở những nơi khác một ngày cùng lắm là có thể lời được 50 đến 60 tiền đồng còn không tính chi phí trả lương cho những chi mấy tên lính và hộ vệ, mà ở đây chỉ mới bán một ngày mà có thể kiếm được bao nhiêu đây là quá lời.
Tuy nhiên bọn họ không biết vì là ngày đầu tiên nên mới như vậy, những ngài khác sẽ xuống thấp chút nhưng vẫn tốt hơn ở nơi khác vì lãnh dân ở đây có tiền, tuy không nhiều nhưng được cái số lượng đông.
Bọn hắn cũng vừa bán ra cũng thu vào một số hàng hoá như lông cừu và sản phẩm của lãnh dân, còn những thứ khác bọn hắn cũng không thua vì bọn hắn cũng không phải chuyên gia kinh doanh mấy cái kia.
Đám người đang định dọn dẹp về lúc từ đằng xa đi đến một người ăn mặc chỉnh chu, trên tay cầm một cuốn sách, hắn đi đến trước mặt Hubert
" Xin chào, ta là thuế quan, đây là phiếu thuế hôm nay, xin hảy đóng thuế đầy đủ ở toà thị chính bên kia trước khi rời khỏi lãnh địa, cảm ơn "
Người này đưa cho Hubert một cái phiếu sau đó chỉ về tòa thị chính ở đằng xa rồi rời đi.
Hubert hơi căng thẳng mở ra miếng giấy, ánh mắt nhìn coi nội dung bên trong sau hắn mỉm cười
" Haha, thuế không cao lắm"
" Bao nhiêu vậy cha?"
" Chỉ 5 tiền đồng, thôi mọi người về nhà trọ nghĩ ngơi đi "
Đám người lúc này vui vẻ rời đi mà không biết đằng xa có một ánh mắt luôn theo dõi bọn họ
" Thuế như vậy có phải thấp quá không?"
" Không sao đâu Finn thúc, đây chỉ là giai đoạn đầu thôi, sau này sẽ càng nhiều thương đội tới đây dần dần bọn hắn sẽ phải phụ thuộc vào ta, lúc đó thu thuế cao cũng không sợ bọn hắn chạy
Ta muốn biến nơi này trở thành trung tâm kinh tế của Đông Bắc Hành Tĩnh, rồi mấy tên thương nhân kia sẽ phải khóc thét "
Lão Finn và Bevis lúc này nhìn nhau cười hahaha
" Hahaha"
Đúng như dự đoán vài ngày sau cũng từ từ có vài thương đội đi đến lãnh địa của hắn, bọn họ điều là nghe theo lời kể của Hubert tới đây mua muối của Bevis.
Đám người cũng rất kinh ngạc với sức mua của lãnh dân nơi này, một số thương đội còn tranh giành vị trí với nhau, nhiều mặt hàng của lãnh nhân bị bán đi cũng được giá tốt hơn bình thường.
Tuy nhiên vẫn có một số người cảm thấy không đủ
" Cái con cừu này của ngươi chỉ đáng giá 50 tiền đồng thôi, người không bán cho ta thì cũng không ai mua đâu?"
" Tại… tại sao lại như vậy? người nhìn đi đây là con cừu 6 tháng tuổi được ta bồi dưỡng tốt, sao chỉ đáng giá 50 tiền đồng "
" 50 tiền đồng là nhiều rồi, người tìm chỗ khác cũng không có giá cao như vậy đâu "
Một tên thương nhân lúc này đang cò kè mặc cả với một tên lãnh dân thật thà, tên thương nhân lúc này không ngừng dụ dỗ tên này làm hắn có chút siu lòng
" Nhưng mà ngươi phải biết vì con cừu này ta đã phải bỏ ra rất là nhiều thức ăn, nếu bán như vậy ta sẽ không có lời, có thể cao hơn chút không "
" Như vậy đi ta cho người 52 tiền đồng, thấy sao?"
Tên nông dân thật thà nghe thế cứ nghĩ giá này là cao lắm rồi, hắn vừa mới mở miệng định đáp ứng thì lúc này một người khác lập tức kéo hắn lại.
" Này anh bạn đừng bán cho hắn, hắn đang chặt giá ngươi đó".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Bức Màn Hôn Nhân 2. Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! 3. Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất 4. Hôn Hôn Muốn Ngủ =====================================
Tên thương nhân thấy thế cảm giác có chút không ổn, hắn giả bộ tức giận quát
" Tên này người là ai vậy nói chuyện cho đàng hoàng, ai chặt giá ai chứ?"
" Không phải sao, rỏ ràng giá trị trường là 80 đồng tiền vàng mà người chỉ bán cho huynh đệ này 52 không phải chặc giá là gì "
Đám người xung quanh lúc này thấy thế không ngừng chỉ trỏ
" Đúng là gian thương
" Mọi người đừng bán cho hắn nữa đi đi
" Đi thôi, đi thôi
…
“Ê ê đừng đi đừng đi ta không có, rõ ràng là hắn cáo buộc ta đừng đi mà, này”
Tên nông dân thật thà nghe thế cũng tức giận dắt con cừu của mình đi, tên thương nhân lúc này sầu khổ cố gắng níu kéo nhưng không được.
Hắn bây giờ thật sự rất muốn khóc, không chỉ mất riêng một vị khách mà là tương lai hắn sẽ rất khó buôn bán được ở đây