Hai ngày sau, mái nhà vừa mới lợp kín thì liền xuống mưa rào có sấm chớp, tí ta tí tách cả ngày cũng còn chưa dừng.
Tống Tân Đồng nằm sấp trên bệ cửa sổ nhìn trời đen kìn kịt ngoài cửa sổ, hiện tại thời gian còn sớm, còn chưa tới giờ dậu mà cảm giác như trời đã tối vậy.
Đáy lòng cảm thán nói: Còn may là Dương Thụ bọn họ thấy khí trời âm trầm, đuổi kịp trước trời mưa đem gần trăm cây ăn quả kia gieo xuống, lần này, cuối cùng không cần sầu.
Nước mưa theo hàng ngói xanh tích thành dòng, rơi vào mương máng dưới bậc thang, theo mương hướng phía ám đạo phía dưới vội vã trôi đi.
Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng bước chân, Tống Tân Đồng hướng cửa viện nhìn lại, rất nhanh nhìn thấy Lục Vân Khai che một cái ô giấy dầu màu xanh chậm rãi đi vào phòng, rất nhanh, đi tới dưới mái hiên.
Lúc Vân Khai đem ô đặt trên bệ cửa sổ: “Sao đứng ở đây?”
“Ngắm mưa.” Hai tay Tống Tân Đồng đáp trên bệ cửa sổ, thân thể dựa vào tường cửa sổ: “Tướng công, trận mưa này cũng biết xuống đến khi nào.”
“Hai ngày trước còn trông trời mưa, lúc này mới vừa xuống một ngày liền lại không muốn nó xuống?” Lục Vân Khai vỗ vỗ nước mưa trên người, lúc này mới đi vào trong phòng: “Nương tử nàng cũng quá hay thay đổi.”
“Chàng chưa từng nghe nói mặt nữ nhân hay thay đổi như trời mưa hay sao?” Tống Tân Đồng đi qua đem áo khoác dính ướt cởi ra cho Lục Vân Khai, quay người lại đi tới ngăn tủ bên cạnh tìm một kiện ngoại sam ra: “Mau thay, đừng để nhiễm phong hàn.”
“Uống canh gừng chứ?” Tống Tân Đồng lại hỏi hắn.
Lục Vân Khai nói: “Đã uống.”
“Vậy thì tốt, nương hiểu chàng nhất.” Tống Tân Đồng ngồi trên giường, duỗi chân nhìn Lục Vân Khai đổi quần áo: “Tướng công, chàng thật là đẹp mắt.”
“Lục Vân Khai giằng tay lại một trận, mâu quang lưu chuyển nhìn về phía thê tử ngồi ở trên giường: “Nương tử khen trật rồi.”
“Tống Tân Đồng cởi giày ra, ngồi dựa vào gối dựa to, hai tay đặt trên bụng dưới đã hơi nhô ra của mình, sau đó đem quần áo hơi nhấc lên, lộ ra bụng bầu gần bốn tháng: “Tướng công chàng xem, lớn như vậy.”
Lục Vân Khai ngồi vào trước giường, động tác mềm mại cẩn thận từng li từng tí sờ sờ bụng của nàng: “Có phải quá nhỏ hay không? Sao lúc trước ta thấy khi những người khác mang thai đứa nhỏ, bụng rất lớn.”
“Đại phu nói là bình thường, ta tháng còn ít.” Tống Tân Đồng nói.”
“Như vậy không được, nàng còn phải ăn nhiều một chút, quá gầy.” Lục Vân Khai nói liền muốn dậy đi tìm Lục mẫu, xem xem có cái phương pháp gì để Tống Tân Đồng béo thêm một chút.
Tống Tân Đồng vội kéo Lục Vân Khai lại: “Đừng đi, đợi hai tháng nữa là tốt rồi, hơn nữa quá mập cũng không thích hợp, sau này không dễ sinh.”
Nghe thấy không dễ sinh, sắc mặt Lục Vân Khai đổi đổi: “Thế vẫn là như vậy là được rồi.”
“Chàng thật thú vị.” Tống Tân Đồng nhịn không được bật cười lên: “Lời chàng nói đứa nhỏ nhưng đều có thể nghe thấy đấy, sau này đi ra, nói không chừng còn có thể chê cười chàng người làm cha này thay đổi nhiều như vậy.”
“Hắn dám!” Lục Vân Khai đem quần lôi xuống cho nàng, che khuất bụng: “Cẩn thận, đừng để bị lạnh.”
“Ân.” Tống Tân Đồng xê dịch xong, sau đó từ dưới gối lấy ra một quyển sách, nhét vào trong tay Lục Vân Khai, bĩu môi: “Không phải nói đọc sách cho đứa nhỏ tốt rồi sao? Mau, hôm nay đừng quên.”
“Nàng đêm qua không phải nói đứa nhỏ còn chưa nghe được sao? Không đọc.” Lục Vân Khai nói liền muốn đem sách vứt sang bên cạnh.
“Nhưng ta muốn nghe.” Tống Tân Đồng vội cản hắn.
Lục Vân Khai lộ ra một bộ biểu tình thì ra là thế: “Nương tử nàng nói sớm a, nương tử muốn nghe ta liền đọc cho nương tử nghe.”
