Đầu tháng mười, gió thu thổi qua, Tống Tân Đồng lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương.
Trong đầu tất cả sự việc đã phát sinh từ khi nàng xuyên không tới nay không dừng lóe lên, tính tình nàng vốn là người cố chấp quật cường không bị ràng buộc, không thích trải qua cái cuộc sống bị đạo đức lễ nghi trói buộc đến khó thở kia, cho nên tới tận bây giờ, nàng cũng không dựa theo suy nghĩ của Thu bà bà các nàng mà ẩn nhẫn làm người hiền lương.
Hôm nay nàng đại náo, Tống Tân Đồng cũng không biết được mình có làm đúng hay không. Nàng chỉ là không muốn bị tính toán, bị lợi dụng, bị cản tay mà thôi, nàng muốn che chở hai đệ đệ còn quá nhỏ tuổi, bảo trụ cái nhà không dễ gì kiếm về được, nàng lại có nói sai gì sao?’
Trước đây toàn gia các nàng vì Trương bà tử tùy ý nhuộm đen mà thanh danh không tốt, một chút tên tuổi như khắc thân, sao chổi qua vài năm như vậy, bây giờ nàng lại cho cái nhà này tên tuổi bất hiếu, thô bạo, vô lễ, miệng bà mối cũng không phải để trưng, cũng không biết là ngày mai nàng lại bị truyền thành cái dạng gì?
Cũng là, hôm nay chọc tức cái bà mối kia nói nàng đi làm thiếp, nàng lại không lớn lên có một gương mặt quá xinh đẹp nịnh nọt, thế nào lão lại cho nàng làm thiếp đâu? Lần sau lại có ai nói cho nàng đi làm thiếp, nàng phải xé miệng của người đó.
Tống Tân Đồng xoa xoa bụng dưới hơi đau, dì cả tới, tính khí quả thật táo bạo!
Dù sao nàng chính là như vậy, mà nàng lại có tiền, muốn làm gì thì làm cũng được, ai quản? Còn có mấy thứ người đó, đã thích bạc của nàng như vậy, vậy liền đoạn thân đăng môn mà ở rể đi, dù sao nàng đang lo trong nhà không có hạ nhân làm việc.
Cặp song sinh đeo bọc sách đi vào nội viện đã nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình một thân lãnh khí cau mày, giống như có thâm thù đại hận với ai vậy, trong nháy mắt lập tức lộ ra tính toán cười cười, nhìn qua cực kỳ thâm trầm.
Đại Bảo và Tiểu Bảo liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi vào chính sảnh, cẩn thận lấy lòng hỏi: “Tỷ, tỷ sao vậy?”
Lúc này Tống Tân Đồng mới lấy lại tinh thần, nhìn cặp song sinh chẳng biết lúc nào đã đi tới trước mặt mình, vội thu liễm sự không vui, đổi lạ một khuôn mặt tươi cười, “Sao lại về sớm như vậy? Đã giờ dậu rồi sao?”
“Giờ dậu hai khắc.” Đại Bảo ngồi sát Tống Tân Đồng, “Tỷ, ai chọc tỷ giận không vui vậy?”
Tống Tân Đồng lắc đầu, thở ra một hơi: “Không có việc gì.”
Tiểu Bảo nói: “Nhưng tỷ cũng không cười.”
“Tỷ ở nhà một mình, cười với gió lạnh à? Có ngốc hay không?” Tống Tân Đồng xì một tiếng, đem quần áo mùa đông khâu hơn phân nửa sửa lại, “Đại Bảo qua đây, thử một lần xem vừa người không?”
Đại Bảo từ trên đi trượt xuống, đi tới trước người Tống Tân Đồng, lanh lợi thử quần áo một chút, “Tỷ, nóng quá.”
“Ân, đợi mấy tháng nữa mặc rất thích hợp.” Tống Tân Đồng sửa sửa quần áo, “Vừa người, rất tốt.”
“Tỷ, của đệ đâu?” Tiểu Bảo cũng quấn tới, “Tỷ, đệ cũng muốn thử.”
Tống Tân Đồng ngước mắt nhìn cậu một cái: “Của đệ còn chưa có làm xong đâu, chờ làm cho ca ca rồi liền làm cho đệ.”
“Vẫn chưa làm à.” Tiểu Bảo bĩu môi có chút mất hứng, “Vậy lần sau làm trước cho Tiểu Bảo.”
“Vì sao?” Tống Tân Đồng lạnh giọng.
“Lần này làm cho ca ca trước, lần sau liền làm cho Tiểu Bảo trước.” Tiểu Bảo nói.
“Vậy tỷ thì sao?” Tống Tân Đồng lại hỏi.
Tiểu Bảo ngẩn người, há miệng, nhưng nhìn gương mặt nhàn nhạt của tỷ tỷ nhà mình, hình như không mấy vui vẻ, đáy lòng bản thân cũng có chút không thoải mái, cúi đầu kéo kéo tay áo, nửa ngày mới lên tiếng, “Vậy làm cho tỷ trước, Tiểu Bảo không vội.”
“Tỷ, tỷ, tỷ đừng giận đệ mà, đệ chỉ là thuận miệng nói một chút, không phải muốn tranh cùng ca ca.” Tiểu Bảo quay đầu nhìn Đại Bảo vẫn không nói chuyện, “Tỷ với ca ca tốt với đệ nhất.”
