Tống Tân Đồng sửa lại dùng phương pháp lọc cặn khoai lang, một lần nữa làm miến, thí nghiệm thật nhiều lần sau cùng làm ra được miến có độ dẻo cùng co giãn đều vô cùng tốt.
Buổi trưa, Tống Tân Đồng liền chạy về nhà làm cho Lục Vân Khai bọn họ một bát mì chua cay, mấy người nếm qua rồi đều nói tốt hơn so với hôm qua, vị trơn mịn ngon miệng, còn có co giãn, nếu là có thể làm ra được thì nhất định có rất nhiều người mua.
Tống Tân Đồng tức thì cao hứng đến hỏng rồi, buổi trưa liền thương lượng với Lục Vân Khai xây dựng xưởng chế biến miến ở đâu.
“Ở chỗ đầm nước đó nhé?”
Lục Vân Khai không chút suy nghĩ cự tuyệt: “Chỗ đó không được.”
“Vì sao?”
Lục Vân Khai nói: “Sau này ta già muốn câu cá ở chỗ kia.”
“…” Tống Tân Đồng câm nín: “Vậy chàng nói ở đâu?”
“Bờ sông ở cửa thôn.” Lục Vân Khai khoanh vùng trên bản đồ: “Mặc dù không quá sạch sẽ cho lắm, nhưng nàng dùng để rửa khoai lang là đủ, mấu chốt nhất chính là dòng chảy của sông, có đồ gì bẩn cũng có thể trôi đi, chảy vào sông lớn chảy xiết.”
“Còn có nước dùng bên trong, vậy đào một cái giếng, nếu như ở trong đó còn có nguồn nước thì cũng có thể trực tiếp dùng.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Thế nhưng cách nhà rất xa, vạn nhất gặp phải tặc thì sao?”
“Nuôi nhiều thêm mấy con chó, lại mời mấy hộ vệ.” Lục Vân Khai đề nghị: “Trong thôn có địa phương thích hợp xây nhà xưởng.”
“Có đầm nước, nhưng chàng không cho ta dùng.” Tống Tân Đồng vô cùng oán niệm.
“Sau này ta còn muốn mang theo con chúng ta đi câu các đâu, sao có thể tùy ý phá hủy phong cảnh chỗ đó?” Lục Vân Khai tất nhiên không thể đồng ý.
Tống Tân Đồng thuận miệng đáp trả: “Ai muốn sinh con cho chàng a.”
“Nàng không sinh cho ta, vậy thì ai sinh cho ta?”
“Vậy cũng không phải bây giờ.” Tống Tân Đồng hừ một tiếng, cầm bản đồ đi ra ngoài: “Ta đi tìm thôn trưởng đi mua đất.”
Chỉ mất chút thời gian, Tống Tân Đồng liền đem mười mẫu đất gần bờ sông mua hết, bởi vì đều là ruộng dốc, tất cả đều là mấy tảng đá lớn, không có người nào đến khai hoang một mảnh này, cho nên giá rất hời, nên nàng đem chỗ tương đối bằng phẳng này mua tất, dù sao cũng không đắt, ngay cả vừa mua vừa cho không sai biệt lắm có mười lăm mẫu.”
Tống Tân Đồng cầm khế đất rồi để Dương Thụ lại cùng Vạn thôn trưởng đi thị trấn lập khế ước đỏ, thuận tiện bái phỏng Hồng sư phó, nếu như không được liền ra ngoài mời một nhóm thợ thủ công về.
Tống Tân Đồng vội vã trở về trong thôn gấp, đi nhà Thu bà bà.
“Thu bà bà, khoai lang nhà các ngươi đã bán chưa?” Tống Tân Đồng vừa vào cửa lại hỏi.
“Chưa đâu, đều còn ở đây.” Thu bà bà thoáng cái liền lên tinh thần: “Tân Đồng ngươi đây là đã nghĩ ra phương pháp?”
“Nghĩ tới.” Tống Tân Đồng thở hổn hển một hơi rồi nói: “Có điều chờ ta xây xong xưởng rồi các ngươi lại đưa tới cho ta, giá thu một văn một cân.”
“Lúc nào có thể xây xong?” Thu bà bà hỏi.
“Hiện tại cũng mới mười lăm, nếu như thuận lợi thì đánh giá cuối tháng có thể xây xong.” Tống Tân Đồng dừng một chút lại nói: “Năm nay Thu bà bà mọi người có thể trồng nhiều chút khoai lang không? Có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu.”
“A, được a.” Thu bà bà nói xong lại cảm thấy không đúng: “Tân Đồng a, ngươi muốn thu khoai lang này của chúng ta đi làm cái gì a? Ngươi có thể lỗ vốn hay không a?”
Khoai lang thế nhưng rất chịu hạn, một mẫu thế nào cũng phải thu được ba, bốn nghìn cân, một mẫu khoai lang chẳng phải là có thể kiếm được ba bốn lượng bạc?
“Không có thể hay không, Thu bà bà ngươi giúp ta nói một câu cùng những người khác trong thôn, để cho bọn họ đừng sốt ruột xử lý.” Tống Tân Đồng nhắc nhở.
“Ta hiểu được, chờ chút nữa ta liền đi báo cho mọi người, hiện tại được rồi, không cần để cho hỏng rồi, mọi người hiện tại đều thả tâm xuống.” Thu bà bà vỗ vỗ ngực: “Tân Đồng, ngươi thật đúng là đại phúc tinh của chúng ta.”
