Đợi đến xế chiều mặt đường bị phơi khô rồi Tống Tân Đồng mới kéo Lục mẫu khó có được ra cửa một lần ra mà ra cửa, hai người từ con đường đã được lát đá xanh tốt ngoài học đường chậm rãi đi đến tường vây bên kia hậu sơn.
Tới bờ tường vây, Tống Tân Đồng dùng sức đẩy cổng ra, liếc mắt liền thấy được con đường đá xanh bên trong rừng cây, trườn khúc chiết về phía trước trong rừng vây, khúc kính thông u (?), thanh nhã cực kỳ.
Lục mẫu nhìn bốn phía, khoa tay múa chân hỏi: “Tân Đồng, cây cối ở đây không phải cây ăn quả?”
“Nương, cây ăn quả đều trồng ở phía dưới đất hoang cùng trên bãi sông, còn có chỗ cây cối bị chặt đều ở ngoại vi cánh rừng.” Tống Tân Đồng kéo Lục mẫu từ con đường đá xanh tiếp tục đi xuống dưới, sau đó chỉ vào phòng ốc đã xây xong: “Nương, chuồng gà này nọ đều ở trung ương, hai bên rừng cây này đều dùng để nuôi dưỡng gà vịt.”
Lục mẫu phóng tầm mắt nhìn nhìn lại, đủ loại cây ăn quả đều được dựng trên đất, trên mặt đất vừa mới bị đào hố, bùn đất vàng còn lộ ở bên ngoài, ít nhất còn có non nửa tháng cỏ mới mọc lại.
Lục mẫu lại đi chỗ xa xa nhìn nhìn, bên kia có rừng cây ăn quả bị ngăn lại, chỗ nuôi gà bên kia cách đường đá xanh còn khá xa, cho nên không cần lo lắng trông gà vịt mấy loại súc vật này cả ngày, thiết kế như vậy trái lại rất đẹp.
“Nương, người cảm thấy thế nào?” Tống Tân Đồng hỏi.
Lục mẫu gật gật đầu, ra dấu nói: “Rất tốt, mấy cây ăn quả này có phải rất nhanh liền kết quả hay không?”
Tống Tân Đồng chỉ vào cây lê bên cạnh: “Sư phó trồng cây ăn quả nói cây lê, cây hạnh bên này là đã kết quả hai, ba vụ, chỉ cần trồng sống, không thiếu phân, năm sau khẳng định có thể kết quả.”
“Chỉ là vài loại anh đào, vải, hạch đào mấy cây ăn quả bên này thì còn phải lại trồng hai, ba năm.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Nương, nhà chúng ta sau này sẽ không thiếu trái cây ăn, sau này muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, ăn không hết liền ném ở đây cũng không sao.”
“Vậy cũng quá lãng phí, nhiều trái cây như vậy nếu như đều sống sót, một năm có thể thu không ít trái cây, đến lúc đó cầm đi bán cũng có thể bán không ít bạc.” Lục mẫu trước đến nay quản gia cũng có nói, thấy không được lãng phí.
Tống Tân Đồng tự nhiên cũng theo Lục mẫu: “Ân, vậy dựa vào nương, đến lúc đó lại đưa tặng thôn trưởng bọn họ một chút.”
Trong thôn chỉ có cây đào, mọi người một năm bốn mùa cũng chỉ có thể ăn một chút đào lông loại trái cây này, hoặc là đi trong núi tìm sơn phao nhi (?- mình thiệt sự bó tay không biết nó là cái gì), hoặc là đi bờ ruộng tìm khoai lang lớn cỡ móng tay, hoặc là đi vào núi rừng tìm cam dại, dù sao không có ai là người không tiếc tốn bạc đi vào thị trấn mua quả lên đặc biệt đắt này.
Lục mẫu gật đầu, mặc dù bà không thường ra cửa, cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế này: “Tân Đồng, con lúc nào chở gà vịt về đến?”
“Chờ làm xong lồng sắt liền đi.” Tống Tân Đồng dẫn Lục mẫu vào trong phòng xá, trong phòng còn có mấy thợ mộc đang làm lồng sắt, chùy thiết đập không ngừng.
“Sư phó, cái này đều sắp làm xong?” Tống Tân Đồng nhìn lồng sắt một tầng một ấn theo bộ dáng nàng nói đã bày xong, mỗi cái lồng sắt bên trong còn để một chén gỗ nhỏ, bào đến bóng loáng cân xứng.
“Tống đông gia, ngươi xem cái này làm được không? Đều là tiểu đồ đệ ta làm, cầm đầu gỗ tiêm không cần làm được.” Thợ mộc nói.
“Đi, làm rất khá, còn giảm được nguy hiểm chén bị quăng vỡ.” Tống Tân Đồng rất hài lòng nói: “Nếu như sư phó các ngươi còn có thời gian, bên kia giúp ta làm thêm một ít loại chén gỗ nhỏ này, có thể không cần quá bóng loáng.”
“Thành.” Thợ mộc tự nhiên không có gì không đồng ý, làm được càng nhiều, tiền công càng nhiều.
“Nương, Đại Nha mấy ngày nay bắt được không ít thỏ rừng nhốt ở nhà, bây giờ còn nhiều con đều mang thai, cuối tháng sáu dự đoán có thể sinh vài con non, chờ chuyển qua đây đánh giá liền có bốn năm mươi con.” Tống Tân Đồng nhỏ giọng nói: “Nuôi thỏ còn rất tốt, nếu như gà vịt cũng thoáng cái sinh hơn mười con như vậy thì tốt rồi.”