Tống Tân Đồng nghe Tiểu Bảo lấy lòng, đáy lòng thoải mái hơn không ít, bình tĩnh nhìn Tiểu Bảo thân thể ngày càng khá hơn, đáy lòng không nhịn được lạ cảm thán, Tiểu Bảo này mở miệng đặc biệt biết nói chuyện, chờ sau này lớn lên không biết dỗ được bao nhiêu người?
Lại nghĩ đến mấy lời Thu bà bà nói trước khi đi, nếu bọn lớn lên rồi thành thân, tức phụ trong nhà không muốn gặp đại cô tỷ là nàng đây, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Lúc đó nàng đáp lại thế nào? Tống Tân Đồng cẩn thận nghĩ nghĩ, nàng đã nói: “Đến lúc đó ta chuyển ra tự lập môn hộ là được.”
Nhưng nhìn hai đệ đệ trước mắt vừa ngoan lại biết điều, Tống Tân Đồng lại cảm giác mình lòng dạ hẹp hòi, để tâm vào chuyện vụn vặt, cuộc sống về sau còn dài, chuyện này từ nay về sau để sau này hãy nói.
Ba tỷ đệ các nàng cảm tình rất tốt, mặc dù Tiểu Bảo có chút dùng mánh lới nhưng tâm địa lương thiện, có chủ kiến, cũng sẽ không phải cái loại người thị phi không phân rõ, nếu thật đến lúc đó lại nói sau đi.
Vạn nhất, có một ngày nàng tìm được một người để mình gả thì sao?
“Được rồi.” Tống Tân Đồng đem quần áo bỏ vào sọt, “Hôm nay phu tử có an bài việc học không?”
Đại Bảo nói: “Đọc sách.”
“Vậy mau trở lại trong viện viết đi, tỷ đi nấu cơm cho các đệ.” Tống Tân Đồng bưng cái sọt đứng dậy, “Tối nay muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn ruột già xào.” Tiểu Bảo nói.
Tống Tân Đồng nói: “Trong nhà đã hết rồi, đổi cái khác đi.”
“Nhà Tạ thẩm có.” Tiểu Bảo có.
Bởi vì Tạ gia vẫn làm sinh ý thức ăn cho nên mỗi ngày mấy thứ như lòng heo, tôm hùm cùng ốc nước ngọt là không ngừng, có điều hiện tại Tống Tân Đồng không muốn qua đó, lãnh đạm nói: “Ăn cá đi, rất lâu rồi chúng ta chưa ăn nữa.”
“Hai đứa nhanh đi đọc sách đi, tỷ làm cơm xong rồi sẽ kiểm tra.” Tống Tân Đồng quay người liền vào phòng bếp.
Vào thu trời cũng tối nhanh cho nên trong phòng bếp hiện tại cũng có chút tối.
Tống Tân Đồng mang toàn bộ gạo trong chĩnh gạo nấu hết xong, trong nhà liền không còn lương thực, ngày mai phải vào trong thị trấn mua nhiều một ít về, lưu trữ lương thực qua ngày đông mới tốt.
Trong ấn tượng của nguyên chủ Đào Hoa thôn trừ nghèo ăn không nổi cơm ra thì sẽ không có náo qua thiên tai, chẳng qua Tống Tân Đồng vẫn cảm thấy mua nhiều một chút mới tốt, dù sao thiên tai gì đó, chuyện này ai cũng không nói chính xác được.
Trong nhà cũng có hầm, đến lúc đó giấu đi cũng thuận tiện.
Tống Tân Đồng càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, hơn nữa hầm chia làm hai, khi đó một bên cất hoa quả khô, một liền… Nếu có băng thì tốt rồi, có thể mua nhiều chút thịt để ở bên trên, cũng không cần đi thị trấn mua.
Chờ ngày đông tuyết rơi, đông lạnh thành khối băng, Tống Tân Đồng nhất định phải đem cái kế hoạch này thực thi.
Rất nhanh, trong nồi đã được, hơi nước trong nồi sau khi mở vung xông lên cuồn cuộn.
Tống Tân Đồng vội đem múc gạo ra, lại đem nó bỏ vào thùng gỗ chưng cơm đã rửa sạch, đậy nắp lên rồi lại ra trước cửa lò, thêm củi vào trong.
Kiếp trước, Tống Tân Đồng nào có tâm tình gì mà làm cơm, chỉ có thỉnh thoảng được nghỉ, tâm tình vô cùng tốt mới nấu ăn.” Không nghĩ đến tới nơi này, vậy mà mỗi ngày làm cơm, biến thành bà nấu cơm trong miệng ghét nhất, hơn nữa nấu càng lúc càng nhanh nhẹn thông thuận.
Tống Tân Đồng thở dài một hơi, đứng dậy đi xử lý con cá chép bạc hôm qua Tạ Nghĩa đưa tới đây.
Không đến nửa canh giờ, Tống Tân Đồng liền làm xong thức ăn, cá nấu cải chua, thịt viên kho tàu, món ăn gia đình cực kỳ đơn giản, ba người một bàn, nương theo sắc trời tối dần, chậm rãi dùng cơm.