Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 269: Trao đổi thịt khô



Sáng sớm hôm sau, rời khỏi Lâm huyện liền đi tiếp về phương bắc, càng đi về bắc, địa thế phía trước càng thêm hiểm trở, dãy núi nguy nga rừng cây trùng điệp xanh mướt, xe ngựa từ mậu lâm đi qua rừng phong, vững vàng đi về phía trước.

Tống Tân Đồng nhìn hai sườn Đại Sơn và sông lớn cuồn cuộn bất tận: “Trong núi này có thổ phỉ hay không a?” Nàng cảm thấy loại địa phương này dễ có cướp nhất, nhìn có chút dọa người, hơn nữa nếu gặp phải loại khí trời ác liệt mưa gió thì đất đá bùn hai bên sườn núi nhất định sẽ lăn xuống, nghĩ một chút đều sợ hãi.

“Trước đây có, nhưng sau đó quan phủ ra sức thanh trừ sơn phỉ trong núi này, hiện tại trái lại an toàn.” Lục Vân Khai nhìn một đêm đoàn xe cách phía trước không xa: “Lại nói, phía trước còn có tiêu xa (?), chúng ta theo bọn họ cũng an toàn.”

(?): mình xem phim hay nghe từ này dù không quá rõ nghĩa nhưng nó hình như là đoàn bảo vệ xe hay sao ấy

“Có phải bọn họ có giao tình gì với mấy đạo tặc này hay không?” Tống Tân Đồng hiếu kỳ hỏi.

“Hẳn là.” Lục Vân Khai nhàn nhạt nói: “Có điều nàng không cần lo, năm ngoái ta cũng đi từ quan đạo này hai ba bận, không có gặp phải đạo tặc.”

“Ừ, hiện tại thế đạo thái bình, hẳn là cũng không có người làm loại chuyện này.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn phía sau, Đại Nha chỉ theo ở phía sau, đằng sau còn có vài cỗ xe ngựa, đều là sáng sớm cùng đi ở Lâm huyện, mọi người đều nghĩ kết bạn mà đi có thể chiếu ứng lẫn nhau.

“Đã buổi trưa, phía trước có một phiến rừng khá bằng phẳng, chúng ta nghỉ ngơi một chút dùng bữa trước.” Trước đây Lục Vân Khai đã tới, còn nhớ rõ đại khái đường phía trước.

“Ân.” Tống Tân Đồng cũng cảm thấy đói bụng: “Sáng sớm mua thịt heo tươi mới ở Lâm huyện, trưa nấu ăn.”

“Được.” Lục Vân Khai gỡ xe ngựa xuống, buộc ngựa ở đường rừng, để ngựa tự do ăn cỏ, cặp song sinh cũng tỉnh ngủ, cầm đậu nàng cỏ khô cho ngựa ăn.

Đại Nha thì đi đến dòng suối nhỏ trong rừng lấy nước, thuận tiện nhặt một ít củi khô về. Trên mui xe ngựa của bọn họ có một chút củi khô, được vải dầu che lại chủ yếu là dự phòng trên đường mắc mưa, ngủ ở ngoài trời mấy chỗ miếu đổ nát này nọ miễn cho không tìm được củi khô.

Bây giờ đang là buổi trưa, mặt trời chính liệt, ngựa phơi nắng mệt mỏi cũng không muốn đi lại, cho nên mấy xa mã của tiêu cục cũng đều ở trong này nghỉ xả hơi, chờ hơi hòa hoãn chút lại đi, có điều mọi người cũng sẽ không nghỉ ngơi lâu lắm, đều là tính toán thời gian, muốn đuổi kịp trước khi trời tối đến được điểm dừng chân, dù sao mọi người đều mang theo vật phẩm tiền bạc, nếu thật nghỉ ngơi ở trong rừng này, vạn nhất gặp phải cướp không có mắt thì không xong.

Đại Nha rất nhanh liền đem nước với củi về, Tống Tân Đồng đốt nồi lên, trước đun một nồi nước sôi lại nói. Nước sôi sáng sớm lấy từ khách điếm đã uống cạn, buổi chiều càng nóng, phải chuẩn bị nhiều nước hơn.

Tiêu khách (người bảo vệ khách) bên cạnh khẳng định lương khô (?) hỏi: “Các ngươi đây là muốn nấu mì ăn à?”

“Không phải, quá khát nước, nấu nước lát nữa trên xe uống.” Tống Tân Đồng nói.

“À.” Tiêu khách gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, nhìn người ta là phụ nữ có thai, cũng biết người ta không thể uống nước lạnh giống bọn họ, phải uống nước sôi.

Chờ Tống Tân Đồng đun nước rồi, Đại Nha liền đem đổ nước sôi vào nồi bên kia, lại rửa sạch một cái nồi nhỏ dự phòng khác bỏ lên.

Chờ hơi nóng, Tống Tân Đồng đem bình cất mỡ heo đổ vào một chút, sau đó bắt đầu cho vào gia vị đã chuẩn bị tốt, lại đem tương ớt này nọ đã sớm chuẩn bị vào đảo, thêm nước sôi vào, trong nồi thoáng cái hồng mỡ, hương cay lập tức bay về bốn phía.

