Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 219: Viếng mồ Mả



“Còn không bằng không cứu bọn họ đâu, cứu còn không rớt được chỗ tốt nào, hài tử vô tội bị dính tội danh khắc lục thân, tâm những người này thực sự quá độc ác.” Nước mắt Tống Tân Đồng không tự chủ chảy ra, ông nội bà nội ruột của mình, cứ như vậy không không mà chết, nhiều năm như vậy khẳng định cũng không có ai đi tế bái, phỏng chừng đều sắp thành phần mộ cô hồn dã quỷ.

“Đừng khóc.” Lục Vân Khai giơ tay lên lau đi nước mắt Tống Tân Đồng: “Mang thai không thể khóc.”

“Ta chính là nhịn không được.” Tống Tân Đồng lấy khăn tay ra lau nước mắt, hít mũi một cái: “Đáy lòng khó chịu đến hoảng. Nhiều năm như vậy, khẳng định cũng không ai tế bái bọn họ.”

“Vậy qua mấy ngày, chúng ta đi Lâm huyện tế bái bọn họ.” Lục Vân Khai nói.

“Thực sự?” Tống Tân Đồng lập tức hỏi: “Vậy thì lúc nào?”

“Chờ nông nhàn đã.” Lục Vân Khai nói: “Đến lúc đó chúng ta lại đi vòng đến Lĩnh Nam thành, nàng không phải vẫn muốn đi Lĩnh Nam thành sao? Đến lúc đó đi luôn.”

“Vậy được.” Tống Tân Đồng rất nhanh bị dời đi chú ý, cuối cùng từ cỗ thương cảm không hiểu được kia đi ra: “Kỳ thực nói như vậy, Tống gia gia còn là một người rất thiện tâm.”

Lục Vân Khai ừ một tiếng: “Ông mang về nhà phỏng chừng vừa lúc biết được tiểu nhi trong nhà không còn, liền lấy nhạc phụ thay, cho nên bao nhiêu năm như vậy không ai biết, chỉ là tới lúc ông qua đời mới muốn nói, đáy lòng Trương bà tử khẳng định sinh nghi, thêm nữa lại sớm có lời đồn, cho nên bà ta liền đem tức giận chuyển tới trên người nhạc phụ.”

“Ân.” Tống Tân Đồng bĩu môi, rất không ưa loại người lấy đứa trẻ trút giận như Trương bà tử, y chang mẹ kế ác độc vậy, nhưng bây nàng chỉ trích Trương bà tử quá mức cũng không tốt, dù sao thực sự có rất ít người có thể vĩ đại đem nhi tử người khác xem như con ruột mình mà nuôi.

Tống Tân Đồng tự nhận bản thân lương thiện rộng lượng, nhưng nếu là Lục Vân Khai ngày nào đó mang một đứa con riêng về, nàng cũng không có khả năng coi như con ruột, đương nhiên cũng sẽ không đánh chửi trách mắng, nhiều nhất là làm lơ mà thôi.

Hơn nữa càng có thể chính là, nàng và Lục Vân Khai sẽ tách ra, tự sống.

“Tướng công, ta hình như không có ghét Trương bà tử như vậy.” Tống Tân Đồng thở dài một hơi.

Lục Vân Khai không hiểu nhìn nàng, sao lại nói như vậy?

“Bà ta trừ mắng chúng ta ra thì hình như cũng không làm  cái gì có tính thương hại (tổn thương+làm hại) chuyện của chúng ta.” Tống Tân Đồng ngượng ngùng mang ý nghĩ dưới đáy lòng nói ra: “Quên đi, bây giờ đã bóc trần quan hệ, liền chân chân chính chính là thôn dân xa lạ.”

Lục Vân Khai nhìn thê tử hình như cũng thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt minh bạch.

Lúc trước mặc dù đoạn tuyệt quan hệ, nhưng bọn họ cho rằng vẫn có một loại quan hệ huyết thống ở đó, dù cho không qua lại, cái gọi là cảm giác đánh gãy xương còn liền gân, chẳng sợ trên miệng không thừa nhận, nhưng đáy lòng vẫn sẽ có một chút băn khoăn.

Bây giờ xác thực thật sự không phải con ruột, sau này ngay cả một điểm bận tâm như thế cũng không còn, cho nên thở phào nhẹ nhõm đi.

Lúc này, Lục mẫu đi từ bên ngoài vào, thấy mắt Tống Tân Đồng đỏ rực, hình vừa mới khóc, lập tức bất mãn nhìn Lục Vân Khai, ra dấu nói: “Thế nhưng chọc Tân Đồng tức giận?”

Tống Tân Đồng xấu hổ sờ sờ má: “Nương, con chỉ là gió thổi cay mắt.”

Lục mẫu bán tín bán nghi nhìn nàng, nhưng con dâu đều đã nói như vậy, bà cũng không tiện hỏi nhiều, lại ra dấu hỏi: “Đại Nha đã đi rồi?”

Lục Vân Khai gật gật đầu: “Nương đến lấy cái gì?”

“Không có dầu thắp, ta ra thêm một chút.” Lục mẫu ra dấu nói.

Lục Vân Khai nói: “Nương, ban đêm liền đừng làm quần áo, hư mắt.”