Lục mẫu dở khóc dở cười, đưa tay điểm điểm trán Tống Tân Đồng, ra dấu nói: “Con trái lại nghĩ thật đẹp, nếu thật dễ dàng như vậy, thế sân nuôi gà kia chẳng phải là không có sinh ý.”
Tống Tân Đồng cúi đầu xấu hổ cười cười: “Con đặt trước với trại gà một nghìn con gà cùng một nghìn con vịt, cũng không biết có chuẩn bị đầy đủ không.”
“Sợ là không nhanh như vậy.” Lục mẫu chỉ ở trong nhà nuôi vài con gà mái dùng để đẻ trứng ăn, không có nuôi gà quy mô lớn: “Nhiều gà vịt như vậy, con có thể tìm ra người biết nuôi?”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Dương Thụ đã đi thị trấn tìm người nuôi gà vịt, hai nhà cộng lại sáu miệng, hiện tại đã ở tại bên Tống gia, chờ bên này xây dựng thỏa đáng rồi liền chuyển qua đây.”
Lục mẫu gật gật đầu, con là người có chủ ý, bà cũng không có gì muốn nhiều lời.
Hai người xem một hồi, liền trở về nhà.
Ở trong phòng làm một hồi, Tống Tân Đồng đột nhiên nghĩ đến còn chưa có chọn ngày.
“Đúng rồi nương, người có biết xem ngày không, con nghĩ hay là tìm một ngày lành chuyển qua đây.” Tống Tân Đồng bây giờ làm chuyện gì đều phải xem hoàng lịch, không có biện pháp, nhập gia tùy tục, mặc kệ có phải mê tín hay không, nhưng ít ra là một điềm lành.
Lục mẫu xua tay: “Ta không biết xem, con đi tìm kiếm lão nhân biết nhìn ngày trong thôn xem?”
“Vậy con đi tìm Thu bà bà giúp xem xem.” Vốn nên thỉnh thầy phong thủy âm dương xem ngày, nhưng trong thôn không có, phải đi chỗ rất xa, cho nên mấy lần trước đều là Thu bà bà giúp chọn xem ngày, cảm thấy coi như chuẩn.
Tống Tân Đồng nhìn sắc trời một chút: “Vậy bây giờ con liền đi, ở bên kia ngồi một chút về vừa lúc làm cơm tối.”
“Vậy con chờ một chút.” Lục mẫu về phòng cầm một khối vải, lại bày một cân đường trong rổ: “Con mang theo qua đó.”
“Không cần, nương người giữ lại tự mình dùng, lại nói, thỉnh Thu bà bà cũng không cần mấy nghi thức xã giao này.” Tống Tân Đồng vội vã cự tuyệt.
“Cái này không thể được, ta thỉnh người làm việc, nên chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị, là tâm ý của chúng ta.” Lục mẫu cường điệu: “Con cầm nhanh đi, sớm về một chút.”
“Dạ, nương.” Tống Tân Đồng không có đưa đẩy nữa, xách rổ ra cửa, từ ruộng tôm hướng về phương hướng Tống gia đi, được nửa đường lại từ cửa ngã ba đi Tạ gia.
“Thu bà bà, ở nhà sao?” Tống Tân Đồng đứng ở ngoài cửa lớn gọi vào.
“Ở đây.” Tiếng Quyên tẩu tử từ bên trong truyền ra: “Tân Đồng, ngươi mau vào.”
Tống Tân Đồng đi vào trong viện: “Tẩu tử, chỉ một mình ngươi ở nhà a?”
Quyên tẩu tử chỉ chỉ sân sau: “Nãi nãi vừa mới đi ra sau vườn rau hái rau, ngươi ngồi trước một chút, ta đi gọi nãi.”
Tống Tân Đồng nhìn Quyên tẩu tử đĩnh cái bụng to liền lo lắng không ngớt, vội nói: “Không cần phiền thế, ta đi qua là được. Tẩu tử ngươi ngồi trước, ta xem bụng ngươi này đều dọa người.”
“Sau này ngươi tháng lớn cũng lớn như vậy.” Quyên tẩu tử chống eo hướng hành lang mà đi: “Ta không đi ra sau, chỉ ở đây kêu.” Nói xong cũng xả lớn giọng hô: “Nãi, Tân Đồng tới.”
Thu bà bà cũng lớn giọng trả lời: “Ta lập tức quay lại.”
Còn có thao táo này? Tống Tân Đồng không khỏi nhíu mày, tiếng nói cũng quá lớn.
Quyên tẩu tử nhìn bộ dáng Tống Tân Đồng khiếp sợ, sang sảng cười rộ lên: “Ngượng quá a Tân Đồng, dọa ngươi.”
“Không có.” Tống Tân Đồng kéo Quyên tẩu tử ngồi lên một bên ghế sau đó nhìn chằm chằm bụng của nàng nói: “Tẩu tử, ngươi đây cũng chẳng qua bảy tháng, sao có thể lớn như vậy chứ?”
“Ta cũng không biết làm sao, không biết có phải ăn quá nhiều không.” Quyên tẩu tử cũng rất bất đắc dĩ, bụng lớn đến không nhìn thấy chân, cũng là rất phiền phức.
Tống Tân Đồng nhìn Quyên tẩu tử rõ ràng lên cân không ít, do dự hỏi: “Có phải là song thai hay không?”