Tống Tân Đồng xấu hổ cười cười: “Thu bà bà, không có chuyện gì thì ta về trước, trong nhà còn có không ít chuyện đâu.”
“Rồi rồi rồi, trở về đi, trở về đi.” Thu bà bà cũng quay người về đóng cửa nhà, sau đó chạy chậm tới mấy nhà quan hệ tốt trong thôn.
Lúc chạng vạng, Dương Thụ đem khế đất đưa cho Tống Tân Đồng: “Cô nương, trong tay Hồng sư phó bọn họ còn có việc, gần đây không rảnh tay, có điều hắn giới thiệu cho cô nương một sư phó chuyên làm công, sáng sớm ngày mai liền tới đây, chờ hắn xem xét xong, tiểu nhân lại đi đặt gạch xanh ngói xanh.”
Ngày hôm sau Tập* sư phó liền tới đây, nhìn địa hình rồi tính toán tài liệu cần thiết xong liền trở về.
[*: đây là luyện tập sư phó, mình đoán chắc họ của ông này liên quan đến luyện tập nên mình để Tập sư phó, tập của luyện tập nhé, với lại luyện tập sư phó thì dài quá.]
Tống Tân Đồng thì để Dương Thụ chiêu không ít người thân cường thể kiện trong thôn, không kể nam hay nữ, nữ nhân cường tráng cũng có thể, cùng đi san phẳng sườn núi, thanh lý đá tảng.
Một ngày ba mươi văn, cơ hồ người cả thôn đều chạy tới.
Chỉ cần thời gian gần ba ngày, mười lăm mẫu ruộng dốc đã được thanh lý toàn bộ. Thừa dịp này, Dương Thụ cũng chở về ngói xanh, nền tảng cùng vật liệu gỗ.
Sáng sớm ngày nay, sư phó xây phòng đã dẫn theo thợ thủ công tới cửa, sau khi tế tổ sư gia liền chọn giờ lành khởi công, nhờ đã mời không ít người trong thôn nên công trình tiến triển vô cùng mau.
Mấy ngày nay, Tống Tân Đồng không phải ở nhà thì chính là đi lên công trường, bôn ba qua lại, mệt đến eo mỏi lưng đau.
Ngày 26 tháng 3, Giang Minh Chiêu dẫn người tới đóng gói trà khổ kiều, lúc ở cửa thôn thì gặp Tống Tân Đồng.
Giang Minh Chiêu hỏi: “Đệ muội đây là xây xưởng?”
Tống Tân Đồng gật đầu, “Đúng vậy.”
“Tính toán làm gì vậy?”
“Cơ mật.” Tống Tân Đồng sao có thể nói với hắn, vạn nhất hắn ăn cắp bản quyền phương pháp kiếm tiền của nàng thì sao?
“Đệ muội nếu làm ra rồi, có thể trước hết hợp tác cùng cửa hàng Phúc Hưng của Giang gia chúng ta hay không?”
Tống Tân Đồng kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Giang công tử ngươi lại không biết ta làm cái gì đã liền hợp tác với ta? Không sợ sẽ chịu thiệt sao?”
“Sẽ không, ta tin được đệ muội.” Giang Minh Chiêu biết được trong hai năm qua đồ ăn mới mẻ Tống Tân Đồng cung cấp cho Cát Tường tửu lâu chưa từng lỗ vốn, nghĩ đến tất cả đồ mà xưởng chế tạp ra cũng sẽ không làm hắn thất vọng.
“Tốt lắm, chờ làm ra sẽ nói cùng Giang công tử, nếu như Giang công tử hài lòng, chúng ta lại ký hợp ước.” Tống Tân Đồng cũng không nói chắc chắn.
“Đây là tất nhiên.”
Tống Tân Đồng dẫn Giang Minh Chiêu trở về nhà, đem hai nghìn cân trà khổ kiều cất vào xe ngựa: “Chuyện bán hàng này liền làm phiền Giang công tử.”
“Chỉ cần đệ muội tin tại hạ, tất sẽ không để cho đệ muội thất vọng.”
Tống Tân Đồng cười cười, lại để cho Đại Nha đưa cho Giang Minh Chiêu một bao tải to trà khổ kiều: “Đây là đưa cho Giang công tử, mấy ngày nay công tác tu sửa bến tàu đến bốc hỏa, uống nhiều trà một chút thanh nóng hạ hỏa, tốt cho thân thể.”
“Đa tạ đệ muội.” Giang Minh Chiêu tiếp nhận: “Bến tàu đã xây dựng được gần xong rồi, còn một tháng nữa là có thể vào trú.”
Tống Tân Đồng hiếu kỳ hỏi: “Khi nào khai thông thủy vận?”
“Mùng năm tháng năm, Đoan Ngọ, thiên tử mệnh cho Khâm thiên giám tra ngày, mùng năm tháng năm này hợp xuất hành trên nước.”
“Vậy như thế là tốt nhất, chờ Giang công tử hồi âm.” Tống Tân Đồng đưa mắt nhìn Giang Minh Chiêu đi rồi quay người vào nhà, chưa đi được mấy bước, kết quả trước mắt tối sầm, té xỉu.