Nhóm tiêu sư gặm lương khô uống nước lạnh nghe mùi không nhịn được chảy nước bọt, mặc dù hôm qua mới ở Lâm huyện ăn thịt, nhưng giờ ngửi thấy vẫn là muốn ăn vô cùng.

Tống Tân Đồng đem thịt heo sớm đã cắt bưng ra, ngửi gửi, lúc sáng khi cắt rất tươi cho nên giờ cũng không thối, cầm đũa đổ vào đảo với gia vị đã nấu, chờ gần được lại đem rau xanh nấm này nọ toàn bộ thả vào, đợi mấy phút liền lấy khỏi nồi.

“Có thể ăn rồi.” Tống Tân Đồng hô một tiếng, Lục Vân Khai cầm màn thầu mua lúc sáng chia cho mọi người, mọi người mỗi người cầm một cái màn thầu liền nhúng vào món lạ trong nồi chậm rãi ăn.

“Ăn ngon, ăn ngon.” Cặp song sinh từng ngụm từng ngụm ăn màn thầu: “Tỷ, chúng ta đã lâu cũng không có ăn quái thái (Từ giờ mình sẽ để nó hán việt luôn nhé).”

“Tỷ, nếu là có ruột già này thì tốt rồi.”

Tống Tân Đồng nói: “Không dễ rửa, cứ tạm ăn như vậy, đừng kén cá chọn canh.”

“Tỷ, đệ đều ăn, không có chọn.” Hai má Tiểu Bảo đều phồng lên: “Ăn ngon….”

Đói bụng ăn cái gì cũng ngon.

“Các ngươi này làm ra cũng quá thơm.” Người trên mấy chiếc xe ngựa phía sau cũng đi tới: “Chúng ta ăn lương khô nghe thấy mùi này đều chảy nước miếng.”

“Chính là chính là, thực sự quá thơm.”

“Các ngươi thật là biết hưởng thụ, quả thực trôi qua còn tiêu sái hơn ngày ở nhà.”

Tiêu khách cũng hỏi: “Thứ đỏ đỏ các ngươi thả vào kia là gì? Hình như sau khi thả vào liền đặc biệt thơm.”

Tương ớt đâu thể thơm nhiều như vậy a? Chẳng qua là bởi bọn hắn ăn lương khô mới có vẻ thứ này đặc biệt ăn ngon không?” Tống Tân Đồng cười nói: “Chính là tương thù du bình thường.”

“Tương thù du có thể làm ra món thơm như vậy?” Có người không tin.

“Cho thêm nhiều gia vị chút là được, nhiều dầu nhiều gia vị.” Tống Tân Đồng cường điệu hai điểm này.

“Ân, vậy chúng ta trở lại cũng thử xem.”

“Ta lấy thịt khô đổi một chén nhỏ với các ngươi được không? Nghe mùi này thật sự là quá không chịu nổi, nước bọt đều chảy ra.” Một người ăn mặc giống chưởng quỹ ở xa mã phía sau đưa qua miếng thịt heo chừng chưa tới bốn lạng.

“Thịt này không tốt bằng món thập cẩm này sao?” Tống Tân Đồng cười hỏi.

“Thịt khô nhai cũng được, nhưng chính là không thơm như vậy, cũng chán nha.” Chưởng quỹ vội cầm chén đưa tới: “Cho ta một bát, nhiều canh chút, ta lấy về cho bọn hắn cũng nếm thử.”

Đại Nha múc cho hắn một bát, một tiêu sư bên cạnh cũng không nhịn được nữa nói: “Nếu không phải trên người ta không có gì, không thì cũng đổi với các ngươi?”

Vừa dứt lời liền bị thủ lĩnh tiêu khách liếc mắt trừng một cái, tiêu khách ngượng ngùng im miệng, qua tiêu xa bên ngồi.

Lục Vân Khai nhìn lướt qua đồ xếp trên tiêu xa, không nói gì.

Tống Tân Đồng rất nhanh liền ăn no, cầm chén sứ ở nhà uống nước ấm, đứng lên đi khắp nơi một chút, thuận tiện tiêu thực.

Lục Vân Khai đem nước sôi cất vào hai ấm nước, cất rồi lại bỏ vào một rương nhỏ đặc chế trong xe ngựa, đặt bên trong liền không lo lắng lúc xe ngựa đi ấm nước lắc lư làm văng nước.

Lúc bọn họ còn đang thanh lý, mọi người liền bắt đầu đi lại, xe ngựa phía sau cũng nhanh chóng vượt lên trước bọn họ, tiếp tục cùng đi phía sau tiêu xa đi về phía trước.

Chưởng quỹ muốn quái thái của bọn họ còn cùng mấy người gọi người một tiếng: “Đi nga, các ngươi cũng mau mau đuổi kịp.”

Chờ người đi rồi, trong rừng cũng chỉ còn lại có năm người Tống Tân Đồng bọn họ.

Đại Nha rửa sạch nồi xong rồi, đem đồ đạc thu thập xong đã là thời gian nửa chén trà sau đó, Lục Vân Khai lúc này mới dắt xe ngựa, chậm rãi tiếp tục đi về phía trước, không thể đuổi kịp được, dọc đường đi hò điệu dân ca hai vợ chồng trò chuyện nhỏ thân mật, một đường an nhàn thảnh thơi không ngớt.