“Muốn nghe cái gì?” Lục Vân Khai lật sách, hỏi.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ: “Chỉ cần là chàng đọc, ta đều muốn nghe.”
Lục Vân Khai mỉm cười, sau đó chọn một đầu thơ thì thầm:
“Quan quan sư cưu, tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
So le rau hạnh, tả hữu lưu chi.
Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu còn không được, thức ngủ tư phục…”
Âm thanh thanh nhuận dễ nghe đọc thơ so với bản thân Kinh Thi còn êm tai hơn, nghe giọng của hắn, tâm Tống Tân Đồng bang bang nhảy lên theo, nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc đọc sách, thực sự rất thích.”
Tống Tân Đồng lại gật đầu lần nữa: “Ta còn muốn nghe.”
“Nàng nhìn ta nóng bỏng như vậy, ta đọc không nổi nữa.” Lục Vân Khai đem sách đặt sang bên cạnh, ôm mặt Tống Tân Đồng hôn môi Tống Tân Đồng, hai người đều không còn là tay mới, hôn hôn liền có chút cầm giữ không được, tự nhiên mà vậy liền có trình tự giao lưu càng sâu hơn.
Một lần qua đi, Tống Tân Đồng nhẹ thở gấp hờn dỗi: “Chàng còn là thư sinh đấy, sao có thể ban ngày tuyên dâm.”
“Nương tử không thích sao?” Lục Vân Khai hôn hôn trên vai Tống Tân Đồng.
“Ân.” Tống Tân Đồng sao có thể không thích, thích chết được không?
“Ân?” Lục Vân Khai nâng cao ngữ điệu: “Thực sự không thích?”
Thân thể bị hôn lại run run, Tống Tân Đồng vội vã né tránh: “Ơ kìa, ta nói thích còn không được sao?”
“Thích là tốt.”
“Sau này đừng như vậy, nếu như nương biết, khẳng định lại muốn nói chàng.” Tống Tân Đồng đưa ngón tay chọc chọc mặt Lục Vân Khai: “Lần trước đã nói chàng.”
“Ân.” Lục Vân Khai thở dài một hơi, cảm thấy ở trước mặt nương tử càng lúc càng không có lực khống chế, trên người của nàng thật thơm, thật mềm, thật ngọt, nếu không phải băn khoăn nàng mang thai, hắn quyết định sẽ không bỏ qua như vậy.
“Canh giờ không còn sớm, ta đi phòng bếp.” Tống Tân Đồng chống người ngồi dậy, những vừa chớp mắt lại nằm trở lại, xoa xoa eo mỏi nhử, không khí lực.
Nhìn bộ dáng nàng thể lực chống đỡ hết nổi, Lục Vân Khai cười đem nàng ấn vào trong chăn, hắn đứng dậy mặc quần áo: “Nàng nghỉ ngơi một chút, ta đi.”
“Sao chàng có thể đi a.”
“Nói không chừng nương đang làm cơm tối, ta đi xem, thuận tiện lấy chút nước nóng về.”
“Chàng lấy nước nóng, nương khẳng định biết.” Tống Tân Đồng che mặt: “Bên ngoài lấy chút nước lạnh là được.”
“Nương biết cũng sẽ không nói cái gì, nàng yên tâm thôi.” Lục Vân Khai đeo giày liền đi ra ngoài.
Chờ hắn đi không bao lâu, Tống Tân Đồng liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cổng bang bang bang.
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, là ai trời mua to còn tới tìm bọn họ? Chẳng lẽ là bên kia xưởng đã xảy ra chuyện? Để ý cũng ngồi không yên, vội vã mặc áo ngoài ra khỏi phòng, che ô giấy dầu đi ra sân trước.
Đi tới cửa viện phát hiện không phải người của xưởng, là Vạn thôn trưởng dẫn một người nam nhân qua đây, nam nhân kia vẻ mặt sốt ruột chắp tay về phía Lục Vân Khai, trong miệng nói không ngừng: “Đa tạ Lục phu tử, đa tạ Lục phu tử.”
Tống Tân Đồng đứng ở dưới mái hiên, chờ Lục Vân Khai đóng cửa đi về.
Lục Vân Khai bất mãn nhíu mày: “Sao lại đi ra?”
Tống Tân Đồng không trả lời, ngược lại là hỏi ý đồ Vạn thôn trưởng bọn họ đến: “Vạn thôn trưởng bọn họ đến làm cái gì? Ta thấy hắn vẫn cảm ơn chàng?”
“Bọn họ mượn xe ngựa ta, ta để hắn đi chỗ Đại Bảo bên kia lấy.” Lục Vân Khai che dù che chở Tống Tân Đồng đi vào phòng bếp, đứng ở trong phòng mới lên tiếng: “Thê tử nam nhân kia té khó sinh, cần đi thị trấn mời đại phu, xe bò nhà Vạn thôn trưởng không ở nhà cho nên mới mượn xe ngựa của chúng ta.”
Cũng không biết có phải mang thai hay không, vừa nghe thấy mấy chữ như khó sinh, đáy lòng Tống Tân Đồng liền căng thẳng: “Nhà ai a?”
“Nam nhân kia là Vạn lão tam.”
“Vạn lão tam? Diệp Quế Hoa?” Trong nháy mắt Tống Tân Đồng kịp phản ứng, kinh ngạc không ngớt: “Diệp Quế Hoa khó sinh?”