“Cũng không có việc gì, ta chỉ tùy tiện làm mấy châm.” Lục mẫu cười cười, sau đó lại ra dấu nói: “Con buổi tối đọc sách cũng đừng quá muộn, ta ở trong nồi đun nước nóng, các con cũng tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lục mẫu nói xong liền đi tới mép sân, Lục Vân Khai đi theo ra ngoài: “Vậy con tiễn nương.”

Chờ hai người đi rồ, Tống Tân Đồng thu hồi ý cười, cũng đứng dậy hướng ngoài nhà chính mà đi, tiện tay đóng cửa, chậm rì rì đi tới tẩm phòng.

Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng.

Tống Tân Đồng thì về Tống gia, để Vương thị chuẩn bị cho nàng không ít hương nến tiền giấy, chậm rì rì đi ra hậu sơn.

Mộ phần của cha và nương đều trong hậu sơn, bởi vì thường xuyên chỉnh đốn nhổ cỏ, cho nên trên phần mộ ở đây không có cỏ dại gì.

Lúc trước vốn là sửa lại phần mộ cho cha nương một chút, dùng đá bản xanh phô lên, nhưng mộ của cha là mộ mới, ba năm không sửa mộ, cho nên còn phải chờ thanh minh năm sau mới được.

Tống Tân Đồng ngồi xổm trước mộ phần, đem thịt, đường các loại này nọ toàn bộ bày trên phiến đá trước mộ, lại đem hương nến điểm tốt, sau đó bắt đầu chậm rãi đốt vàng mã cho cha với nương.

“Cha nương, còn có ngươi kia.” Tống Tân Đồng thực sự nói không ra tên mình, đã nói một chữ ‘ngươi’: “Ta rốt cuộc biết sao Trương bà tử không đối tốt với chúng ta, bởi vì cha không phải con ruột bà ta, ta còn tìm được cha ruột mẹ ruột của cha nương, chờ sau rảnh rỗi, ta sẽ dẫn Đại Bảo bọn họ cùng đi tế bài gia gia cùng nãi nãi.”

“Trước đây các ngươi bị nhiều khổ như vậy, hiện tại xuống dưới đó liền hảo hưởng thụ, ta đốt nhiều thứ đáng giá cho các ngươi chút, các ngươi đi mua một tòa nhà lớn, nhận lại gia gia, nãi nãi bọn họ cùng đi ở, còn có thân thể nương không tốt, bên kia mua hai bà tử nấu cơm giặt giũ hầu hạ các ngươi.”

“Đại Bảo bọn họ hiện tại rất tốt, cũng lanh lợi, hiện tại cũng bắt đầu học luận ngữ. Tướng công nói đợi ba năm sau nữa, lúc bọn họ 9 tuổi, cũng có thể đi thi Đồng sinh thử một lần, ta nghĩ theo trí thông minh của Đại Bảo và Tiểu Bảo, bọn họ nhất định có thể thi đỗ.”

“Sau này bọn họ còn có thể thi tú tài, thị trạng nguyên, đến lúc đó làm rạng rỡ tổ tông Tống gia.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn một nấm mồ nhỏ bên cạnh, bên trong chôn hai kiện quần áo của nguyên chủ và hoa vải mà nàng ấy thích: “Ngươi cái phúc gì cũng chưa được hưởng liền bị ta đoạt thân thể, là ta có lỗi với ngươi, lúc trước liền nói qua với ngươi, ngươi cũng đừng trách ta, ngươi ở dưới đó nếu nhìn thấy nam nhân nào được thì liền đi tìm một người đi.”

“Có điều Lục tú tài ngươi đừng nhìn chằm chằm, hắn là của ta, sau này cũng là của ta.” Tống Tân Đồng trẻ con tuyên bố chủ quyền, sau đó lại tự giễu cười cười: “Cũng không biết các ngươi có thể nghe thấy hay không, dù sao ta đã đem sự tình gần đây đều nói với các ngươi, các ngươi muốn nghe liền nghe, không muốn nghe thì đừng nghe nhé.”

Nói lại đốt rất nhiều tiền giấy xuống: “Các ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố Đại Bảo và Tiểu Bảo thật tốt, cũng sẽ mở rộng gia nghiệp của Tống gia, chờ Đại Bảo bọn họ lớn lên, ta lại giao cho bọn họ.”

Gió nhẹ nhàng thổi qua, tiền giấy đốt càng mạnh, ầm ầm ầm vang.

Bọn họ nói loại âm thanh này là bởi vì người được tế bái cao hứng, cho nên mới phải như vậy.

Mặc kệ có phải như vậy hay không, dù sao hi vọng các ngươi an tâm, ta sẽ chiếu cố Đại Bảo và Tiểu Bảo bọn họ thật tốt, các ngươi đừng lo lắng, tất cả đều sẽ tốt.

Tống Tân Đồng đem chút tiền giấy cuối cùng đốt sạch, vỗ vỗ tro tàn trên làm váy, đem thịt cùng đường bỏ vào rổ, xách đi về nhà.

Trong rừng gió nhẹ nhàng lay động, lá cây bị thổi làm dao động trái phải không ngừng, như là phất tay tạm biệt vậy.